Edit: Vũ Quân
Nhưng hai người cũng coi như trong họa có phúc, vốn dĩ trong lòng mẹ Nghiêm còn có chút không xác định, sau khi bị hình ảnh này kích thích đã hoàn toàn đem Chu Y Y nhận định là con dâu của nhà mình.
Cùng ngày sau khi ăn cơm trưa, mẹ Nghiêm nhân dịp dò hỏi về tình hình trị liệu của Nghiêm Kỳ, lấy cớ gọi Chu Y Y đến thư phòng.
"Y Y, trong khoảng thời gian này cháu chăm sóc Kỳ Nhi bác đều nhìn thấy, bác và ba nó chân thành cảm ơn cháu.
Nếu không phải cháu, bác nghĩ Kỳ Nhi sẽ không có thay đổi lớn và trưởng thành như vậy."
Mẹ Nghiêm vừa bắt đầu đã khen Chu Y Y, ngược lại làm Chu Y Y không biết làm sao.
Mình dụ dỗ con trai người ta, người ta còn cảm ơn mình như vậy đúng là hổ thẹn khó xử...!
"Không có không có, đây đều là việc cháu nên làm, là Nghiêm Kỳ tự mình rất cố gắng."
"Được, được, nhưng bác vẫn phải cảm ơn cháu!"
"Bác khách khí rồi."
Biểu hiện của mẹ Nghiêm rất nhiệt tình, Chu Y Y cũng chỉ có thể vội vàng đáp lại.
"Y Y à, chính là sáng hôm nay bác...!đi tìm Nghiêm Kỳ...!Không thấy nó ở trong phòng...!Sau đó cửa phòng cháu lại không đóng..
Cho nên bác..."
Mẹ Nghiêm tự mình cũng cảm thấy sự việc buổi sáng có chút xấu hổ, khó có thể mở miệng, lúc nói ra đương nhiên cũng đứt quãng.
Từ khi mẹ Nghiêm nói sáng nay bà đi tìm Nghiêm Kỳ mặt cô đã "Xoẹt" một cái trắng bệch.
Lại nghe thấy mẹ Nghiêm nói cửa phòng mình không khóa Chu Y Y lập tức phản ứng lại.
Nghĩ đến sáng nay hai người không đóng cửa phòng tắm ở bên trong làm việc kia, chỉ trong nháy mắt một cỗ khô nóng hổ thẹn bùng lên gương mặt.
Mẹ Nghiêm chỉ muốn biểu đạt bà đồng ý cho bọn họ ở bên nhau, nhưng bà muốn nói lại thôi, bộ dạng không biết nên nói hay không này làm cho Chu Y Y tưởng rằng bà muốn trách cứ, cả người cô lập tức giống như bị dội một chậu nước đá, ngay cả trái tim cũng lạnh xuống.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, bác gái, cháu..
Cháu..."
Chu Y Y luống cuống cả lên, cho dù cô hết sức muốn làm cho mình bình tĩnh lại, muốn giải thích và xin lỗi, nhưng lời nói ra lại lắp bắp, không biết nên nói cái gì.
Mẹ Nghiêm cũng nhìn ra cô khẩn trương và xấu hổ, cho rằng cô hiểu lầm ý tứ của mình cũng vội vàng bổ sung nói.
"Không có việc gì, không có việc gì, bác chỉ muốn nói cho cháu, bác và ba nó đều biết việc hai đứa ở bên nhau.
Hai chúng ta đều không phản đối, về sau hai đứa không cần kiêng dè chúng ta, cứ quang minh chính đại ở bên nhau là được.
Nếu cháu cảm thấy không thích hợp thì cứ nói, chúng ta có thể tìm ba mẹ cháu nói về việc đính hôn, định ra quan hệ trước.
Về sau nếu hai đứa kết hôn, hai đứa muốn tiếp tục ở trong nhà hay dọn ra ngoài đều có thể, nhà của chúng ta có thể chuẩn bị hôn phòng, xe cũng có thể chuẩn bị..."
Mẹ Nghiêm còn đang lải nhải đắm chìm trong việc chuẩn bị hôn lễ của hai người, mà ở một bên sau khi Chu Y Y nghe thấy lời nói của mẹ Nghiêm đã ngây ngẩn cả người, không thể tin được mà nhìn mẹ Nghiêm, thật lâu cũng không phục hồi lại tinh thần.
Nghe thấy bà còn đang nói cái gì kết hôn, gặp cha mẹ lúc này cô mới dám khẳng định thì ra ba mẹ Nghiêm thật sự đồng ý cho hai người ở bên nhau.
Sau đó Chu Y Y cũng không biết mình trở về như thế nào, dù sao khi đẩy cửa phòng ra thì thấy Nghiêm Kỳ đang nằm trên giường mình đọc sách.
Nghiêm Kỳ thấy cô trở về với bộ dáng ngây ngốc lập tức buông sách đi đến trước mặt cô, đem cô ôm vào trong lòng ngực.
"Làm sao vậy?"
"Ba mẹ anh...!Đồng ý cho chúng ta...!Ở bên nhau."
"Hả? Bọn họ vốn không đồng ý à?" Nghiêm Kỳ nhăn mày, bắt đầu suy tư về sự khác thường trước đó của Chu Y Y, anh nghĩ rằng do ba mẹ Nghiêm không đồng ý nên cô mới dọn ra ngoài.
"Không phải, hôm nay bọn họ mới biết."
"À."
Nếu trước kia sự khác thường của cô không phải vì nguyên nhân cha mẹ anh ngăn cản thì tốt rồi, dù sao hiện tại cha mẹ anh cũng đồng ý, mặt khác không có gì cần phải quan tâm.
Nghiêm Kỳ tùy ý đáp lại sau đó nắm tay Chu Y Y thưởng thức.
Ở trong lòng Nghiêm Kỳ, ngay cả khi cha mẹ không đồng ý anh cũng sẽ kiên trì ở bên cô, hơn nữa anh cũng căn bản không hiểu Chu Y Y vì sao lại muốn giấu giếm, chỉ là anh cũng không muốn làm trái lại ý nguyện của Chu Y Y, dù sao anh chỉ cần cùng cô ở bên nhau là được, những thứ khác đều không sao cả.
Từ đó về sau, Nghiêm Kỳ bắt đầu thường xuyên ra vào phòng Chu Y Y, thậm chí ngay cả buổi tối cũng ngủ trong phòng cô.
Bây giờ hai người còn chưa kết hôn đâu, coi như cùng ở chung một nhà với ba mẹ Nghiêm nhưng điều này vẫn làm cho Chu Y Y cảm thấy cực kì thẹn thùng.
Nhưng cái người Nghiêm Kỳ này không hiểu quan niệm thế tục, thế giới của anh chỉ nhìn thấy một mình Chu Y Y, đương nhiên là mặt dày mày dạn không chịu về phòng mình.
Có đôi khi mọi người đều có mặt trên bàn ăn, ăn cơm, Nghiêm Kỳ cũng sẽ không coi ai ra gì ôm Chu Y Y, làm cô xấu hổ đến hận không thể đem đầu vùi xuống.
Nhưng mà anh cũng không phải không coi ai ra gì, ở trong thế giới của anh xung quanh thật sự không có người mà!
Thế cho nên sau này mẹ Nghiêm cũng đề nghị dứt khoát để cô dọn vào phòng Nghiêm Kỳ.
Dù sao Chu Y Y ở phòng cho khách, chắc chắn nhỏ hơn phòng ngủ chính một ít.
Chu Y Y xấu hổ đỏ mặt đồng ý, sau khi trở về phòng lập tức lôi kéo Nghiêm Kỳ giáo huấn một trận để về sau không cho phép anh ở bên ngoài động tay động chân với cô, bằng không cô sẽ tức giận.
Nghiêm Kỳ ngoan ngoãn nhìn Chu Y Y, thấy bộ dáng cô không giống như nói giỡn đành phải không tình nguyện mà đồng ý.
Đến nỗi Từ Tuyết đã sớm trở về trường học, từ sau khi Chu Y Y trở về không đến hai ngày cô ta đã dọn đi rồi.
Thật ra Từ Tuyết cũng cao ngạo, chủ động theo đuổi một người con trai có bệnh tự kỷ thời gian dài như vậy, sớm đã có chút mất kiên nhẫn.
Lại nghe thấy trong lúc ngủ mơ anh gọi tên cô gái khác, cô ta cũng tự biết không hề có hy vọng.
Dù sao thân thế và bề ngoài của cô đều không kém, đương nhiên cũng không cần vất mặt mũi tiếp tục ở đây, vừa lúc trường học cũng sắp khai giảng cô liền lấy cớ dọn ra ngoài.
Sau này một đoạn thời gian rất dài Chu Y Y đều hối hận, lúc trước không nên nói cho Nghiêm Kỳ biết việc cha mẹ anh đồng ý.
Như vậy anh sẽ cho rằng hai người còn muốn tiếp tục nói dối, hành vi cũng sẽ rụt rè cẩn thận hơn chút.
Không giống như bây giờ, anh không chỉ có buổi tối mỗi ngày đều đổi biện pháp lăn lộn cô, thậm chí còn học xong cách dụ cô.
Tỷ như lúc Chu Y Y ở phòng bếp nấu nước đường, anh sẽ giả vờ thuận miệng hỏi bây giờ trong nhà còn có ai.
Chỉ cần Chu Y Y nói trong nhà chỉ còn hai người bọn họ, những người khác đều đã đi ra ngoài, anh sẽ hóa thân thành sói hoang đem Chu Y Y tử hình ngay tại chỗ.
Chu Y Y bị anh thao đến tay chân mềm nhũn thì không nói lại còn phải thay anh thu thập tàn cục, đem dấu vết hoan ái lưu lại của hai người chà lau sạch sẽ.
Cho nên mới nói đàn ông không thể tùy tiện khai trai, nếu không sẽ chẳng thể vãn hồi.
Chu Y Y cũng không biết anh học ở đâu nhiều tư thế như vậy, có lẽ là bản lĩnh trời sinh của đàn ông.
Thật ra ngay cả lời khách sáo cũng không tính, sau khi Chu Y Y phản ứng lại thì lần sau sẽ cảnh giác hơn một ít.
Nhưng Nghiêm Kỳ thật sự tốn nhiều tâm tư, có đôi khi Chu Y Y tản bộ ở hoa viên nhỏ trong biệt thự anh sẽ căn cứ theo biểu cảm và hành động của Chu Y Y để suy đoán xung quanh có người hay không.
Nếu anh phân tích ra xung quanh không có ai thì sẽ kéo Chu Y Y trốn sau gốc cây, vén váy cô lên, ngay lập tức đè cô lên cây dùng sức thao làm.
Tinh hoa của hai người tất cả đều làm phân bón đút cho mặt đất dưới chân.
Tinh dịch không phải vật vô tình, hóa thành bùn xuân càng tốt cho hoa...!
====
Tác giả ăn gì tôi cúng, đọc câu cuối mà xấu hổ hộ ????
Còn phiên ngoại nữa là tạm biệt nhau thật rồi.
.