Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

chương 31: vì nàng nguyện từ bỏ thiên hạ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi thứ trong Dịch Lâu vẫn vậy.

Nửa tháng sau, vết thương của Thẩm Tố Nhi đã đỡ nhiều, Mộ Dung Cảnh vẫn tận tâm chăm sóc.

Lúc này, nàng ngồi trước bàn trang điểm, lo lắng sờ vết sẹo trên trán.

Mộ Dung Cảnh nắm lấy bàn tay bé nhỏ đó, khẽ thổi lên vầng trán của nàng “Có phải nàng vẫn thấy đau? Nhìn sắc mặt lo lắng của nàng kìa, không khỏe thì cứ nói ra, có biết không?”

“Không đau, ta không còn đau nữa, chỉ là…” Đôi môi hồng đào của nàng khẽ cong lên.

“Nhóc con, có phải lại nghĩ ra chủ ý xấu nào không đấy?”

Nàng trợ mắt, cảm giác ngài đang yêu thương mình chẳng khác nào một đứa trẻ nhỏ. Có điều càng như vậy, nàng lại càng thấy trong lòng ngọt ngào. Đôi khi, làm một người phụ nữ bé nhỏ ở bên ngài thì có gì không được chứ?

“Ta chỉ đang nghĩ… không biết liệu trên trán có để lại vết sẹo xấu xí không?”

“Phụt! Xấu đi một tí, cũng sẽ an toàn hơn…”

“Ngài nói gì chứ?” Nàng bật cười rồi đấm nhẹ vào ngực ngài một cái. Lúc này chẳng khác nào nàng đang nhõng nhẽo cùng ngài.

Mộ Dung Cảnh khẽ lặng người, ánh mặt hiện rõ vẻ đắm say. Có điều, có một chuyện, ngài muốn thẳng thắn nói cùng nàng, đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp, đáng yêu kia, ánh mắt thầm lặng, hiện rõ tình ý dịu hiền “Đừng có lo lắng, cho dù nàng biến thành bộ dạng thế nào, cho dù già nua răng rụng, ta cũng không chê bai.” Nói xong, ngài hôn nhẹ lên vầng trán của nàng.

Trong không khí nồng nàn tình sâu nghĩa nặng, ngọt ngào tựa như mật ngọt, lan cả vào trái tim. Chạm đến nội tâm sâu thẳm, vui vẻ, hân hoan, khiến con người ta hạnh phúc trọn đời.

Nàng lặng người, cố gắng kìm nén giọt lệ hạnh phúc không tuân trào khỏi bờ mi. Có một người tướng công như vậy, đời này kiếp này còn mong gì khác nữa?

Trong đình viện, Hoàng Phủ Dịch bịt mắt lại, đang vui vẻ chơi cùng bọn trẻ. Người đuổi người chạy, họ đang chơi trò bịt mặt bắt dê.

Tiểu Dung đứng một bên quan sát, hai đứa nhóc bây giờ đều quấn chặt lấy chàng.

“Ừm, Mục Nhi và Tình Nhi đang ở đâu thể?”

“Phụ thân, con ở đây này.” Đứa nhóc thông minh, bộ dạng lén lút, gian manh, ôm đầu, rón rén vòng ra phía sau Hoàng Phủ Dịch, đưa bản tay bé nhỏ kéo lấy vạt áo của chàng, dáng vẻ đáng yêu.

Học theo đúng cách, Tình Nhi cũng bắt chước theo ca ca.

Hai đưa nhóc, đứa kéo ao, đứa bỏ chạy, chơi đùa vô cùng hứng thú.

Tiếng cười thuần khiết của trẻ nhỏ, ngây thơ mà xán lạn, đã cảm nhiễm vào chàng, đi thẳng vào trong tâm can, dường như dần dần chàng đã quên sạch những tiếc nuối trong lòng, cũng đắp đầy trái tim luôn trống trải, đơn côi. Đột nhiên chàng có một cảm giác, nếu có thể mãi mãi nghe thấy những tiếng cưới này cũng không phải là chuyện xấu.

Tiếp đó, chàng tóm luôn cả hai đứa nhóc rồi nói: “Bắt được rồi! Ha ha!”

Hai đứa trả nép gọn trong vòng tay của chàng.

“Thân người thúc thúc thơm quá!” Giọng nói non nớt của Tình như vang lên, dường như vừa mới phát hiện ra điều gì lớn lao.

Lúc này, Mục Nhi tỏ ra vô cùng đắc ý, hớn hở nói “Điều đó là đương nhiên, người phụ thân ta đương nhiên là thơm rồi, hơn nữa còn rất dễ ngửi.”

“Không đâu, muội cũng muốn thúc thúc làm phụ than, phụ thân thơm thơm.” Đứa nhóc nép sát người vào Hoàng Phủ Dịch, thực sự muốn đẩy ca ca ra ngoài.

“Muội có phụ thân rồi! Không được phép tranh cùng ta nữa.” Mục Nhi giơ cao nắm đấm bé xinh, cảm giác như thể sợ muội muội tranh mất phụ thân của mình vậy.

Hoàng Phủ Dịch mỉm cười, tháo tấm vải đen trên mắt xuống.

“Ca ca, muội đem phụ thân ra đổi với ca ca nhé, được không?”

“Không được.”

“Muội cứ đổi đấy!”

“Không đổi.”

“…”

Ở trước cửa, Thẩm Tố Nhi cong miệng mỉm cười, đưa lời chọc ghẹo người đứng cạnh mình “Ngài lại đang ghen tị sao?” Hai đưa con đẻ của ngài lúc này chẳng cần ngài nữa.

“Hả?” Mộ Dung Cảnh khẽ quay sang nhìn nàng, càng lúc càng âu sầu, càng lúc càng khó đoán. Tiếp đó, ngài bình thản như không, ung dung đáp, giọng nói mê hoặc “Ta cảm thấy… chúng ta nên nỗ lực hơn nữa để có thêm vài đứa.” Tiếp đó, ngài hoàn toàn không do dự kéo nàng đi vào căn phòng bên trong…

Một tháng sau.

Thẩm Tố Nhi đã hoàn toàn bình phục.

Hoàng Phủ Dịch tựa người bên thành cửa, lặng lẽ nhìn nàng, sắc mặt có phần ngây ngô. Đôi khi, ánh mắt đó lại chuyển dịch sang Mục Nhi, tuy rằng thời gian rất ngắn, nhưng chàng thực sự yêu thích khoảng thời gian này.

“Sao còn không vào?” Mộ Dung Cảnh mỉm cười, không biết đã đứng bên cạnh chàng từ lúc nào.

Hoàng Phủ Dịch nở nụ cười rất nhạt, mang theo đôi chút đắng cay. Lúc này, chàng lấy một phong thư từ trong tay áo, đưa cho Mộ Dung Cảnh “Thứ ngài cần đó. Một lúc nữa ta sẽ ra đi, ta không muốn để Mục Nhi nhìn thấy.”

“Đây là thứ gì?” Mộ Dung Cảnh nhận lấy đầy nghi hoặc, khi mở ra xem, chính là bức thư từ thê. Ngưng lại đôi chút, ngài điềm đạm nói “Cậu không ở lại, ai sẽ dạy dỗ Mục Nhi?”

“Chuyện này…” Là Mộ Dung Cảnh muốn níu giữ chàng? Hoàng Phủ Dịch vô cùng cảm kích.

Mộ Dung Cảnh bình thản mỉm cười, trong mắt hiện rõ sự lưu luyến, thành khẩn lên tiếng “Nếu cậu muốn ở lại đây thì cứ ở lại, Tố Nhi đã nói rồi, chúng ta đều là người một nhà. À đúng rồi, sau này Mục Nhi sẽ do cậu dạy dỗ, đứa nhóc đó hiện giờ một ngày không gặp cậu là không xong đâu.”

Người một nhà?

Hoàng Phủ Dịch ngạc nhiên, ánh mắt trầm lắng, tràn đầy xúc cảm, thế nhưng vẫn quyết ý tạm thời ra đi “Ta phải đi rồi, bọn trẻ dễ quên, chắc chỉ vài hôm là sẽ quên ta thôi.”

Chính vào lúc này, khi Hoàng Phủ Dịch quay người bước đi, Thẩm Tố Nhi liên tiến tới, Mục Nhi cũng vậy.

Vừa nhìn qua, Thẩm Tố Nhi hình như đã hiểu cả, nhìn Hoàng Phủ Dịch, dịu dàng lên tiếng “Tiểu Bảo sắp đi xa rồi, phải nhớ mà quay về… Mục Nhi và chúng ta sẽ luôn nhớ đến cậu.”

Hoàng Phủ Dịch không quay đầu lại, thi triển khinh công, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Chàng lo lắng bản thân chỉ cần ở lại thêm một chốc nữa thôi thì sẽ không nỡ lòng ra đi nữa.

Lúc này, Mục Nhi liền thét lớn, kéo lấy vạt áo của Thẩm Tố Nhi “Ấy, mẫu thân! Phụ thân đi đâu chơi thế? Con cũng muốn đi.”

Thẩm Tố Nhi ôm lấy Mục Nhi, thì thầm lên tiếng “Phụ thân con phải đi xa một thời gian, một vài ngày nữa sẽ quay về.” Đối với Hoàng Phủ Dịch, nàng thấy áy náy, hi vọng chàng có thể ở lại, chung sống cùng tất cả mọi người, nhưng cũng sợ rằng sẽ làm chàng tổn thương. Nói cho cùng nhìn cảnh đau lòng, nếu chàng chẳng thể nào từ bỏ tình cảm với nàng, vậy thì làm sao có thể cùng chung sống với họ một cách bình thản?

Hoàng Phủ Dịch ra khỏi Dịch Lâu, nhưng không đi quá xa. Chàng đứng trên mái nhà, chăm chú nhìn về một nơi: Dịch Lâu, nơi đó, có người thân mới của chàng, cũng là nỗi nhung nhớ của chàng cả cuộc đời này.

Tiếp đó, một chiếc đầu bé xinh thò ra khỏi cửa, ngó ngang ngó dọc trên đường lớn, giống như đang tìm kiếm gì đó. Đứa nhóc này chính là tên tiểu quỷ Mục Nhi. Tên nhóc này không ngờ dám lén lút lẩn đi, thật quá nghịch ngợm, thằng nhóc con.

Hoàng Phủ Dịch không biết nên khóc hay nên cười.

Lúc này, có một cỗ xe ngựa khá sang trọng từ từ tiến lại gần. Cỗ xe đi ngang qua cửa Dịch Lâu không hề dừng lại.

Hoàng Phủ Dịch chẳng cảm thấy gì hết, chỉ là… khi cỗ xe ngựa đi qua, Mục Nhi đột nhiên biến mất. Cậu bé đã vào trong rồi sao? Hay là… đột nhiên, trong đầu chàng hiện lên ý nghĩ lo sợ. Chính lúc này, Tiểu Dung mặt mày lo lắng thất sắc chạy ra ngoài, tìm kiếm xung quanh.

“Tiểu thiếu gia đâu rồi? Mục Nhi! Mục Nhi đang ở đâu thế?”

Gần như cùng lúc, mấy bóng người từ quán cờ đối diện đuổi theo chiếc xe ngựa vừa xong. Chỉ là, hoàn toàn tốn công vô ích. Cũng như vậy, lại có những kiếm khách lạ mặt mặc quần áo dân thường xuất hiện.

Hoàng Phủ Dịch bay đi như điện trên mái nhà.

Chàng đuổi theo chiếc xe ngựa kia. Có điều, cỗ xe đó càng lúc càng phi nhanh hơn, không hề giống với những cỗ xe bình thường.

Chính vào giây phút căng thẳng, trên xe một lớn một nhỏ đang chăm chú nói chuyện cùng nhau.

“Dung thúc thúc, chúng ta đi đâu thế?”

Lúc này, một giọng nói hiền hòa, thanh nhã bỗng vang lên: “Chúng ta đi chơi! Cùng thúc thúc đến một nơi rất thú vị có được không?”

“Dạ được! Chúng ta đi chơi cái gì thế? Nhưng mà con muốn đi tìm phụ thân cơ?”

“Tìm phụ thân?”

“Vâng ạ, lúc nãy phụ thân vừa ra ngoài chơi, con cũng muốn đi chơi.” Giọng nói non nớt, chẳng giống nói dối chút nào.

“Ồ, vậy chúng ta đi chơi trò làm hoàng đế, làm thái tử, có được không?”

“Hả? Có vui không ạ?”

“Đương nhiên là vui rồi, không phải thúc thúc chơi cùng con sao?” Đứa nhỏ đi rồi, người lớn đương nhiên cũng chẳng thể trốn nổi.

“Thế nhưng, tìm phụ thân tới chơi cùng có được không?” Đứa nhóc vẫn cứ nhớ đến phụ thân của mình.

“Được! Thúc thúc sẽ nghe theo Mục Nhi, con ngoan quá!”

“Hi hi…” Hai người một lớn một bé bắt đầu chơi đùa, vô cùng hân hoan.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng ‘bụp’ lớn, ngựa hí vang một tiếng dài, sau đó dừng lại.

Trong khoang xe truyền ra một giọng chấn vấn lạnh lung: “Có chuyện gì thể?”

Lúc này, người đàn ông đánh xe liền cung kính đáp lại: “Đại gia, xe bị một người chặn lại.”

“Những người còn lại làm gì hả?”

“Đại gia, những người còn lại không phải là đối thủ…” Người này run rẩy lên tiếng, sự thực chẳng đỡ được vài chiêu đã ngã rồi. Ngài không biết, người của Bắc Uyển tại sao lại lợi hại như vậy? Hay là họ đã gặp phải người không đơn giản.

Mồ hôi lạnh túa ra, đến nhanh vậy sao?

Cửa xe bị đẩy, tấm rèm được vén lên, một người đàn ông áo đen trẻ tuổi, đẹp đẽ xuất hiện, trông… chẳng khác nào Mộ Dung Cảnh. Trên thực tế, đây không phải là Mộ Dung Cảnh mà chính là Tư Mã Lạc.

Ngài đích thân tới bắt cháu mang đi, tại sao lại khó khăn đến vậy chứ?

Còn chưa đi được bao xa đã bị chặn rồi?

Thế nhưng, khi bước ra ngoài, thấy một người thiếu niên dùng một thân cây to chặn đường xe ngựa, ngài cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Người này… ngài hoàn toàn không quen biết.

Tư Mã Lạc nhướng cao đôi mày, đưa mắt nhìn Hoàng Phủ Dịch “Ngươi là ai? Không ngờ lại dám cản xe ngựa của bản công tử?”

“Mau để lại người.” Lúc Hoàng Phủ Dịch thấy Tư Mã Lạc, cũng cảm thấy khá bất ngờ.

“Ngươi là ai? Có quan hệ gì đến ngươi chứ?”

“Điều này thì ngươi không cần biết.”

Chính vào lúc này, chiếc đầu bé xinh thò ra ngoài cửa xe, đôi mắt đen láy hiếu kỳ đảo liên hồi. Dường như lúc nãy cậu bé đã nghe thấy giọng nói của phụ thân.

Tư Mã Lạc khẽ lên tiếng: “Mục Nhi, đừng ra ngoài.”

“Hả? Là phụ thân.” Đứa nhóc mừng rỡ thét toáng lên, bắt đầu nhảy ra ngoài, nào còn tâm trí nhớ đến lời dặn của Tư Mã Lạc.

Hả? Phụ thân? Tư Mã Lạc kinh ngạc, nhìn vị thiếu niên tuyệt thế trước mặt? Trong đầu hiện lên một suy nghĩ… lẽ nào đã bắt nhầm người? Ngài cũng chưa từng gặp đứa cháu trai của mình “Tiểu quỷ, lúc nãy con gọi ai thế?” Ngài làm sao có thể để Mục Nhi tự xuống xe? Ngay tức thì, Tư Mã Lạc bế bổng Mục Nhi vào lòng.

“Mau đặt con xuống đi. Phụ thân, con muốn sang chỗ phụ thân.”

“Đừng sợ, có phụ thân ở đây rồi.” Hoàng Phủ Dịch lên tiếng. Vừa định tiến lại gần liền bị đám thị vệ ngăn lại.

Tư Mã Lạc khẽ vẫy tay, đưa lời hỏi lại “Đứa trẻ này là con của ngươi?”

“Đúng thế, chính là con của ta.”

“Vậy thì…” Tư Mã Lạc cau chặt đôi mày, tại sao khi nãy, ngài lại gây ra trò cười này chứ? Không ngờ ôm nhầm cháu trai? Lúc này, ngài liền lạnh lung lườm sang đám thị vệ cạnh bên, đưa lời khiển trách “Đồ ngốc, các ngươi nhận nhầm hả?”

“Đại gia… điều này…” Viên thị vệ quỳ rạp xuống, sợ đến độ toát mồ hôi lạnh, tại sao lại có thể ôm nhầm được? Rõ ràng chính là đứa trẻ này mà. Chỉ là, hiện nay chính bản thân cũng không dám khẳng định, bởi vì đứa trẻ này lại nhận một người khác làm phụ thân, nghe tin tình báo, đứa trẻ này thực sự là con trai của Mộ Dung Cảnh. Thế nhưng, giờ… chẳng biết phải giải thích thế nào?

Lúc này, Hoàng Phủ Dịch đã tiến lại gần.

Tư Mã Lạc sầm mặt lại, chỉ hận không thể thiêu chết đám thị vệ ngu ngốc thành tro. Ngài vừa tới đây, đã gây ra chuyện cười. Đương nhiên, nếu ôm nhầm thì tự nhiên không có lý gì tiếp tục bắt cóc con người ta nữa liền ái ngại trả lại Mục Nhi cho Hoàng Phủ Dịch “Đứa trẻ rất đáng yêu, khiến người khác quý mến.”

“Đúng thế, đứa trẻ này rất được mọi người yêu quý. Mục Nhi, mau nói lời cảm ơn thúc thúc đi!”

Mục Nhi rất nghe lời, lập tức đáp lại bằng giọng nói non nớt “Cảm ơn thúc thúc.”

Tiếp đó, cậu bé lại quay sang nói cùng phụ thân của mình “Phụ thân, Dung thúc thúc nói sẽ đưa con đi chơi trò làm hoàng đế.”

Hoàng Phủ Dịch quay ra nhìn Tư Mã Lạc đang thẹn thùng, thì ra ngài đến đây là có mục đích. Chỉ là, chàng bế Mục Nhi rồi mỉm cười ôn hòa. Đứa trẻ đã trong sự bảo vệ của chàng, không cần phải lo bị ai cướp đi mất.

Khoảnh khắc, Tư Mã Lạc cảm thấy có chuyện gì đó không ổn.

“Đại gia, mạt tướng hình như… không bắt nhầm tiểu hoàng tử đâu.” Đột nhiên, viên thị vệ đứng sau ngài lên tiếng.

“Ngươi nói cái gì? Hình như?”

“Đúng thế, mạt tướng khẳng định, đứa trẻ vừa rồi chính là tiểu hoàng tử.”

“Ngươi…” Ngài vừa định mắng người, khi nhìn lại, chẳng thể nào mắng được nữa, bởi vì… Mộ Dung Cảnh đã xuất hiện, ung dung đứng ở phía không xa, áo trắng bay bay, mỉm cười nhìn về hướng này. “Hưm! Một lũ phế vật. Chỉ khiến cho ta mất mặt trước mọi người thôi.” Vậy còn thiếu niên ban nãy là ai? Tại sao Mục Nhi lại gọi chàng là phụ thân?

“Quay về Dịch Lâu cho ta.”

Khi đi tới chỗ Hoàng Phủ Dịch và Mục Nhi, Tư Mã Lạc hạ lệnh cho xe đi chậm lại “Có muốn lên cùng không?” Từ nơi này về Dịch Lâu cũng là một đoàn đường khá dài, tốc độ truy đuổi khi nãy không tệ chút nào.

Hoàng Phủ Dịch cười nhạt “Không cần, ta muốn đi tản bộ một đoạn cùng con trai.” Lúc nói câu này, chàng nhìn Mục Nhi, ánh mắt tràn đầy tình yêu thương vô hạn, chẳng hề che giấu. Ánh mắt, vẻ mặt dịu dàng, không chút giả tạo. Cũng chính vè lẽ ấy mà Tư Mã Lạc lại càng ưu phiền, khó hiểu. Ngài liền vụt người bay đi.

“Mộ Dung Cảnh! Chuyện đó…” Tư Mã Lạc tức giận chỉ vào một lớn một nhỏ đang đi trên đường, hai người họ đang chơi rất vui vẻ.

“Bọn họ thì sao?” Ngài cố giả ngốc nghếch.

“Người đó là ai? Tại sao tên nhóc đó lại gọi hắn là phụ thân?”

Mộ Dung Cảnh mỉm cười, sau đó nói ra chân tướng sự việc “Người đó là Hoàng Phủ Dịch.”

Vừa nghe thấy câu này, Tư Mã Lạc kinh ngạc đến độ suýt rơi khỏi mái nhà. Hoàng… Hoàng Phủ Dịch? Chưa chết sao?

“Vậy Tố Nhi đâu? Phải làm sao?” Ngài thực sự lo lắng? Có phải đã chẳng còn cách nào níu kéo?

“Hoàng Phủ Dịch đã buông tay. Thế nhưng Mục Nhi lại rất thích cậu ấy.” Ngài mỉm cười bình thản, không nhìn ra bất cứ sự miễn cưỡng hay buồn đau.

Ánh mắt Tư Mã Lạc tràn đầy ngạc nhiên, thật không ngờ khi quay lại, sự việc đã tiến triển thành ra thế này.

“Ha ha, đáng đời. Không ngờ huynh cũng có ngày hôm nay.”

Có điều, phải chăng ngài cũng nên…

“À đúng rồi, huynh có lỗi với đệ, đứa trẻ đó phải theo họ của đệ, quay về Nam Man làm thái tử. Lão già đó muốn gặp cháu trai và cháu gái.” Ba năm nay, ngoại trừ quốc gia đại sự, ngài bị sư phụ ép học một đống tài nghệ, thực đúng là khổ sở.

Mộ Dung cảnh còn chưa kịp lên tiếng, Tư Mã Lạc đã bay vút đi, từ từ hạ xuống trước mặt Hoàng Phủ Dịch.

Mỉm cười đầy ẩn ý, ngài nói với Mục Nhi “Nhóc con, mau gọi nhị phụ thân đi.”

Hoàng Phủ Dịch chết lặng người, giấu Mục Nhi vào trong lòng, hai tay ôm thật chặt.

Đứa nhóc thò nửa chiếc đầu bé nhỏ ra khỏi lòng chàng, đôi mắt sáng trong, đầy vẻ hiếu kì, vô cùng đáng yêu.

Lúc này, Hoàng Phủ Dịch nhìn về phía Mộ Dung Cảnh đang đứng ở chỗ xa xa đầy nghi hoặc, Tư Mã Lạc lặn lội đường xa từ Nam Man tới đây rất có khả năng muốn đưa Mục Nhi đi. Lẽ nào lúc nãy Mộ Dung Cảnh đã đồng ý? “Tư Mã Lạc, ngài định làm gì hả?”

Tư Mã Lạc bĩu môi, ngài định làm gì thì liên quan đến hắn sao? Ngay lúc sau, rõ ràng là những lời nói ẫu trĩ, nực cười, vậy mà ngài nói ra lại vô cùng nghiêm nghị, cứ như thể đó là một chuyện đúng đắn, hợp đạo lý vậy “Ngươi làm phụ thân mặc ngươi, ta làm phụ thân mặc ta, chẳng có gì phải hỏi. Dù sao, cũng chẳng có ai chiếm mất phần của ai cả.” Phần mà ngài nói ở đây đương nhiên chính là đứa trẻ, ai cũng có phần được thằng bé gọi là phụ thân.

Hộc máu tươi!

Mộ Dung Cảnh ung dung bước đến, nghe thấy câu này, suýt chút thì chết sặc. May mà lúc này Sơ Tuyết không có mặt ở đây, nếu không thực đúng là phiền phức. Dường như Sơ Tuyết cũng có ý định lập Mục Nhi làm thái tử… Cứ nghĩ đến việc này, Mộ Dung Cảnh lại muốn ngất tại chỗ… Tình hình hiện nay là sao chứ?

Lúc này, Tư Mã Lạc lại tiếp tục lấy lòng Mục Nhi, đưa lời dỗ dành “Nhoc con, ngoan nào, lại đây, mau gọi nhị phụ thân đi.”

“Dung thúc thúc?” Nhóc con thò đầu ra ngoài, ngơ ngác nhìn Tư Mã Lạc.

Tư Mã Lạc vừa nghe vậy liền nhíu chặt đôi mày, rốt cuộc là sao chứ? Lúc này, ngài bắt đầu cảm thấy ghét việc mình giống hệt Mộ Dung Cảnh, vội vã mỉm cười giải thích “Không phải, ta không phải là Dung thúc thúc. Đó, đó mới là Dung thúc thúc.” Lúc nói câu này, ngài chỉ về phía Mộ Dung Cảnh, rồi lại nói thêm: “Nhìn cho kĩ nhé, đó mới là Dung thúc thúc, còn ta là ta, ta là nhị phụ thân của con.”

“A Lạc, ăn nói linh tinh gì thế, chỉ dạy hư đứa trẻ. Mục Nhi, người này là nhị thúc thúc của con.” Đáng lẽ phải gọi là nhị hoàng thúc. Có điều, mối quan hệ này rất phức tạp, tốt nhất không nên dây dưa đến hoàng tộc, cứ xưng hô giống như bách tính bình thường, gọi một câu thúc thúc cũng không sao.

Mục Nhi chớp chớp mắt, không nói tiếng nòi, chỉ mỉm cười, dường như vẫn còn thẹn thùng, lại rúc đầu vào lòng Hoàng Phủ Dịch.

Lúc này, Hoàng Phủ Dịch mới bình thản lên tiếng “Có chuyện gì thì đợi khi nào quay về Dịch lâu rồi nói tiếp, giữa đường thế này chẳng tiện chút nào.”

Hoàng Phủ Dịch nói rồi dắt Mục Nhi về Dịch Lâu trước.

Hai người phía sau cũng rất tán thành, ung dung đi theo.

Tư Mã Lạc chắp tay sau lung, vừa đi vừa ngắm đường phố trong kinh thành “Nơi này cũng khá phồn vinh, so với vương đô của Nam Man… lại kém hơn đôi chút, thế nhưng như vậy cũng khá ổn rồi.” Ít nhất thì trong số các nước hiện nay, Bắc Uyển cũng có thể coi là nước mạnh.

Mộ Dung Cảnh mỉm cười “Sơ Tuyết biết cách trị nước mà.”

“Nên nói là, người đứng sau đệ ấy biết cách dậy dỗ.” Ha ha, ngài vẫn có thể nhìn rõ mọi chuyện.

“Mấy năm nay, đa phần là Sơ Tuyết trị nước, ta rất ít khi nhúng tay vào.”

“Thế nhưng người mà bọn họ e sợ, vẫn cứ là huynh…” Rất rõ ràng, những quan viên kia lúc đầu không mấy phục vị tân hoàng đế này, thế nhưng, chính vì sau lung Sơ Tuyết vẫn còn Mộ Dung Cảnh, cho nên, bọn họ không dám không phục.

Mộ Dung Cảnh mỉm cười không đáp.

Họ đi trên đường giống như hai huynh đệ bình thường, trước đây thực sự khó mà tưởng tượng được khung cảnh này.

Chỉ có điều, hiện nay Tư Mã Lạc không hề che giấu thân phận, cũng không đeo mặt nạ nữa, bởi bây giờ Mộ Dung Cảnh đã không còn là hoàng đế, sức ảnh hưởng cũng không lớn, cũng chẳng ai truy cứu thêm làm gì.

“Huynh về Nam Man đi.”

“Ta về đó làm gì?”

“Huynh làm hoàng đế… Ta chán rồi!”

“Hậu cung của đệ, nghe nói rất đông đúc…”

“Ngay cả chuyện này mà huynh cũng biết?”

“Ha ha, thi thoảng ta cũng quan tâm đôi chút.” Ngài thân là một ca ca, đương nhiên không thể không quan tâm đến người đệ đệ này được. Ngài cũng có tai mắt thân tín ở Nam Man, thu thập tin tức và tình báo định kì cho ngài. Chỉ là, tuy rằng hậu cung rất đông đúc, mỹ nhân vô số, thế nhưng ngài vẫn chưa để cho bất cứ người phụ nữ nào trong đó sinh cho mình được một mụn con.

“Sao thế? Tâm vẫn chưa định sao?”

“Ta không thích làm hoàng đế.”

“…” Người người đều tranh làm hoàng đế, thế nhưng cả hai vị đệ đệ của ngài đều không thích. Sơ Tuyết vì trách nhiệm, Tư Mã Lạc lại không giống, ngài làm là vì sinh tồn, không làm hoàng đế thì chỉ còn đường chết. Bây giờ đã làm hoàng đế rồi, không còn kẻ địch, đương nhiên là không muốn làm thêm nữa. Chỉ là, ngôi vị hoàng đế đó, nói không làm thì có thể không làm hay sao?

Trước mắt, muốn thoái vị thì cũng phải tìm được người kế vị chính đáng mới có thể an nhàn rút lui.

Mộ Dung Cảnh thực sự tiến thoái lưỡng nan. A Lạc không muốn làm hoàng đế, ngài cũng đâu muốn làm? Lẽ nào…

“Cứ yên tâm đi, huynh không về, ta cũng không miễn cưỡng.”

Ngài đã chán lắm rồi, còn tiếp tục ở lại cung, ngài nhất định sẽ phát điên mất.

Cả cuộc đời của lão đầu, Tư Mã Lạc thực không muốn đi vào vết xe đổ ấy.

Mộ Dung Cảnh gật đầu đồng ý, chỉ là trong lòng vẫn chưa hề thảnh thơi. Gần như cùng lúc với Tư Mã Lạc, ngài đưa mắt nhìn về phía thằng nhóc đứng trước mặt mình.

Chỉ là lúc này, thằng nhóc đó vẫn cứ quấn lấy Hoàng Phủ Dịch không chịu buông. Mục Nhi thì thầm lên tiếng “Phụ thân, tại sao đột nhiên lại có thêm một Dung thúc thúc nữa vậy?”

Cùng lúc này, Mục Nhi lại thò chiếc đầu bé xinh qua vai Hoàng Phủ Dịch, nhìn hai người đứng trước mặt phụ thân bằng ánh mắt lau láu.

Tư Mã Lạc và Mộ Dung cảnh nghe vậy, đều cảm thấy thẹn thùng, lại có chút buồn cười.

“Không phải là có thêm một người, mà ngay từ đầu đã có hai người rồi. Giống như Mục Nhi và Tình Nhi vậy, chỉ là trước đây Mục Nhi chỉ nhìn thấy Dung thúc thúc chứ chưa gặp người còn lại mà thôi.”

“Ồ, thế nhưng nhị phụ thân có nghĩa là gì ạ?”

“Chuyện này…” Hoàng Phủ Dịch cũng không biết phải giải thích thế nào.

“Ha ha!” Tư Mã Lạc lại bật cười vui vẻ, chậm rãi bước lại gần, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Mục Nhi rồi dịu dàng đưa lời dỗ dành “Nhị phụ thân cũng là phụ thân của Mục Nhi, có biết không? Sau này chỉ cần gọi phụ thân thôi cũng được.”

Đứa nhóc nghiêng đầu, giọng nói non nớt có phần hồ nghi “Không cần, Mục Nhi có phụ thân rồi!” Dứt lời, Mục Nhi nhìn sang Hoàng Phủ Dịch, ánh mắt lấp lánh “Phụ thân, con không gọi phụ thân bừa bãi đâu. Cho nên sau này, người đi đâu chơi cũng phải đưa Mục Nhi theo cùng.”

“Phụt.” Người phụ thân chính hiệu đứng phía sau không nhịn được bật cười thành tiếng.

Tư Mã Lạc vô cùng xấu hổ, có cảm giác bị tên nhóc bán đứng. Ngài quay đầu, trợ mắt lườm Mộ Dung Cảnh, hòng trút hết tức giận lên vị ca ca đáng thương “Huynh dám cười? Con trai còn chẳng them nhận chúng ta nữa đấy, đúng là bất tài…” Câu mắng sau cùng, ngài dùng khẩu hình truyền đạt thông tin. Hai người tướng mạo giống hệt nhau, Mục Nhi không nhận cả phụ thân ruột nữa sao? Bất tài chết đi được! Không ngờ lại chẳng sánh được với một người ngoài.

Tư Mã Lạc vừa bước đến gần Mục Nhi, vừa mỉm cười lấy lòng, hòng giở chiêu mê hoặc. Thế nhưng, dù có thể nào Mục Nhi vẫn không chịu.

Tức khí, Tư Mã Lạc lườm Hoàng Phủ Dịch, bĩu môi lên tiếng “Hoàng Phủ Dịch, ngươi hãy dạy Mục Nhi, có thêm một phụ thân nữa cũng không sao đi.”

Hoàng Phủ Dịch cảm thấy có phần nực cười, xem ra lúc này Mục Nhi đã trở thành mục tiêu được nhiều người săn đón. Thế nhưng, Mục Nhi chỉ ôm chặt lấy cổ của chàng.

Trẻ nhỏ luôn đặc biệt nhạy cảm, ai đối tốt, ai thành tâm, chúng đều dễ dàng cảm nhận được. Không phải vị thúc thúc trước mặt cậu bé không tốt, cũng không phải cậu bé ghét bỏ hay sợ hãi, thế nhưng so với kí ức lần đầu gặp Hoàng Phủ Dịch, thứ tình cảm thân thương, sâu sắc đó, không dễ dàng gạt bỏ.

Tư Mã Lạc chứng kiến cục thế này, quay lại nhìn Mộ Dung Cảnh đầy khinh bỉ. “Làm hoàng đế thì anh minh là vậy, sao làm phụ thân lại chẳng ra làm sao? Thật đúng là, cha nào con nấy, vô dụng bất tài.” Người phụ thân mà Tư Mã Lạc nói là ai, chỉ có Mộ Dung Cảnh hiểu mà thôi.

Nghe vậy, Mộ Dung Cảnh mỉm cười ngại ngùng.

Không thể trách Tư Mã Lạc cười chê, ngay đến ngài cũng cảm thấy bản thân thật quá thất bại, khi mà con trai ruột chẳng thèm quấn quýt.

“Khụ khụ!... Tư Mã Lạc, chúng ta vẫn còn Tình Nhi mà, Tình Nhi quấn ta lắm…” Cực chẳng đã, Mộ Dung Cảnh cố vớt vát, ít nhất thì còn một đứa yêu quý ngài.

Tư Mã Lạc nghe thế, cũng thấy an lòng hơn.

“Một lúc nữa sẽ biết…” Tư Mã Lạc còn chưa kịp nói hết câu, đã thấy giọng Mục Nhi vang lên “Phụ thân, Tình Nhi toàn tranh phụ thân với con thôi, người không được đồng ý đâu đấy.”

“Phụt…”

Có người thổ huyết.

Tư Mã Lạc tức giận nhìn Mộ Dung Cảnh. Nhưng Mộ Dung Cảnh đã vội vã quay đầu nhìn đi chỗ khác, dáng vẻ như chẳng nhìn, chẳng nghe thấy gì hết.

Hôm nay, trong phòng khách phía sau Dịch Lâu vô cùng náo nhiệt.

Mục Nhi ngồi trên đùi Hoàng Phủ Dịch, một lớn một nhỏ cười đùa vui vẻ.

Mộ Dung Cảnh thì chơi cùng Tình Nhi, trong khi Tư Mã Lạc đang bị Thẩm Tố Nhi lườm ngọt, bởi vừa rồi ngài đã định bắt cóc Mục Nhi.

Tư Mã Lạc mỉm cười đầy ngần ngại “Tố Nhi, ta chỉ muốn chơi cùng Mục Nhi một lúc thôi, không phải là thật đâu… chỉ là trò đùa, trò đùa thôi. Ha ha, đây đích thực chỉ là nhất thời hứng thú…”

“Ta cũng đâu có mắng ngài, căng thẳng làm gì chứ?”

Mộ Dung Cảnh cười nhẹ nói “Tố Nhi, lúc nãy Tư Mã Lạc đã thừa nhận. Vậy nên những lời vừa rồi không thật lòng, đang lớn miệng chối cãi đấy!”

Không ngờ, Mộ Dung cảnh lại lái sang ý này? Tên ca ca đáng ghét, dám thừa nước đục thả câu.

Tư Mã Lạc bắn ánh mắt lạnh như dao về phía Mộ Dung Cảnh, rồi mỉm cười đưa lời giải thích “Tố Nhi, không phải không phải đâu, hoàn toàn không như những gì gã xấu bụng đó nói. Giờ đầu óc hắn có vấn đề, khả năng lí giải có hạn, nàng hãy coi như hắn chưa nói gì nhé, ha ha…”

Cùng lúc đó, Tư Mã Lạc âm thầm nghiến răng, gã xấu bụng này, dám hãm hại ta? Rồi có một ngày, ta nhất định sẽ cho ngươi biết tay.

Tố Nhi nghe vậy không khỏi bật cười thành tiếng. Căn phòng vì thế càng thêm vui vẻ, hân hoan.

Tư Mã Lạc tới Bắc Uyển, cảm giác cực kỳ thư thái nên hành động cũng tùy ý, không câu nệ tiểu tiết, không cần phải để tâm đến thân phận. Cuộc sống như thế này thực quá tốt khiến ngài chẳng muốn quay về Nam Man nữa.

Chỉ là hiện nay, để thái thượng hoàng thay quyền chấp chính, thời gian du ngoạn có hạn, đương nhiên… hầy, còn bao gồm mục đích nho nhỏ. Vì nếu không có mục đích gì, vị thái thượng hoàng ấy lầm sao dễ dàng thả vị hoàng đế như ngài ra ngoài? Không, chắc chắn là không.

Chiều muộn, Sơ Tuyết xuất hiện, có điều vừa mới chân ướt chân ráo tới nơi đã bị Tư Mã Lạc dội cho một gáo nước lạnh.

“Đệ làm thúc thúc kiểu gì thế hả?”

Sauk hi làm rõ đầu đuôi mọi chuyện, Sơ Tuyết bật cười mời tất cả mọi người nhập cung.

Hoàng Phủ Dịch đương nhiên cũng bị kéo vào, cảm giác thân thiết như những người bạn lâu năm, thậm chí còn giống như thể người thân. Nếu là trước kia, chàng sẽ sầm mặt lạnh lùng, chẳng ai dám động tới, thế nhưng bây giờ, chẳng ai sợ nữa cả… Điều này khiến Hoàng Phủ Dịch thấy rất lạ nhưng chẳng hề căm ghét chút nào.

Trong khi tên nhóc Mục Nhi bật cười khúc khích, thoáng nhìn dì Dung thăm dò, rồi lại vùi đầu vào lòng Hoàng Phủ Dịch.

Mộ Dung Cảnh dịu dàng nói “Chắc Mục Nhi đã cảm nhận thấy điều gì rồi…” Lúc nói ra câu này, ngài quay sang nhìn Hoàng Phủ Dịch.

Hoàng Phủ Dịch nghe vậy thoáng lặng người, bất giác hai tay càng lúc càng ôm chặt Mục Nhi hơn.

Thế gian này, tình là thứ dây dưa, khó dứt nhất.

Trẻ nhỏ luôn có tình cảm thuần chất, không mang chút tạp niệm. Thích là thích, vậy nên càng khiến người ta cảm động.

Đêm nay, Sơ Tuyết thiết tiệc tại Mai Viện.

Nơi này luôn khiến mấy người họ tức cảnh sinh tình, vô cùng cảm khái.

Trăng thanh gió mát, đèn lồng treo cao, mỗi người ngồi tại đây đều mang tâm trạng vui vẻ.

Sơ Tuyết dịu dàng gảy đàn, Tư Mã Lạc thổi tiêu, Mộ Dung Cảnh cũng tùy hứng theo đó mà hòa âm. Ba huynh đệ họ cứ đàn hết khúc này sang khúc khác, gió nhẹ thổi qua, cành mai khẽ động, niềm vui tưởng như cứ thế kéo dài không dứt.

Chính lúc này, Tình Nhi cầm một chiếc huân (Nhạc khí cổ đại của Trung Quốc) từ trong phòng bước ra, hứng thú đưa cho Hoàng Phủ Dịch.

Chiếc huân cổ đại, tiếng nhạc hiền hòa, khoảnh khắc thanh âm du dương tấu lên, khiến người nghe cảm thấy tâm hồn thoải mái. Tiếng đàn vừa dứt, tiếng tiêu ngân vang réo rắt nỉ non.

Hợp tấu, thực sự ngay bản thân họ cũng chẳng biết tấu khúc nào nữa. Chỉ biết, lúc này tâm trạng ai cũng cực kỳ vui vẻ.

Hai đứa nhóc hân hoan, hứng khởi vô cùng.

Mai Viện không có tranh đấu, không chứa chấp ân oán, khắp không gian đậm màu thần tiên thoát tục.

Bốn tuyệt thế mỹ nam chìm trong im lặng, nhàn nhã tựa mây trôi, thanh tao tựa trăng sáng, mỉm cười nhìn đời, ai nấy đều phong lưu.

Thẩm Tố Nhi lặng ngồi một bên, trong lòng nhen nhóm một loại cảm xúc khó diễn tả thành lời. Nàng có cảm giác như bản thân đang trong cơn mộng đẹp.

Bỗng một cảm giác sợ hãi vô cớ trào dâng trong lòng khiến nàng sợ rằng, tất cả mọi thứ vui vẻ hạnh phúc trước mặt sẽ nhanh chóng tan đi, hoàn toàn biến mất.

“Tố Nhi, hãy mở rộng trái tim, tất cả mọi thứ trước mắt con lúc này đều là thật.” Bỗng một giọng nói hiền từ vang lên. Lúc này, thái hậu mỉm cười, nhẹ vỗ lên bàn tay nàng, lại nói: “Bọn họ đều rất quan tâm đến con.” Âm nhạc chính là thứ có thể biểu đạt linh hồn mỗi người, một cách trực tiếp và chân thành nhất. Hơn nữa, thái hậu là người thế nào chứ? Đương nhiên mọi thứ trước mặt, người đều thấu hiểu, chỉ có điều không nói ra miệng mà thôi.

“Hôm nay, ai gia rất vui mừng, những năm cuối đời còn mong gì hơn nữa? Mọi người hãy tháo bỏ hết những bi thương trong lòng, vui vẻ hưởng thụ thời khắc bình yên. Mẫu hậu chỉ mong gia đình chúng ta mãi mãi như lúc này thôi…”

“Mẫu hậu.”

Thẩm Tố Nhi nhìn thái hậu, ánh mặt hiện lên vài phần áy náy. Nàng có cảm giác dường như người đã già đi rất nhiều.

“Tất cả mọi thứ rồi sẽ qua. Thứ âm nhạc chúng hợp tấu đã không còn thù oán… nghe thanh tịnh mà hiền hòa lắm.”

“Dạ…”

Đêm đã khuya, yến tiệc cuối cùng cũng kết thúc.

Đêm nay tất cả mọi người đều ở lại cung.

Mục Nhi vẫn dính chặt lấy Hoàng Phủ Dịch không chịu buông, khiến chàng phải dỗ dành cậu bé đi ngủ.

Tình Nhi lại được thái hậu chăm chút.

Trong khi Tư Mã Lạc và Sơ Tuyết quyết định ở trong một căn lầu nhỏ thuộc Mai Viện, hơn nữa, còn quyết định ngủ chung một giường.

Mộ Dung Cảnh và Thẩm Tố Nhi rốt cuộc cũng có được thế giới của riêng mình.

Đêm nay, họ ở lại cung Triều Phụng. Kể từ sau khi lập tân hoàng đế, Sơ Tuyết vẫn giữ nguyên cung Triều Phụng như những gì vốn có, ngay cả cung nữ và thái giám cũng không hề thay đổi. Thi thoảng, ngài còn tới đây tán gẫu cùng họ, thậm chí chơi những trò trước kia từng chơi.

Trong cung không có phi tần, ngay cả hoàng hậu cũng không có.

Sơ Tuyết một khi đã cố chấp thì đám đại thần cũng đành buông tay.

Hơn nữa, thái hậu cũng nghĩ thoáng hơn nhiều, những trải nghiệm trước kia người đã thấu hiều, miễn cưỡng, ép buộc chưa chắc con cái mình đã hạnh phúc. Ở phương diện tình cảm, Sơ Tuyết cực kì giống phụ hoàng của mình, một khi đã yêu thì khó mà thay đổi. Thế nên người cũng chỉ mong tất cả mọi chuyện tùy duyên, đến một ngày nào đó, có khi đột nhiên Sơ Tuyết sẽ gặp được người con gái thực sự của đời mình, lúc đó nói không chừng sẽ đắm chìm trong tình yêu không dứt ra được.

Trong đêm, Thẩm Tố Nhi lặng lẽ nằm trong vòng tay của Mộ Dung Cảnh, gối đầu lên cánh tay vững chắc của ngài.

Ánh mắt nàng mơ màng, chỉ có điều dưới ánh đèn mờ ảo, thật khó lòng nhận ra.

Mộ Dung Cảnh khẽ ngân nga một khúc nhạc nào đó, thanh âm phiêu diêu lại mang hơi thở ấm áp. Giai điệu ôn hòa dường như là khúc hát trẻ con, khiến người ta an tĩnh, hòa bình. Mộ Dung Cảnh vừa ngân nga vừa vỗ nhẹ lên lưng Thẩm Tố Nhi.

Nàng áp sát khuôn mặt vào lồng ngực ngài, nghe tiếng tim ngài đập trầm ổn, nghe khúc nhạc ngài ngâm nga, khóe miệng nàng cong lên thành một nụ cười hoàn mỹ, ánh mắt đã ấm áp và trong trẻo hơn trước.

Tất cả mọi thứ đều khiến nàng vô cùng hạnh phúc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio