Thích Vi Vi về đến nhà liền nhìn thấy xe anh trước cổng, anh đang tựa ở nơi đó chờ mình. Cô xoay người muốn né tránh nhưng ngay lập tức đã bị anh bắt được:"Em rốt cuộc là nổi giận chuyện gì vậy hả?" "Không có, Hạo Thiên, chúng ta chia tay đi!"Thích Vi Vi nhìn anh, nét mặt mỉa mai.
"Đang yên lành sao lại đòi chia tay? Em lộn xộn cái gì? Rốt cuộc là làm sao vậy?" Uông Hạo Thiên có chút tức giận. Đã lâu không gặp nhau, vừa nhìn thấy cô lại tự nhiên phát giận.
Lúc này Thích Vi Vi mới nhìn anh thật chăm chú nói: "Anh còn nhớ anh và mẹ đã nói cho em năm? Hiện tại năm đã trôi qua, em không muốn cùng anh tiếp tục nữa. Anh phải có trách nhiệm với Daisy, anh không thể không để ý cảm nhận của cô ấy, em cũng không muốn anh khó xử. Em lại càng mong muốn có một cuộc sống bình thường, yêu đương và kết hôn một cách bình thường, cho nên em sẽ lựa chọn Thiên Tứ, anh ấy mới là người phù hợp nhất với em. Kết thúc đi, cứ coi như chúng ta hữu duyên vô phận."
"Em chọn anh ta???" Uông Hạo Thiên phẫn nộ nhìn cô chằm chằm: "Em nhất định muốn đám cưới hay sao? Được, anh cưới em!"
"Anh cưới em?" Thích Vi Vi cười lạnh một tiếng:"Anh cưới em như thế nào? Cưới em như thế nào?? Đừng quên anh vẫn là chồng của Daisy."
Một câu nói chạm đến nỗi đau của anh. Anh nắm lấy bả vai cô: "Em biết anh lấy Daisy là bất đắc dĩ mà. Hiện tại chú Mạch Lâm vừa qua đời, lúc này anh không thể bỏ cô ấy. Em hiểu mà, cho anh thời gian, đừng ép anh!"
"Bất đắc dĩ, lại là bất đắc dĩ. Cho anh thời gian, anh còn muốn em cho anh thêm bao nhiêu thời gian? Em không có nhiều thời gian như vậy. Em thực sự mệt mỏi cuộc sống thế này quá, em cũng không muốn phụ lòng người yêu em, anh lại có quá nhiều gánh nặng, quá nhiều điều bất đắc dĩ. Cho nên, chúng ta chia tay nhau là lựa chọn tốt nhất."Thích Vi Vi cười lạnh. Cô phải chờ tới khi nào? Yêu một người đàn ông như vậy, cô đã không thể chịu đựng nổi nữa.
"Em thật sự nghĩ như vậy sao?" Tròng mắt sâu thẳm của Uông Hạo Thiên lại nhìn chằm chằm cô.
"Phải." Cô tạm dừng một chút, cuối cùng vẫn là gật đầu.
"Em thật sự đã quyết định??" Anh hỏi lại một lần nữa.
"Đúng vậy." Cô gật đầu, cô cũng không muốn cứ dây dưa như vậy nữa, như vậy tuyệt đối không phải là cô. Là anh ép cô, chia tay cũng là chấm dứt tất cả đau khổ.
"Được. Anh tôn trọng em." Uông Hạo Thiên đột nhiên buông cô ra, không nghĩ rằng lại thấy đau khổ như vậy. Hai năm qua, vì cô mà bản thân đã phải nỗ lực như thế nào, hiện tại cô chỉ đơn giản nói hai chữ "chia tay"... Tốt, vậy thì chia tay. Anh sẽ không đi cầu xin một người đàn bà. Anh xoay người, chớp mắt đã đi xa.
Thích Vi Vi ngây ngẩn cả người, không nghĩ rằng anh sẽ đáp ứng thoải mái như vậy. Nhưng mà lòng cô thật sự rất đau đớn, cô không muốn như vậy, có điều đã không còn lựa chọn nào khác.
Từ lúc Uông Hạo Thiên quay xe cho đến khi đi cũng chưa từng nhìn cô một lần. Lời của cô đã làm anh tổn thương thật sâu. Cô cũng biết hai năm qua anh đã chịu dày vò ra sao, nếu thật sự yêu anh, vì sao cô không thể cố gắng duy trì! Nếu chia tay thực sự là điều cô mong muốn, vậy anh sẽ tác thành!
Thích Vi Vi về đến nhà liền nằm xấp trên giường khóc lớn. Bà Thích lo lắng vội vàng tới hỏi: "Con sao vậy Vi Vi?"
"Mẹ, con và anh ấy chia tay rồi, thật sự chia tay rồi." Cô xoay người ôm lấy mẹ.
"Anh ấy? Chia tay?" Bà Thích thoáng chốc liền hiểu ra, người cô nói chính là Uông Hạo Thiên, lấy tay vỗ về cô, trên mặt lại lộ vẻ vui mừng: "Vi Vi, cuối cùng con cũng đã nghĩ thông suốt, anh ta không phải người phù hợp với con, thực sự không thích hợp. Mẹ biết bây giờ con rất đau lòng, nhưng con sẽ nhanh chóng hiểu ra thôi."
"Mẹ, nhưng con thật sự rất khổ sở, rất khổ sở. Con cũng thật sự rất yêu anh ấy." Thích Vi Vi không biết làm sao để giảm bớt đau đớn trong lòng.
"Mẹ biết, nhưng mà con phải nhớ kỹ, tình yêu không kéo dài mãi mãi. Con phải lấy lại tinh thần, mặc kệ thế nào, hãy chấp nhận Thiên Tứ đi, mẹ tin tưởng các con sẽ chung sống hòa hợp." Bà Thích nói. Bà không cần phú quý giàu sang, bà chỉ cần cô hạnh phúc.
Thích Vi Vi chỉ im lặng rơi lệ, cô thật sự còn có thể yêu sao? Cô còn có thể tiếp nhận người khác sao? Cô không biết.
Trong thời gian này, may là cô được một công ty nhận vào làm. Cô nỗ lực làm việc, muốn dùng công việc để tạm quên những đau xót.
"Vi Vi, công việc có mệt không?" Tiếu Tiếu ngồi ở sofa trò chuyện cùng cô. Người giúp việc đã chuẩn bị trái cây cho các cô.
"Cũng được, với lại có mệt thì cũng phải làm cho tốt, được như cậu có người nuôi, trở thành bà lớn tốt quá rồi!" Thích Vi Vi vừa ăn hoa quả vừa hâm mộ nói.
"Nếu không thì chúng ta đổi đi, cậu đến mang thai giúp mình đi. Thật khổ muốn chết! Muốn ăn cũng ăn không vô, muốn nôn cũng nôn không ra... Đúng rồi, hôm nay gọi cậu đến là muốn cậu làm phụ dâu cho mình. Mình và Lý Tường kết hôn, phụ dâu nhất định phải là cậu!" Tiếu Tiếu hạnh phúc nói.
"Thật chúc mừng các cậu, cuối cùng đã quyết định kết hôn. Quyết định từ khi nào vậy?" Thích Vi Vi thật sự vui mừng thay cô.
"Là ba mẹ mình cùng ba mẹ anh ấy quyết định, hôm qua mới cho chúng mình biết. Còn nói cái gì mà không cần chúng mình lo, chỉ cần có mặt là được. Nhưng mà mình nói, mình muốn cậu làm phụ dâu." Đàm Tiếu Tiếu lấy tay vuốt bụng, nói với Vi Vi.
"Thật là hạnh phúc! Được, cậu kết hôn mình nhất định phải làm phụ dâu. Chúng ta từng nói người nào kết hôn trước thì người kia sẽ làm phụ dâu mà! Đám cưới khi nào thì tổ chức?" Thích Vi Vi lại hỏi, làm phụ dâu cô đương nhiên không thể từ chối.
"Đầu tháng sau, vào ngày chủ nhật. May mà mình mặc áo cưới chưa nhìn thấy bụng." Đàm Tiếu Tiếu nói.
"Nhìn ra cũng không sao! Cậu nhất định sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất!" Thích Vi Vi mỉm cười.
"Được rồi, không nói nữa. Nói chuyện của cậu đi. Cậu cùng anh ta rốt cuộc định thế nào? Dù sao cũng không thể cứ như vậy mãi được." Tiếu Tiếu quan tâm hỏi.
Sắc mặt cô bỗng nhiên ảm đạm đi, sau đó vừa cười vừa nói: "Chúng mình chia tay rồi."
"Cái gì? Chia tay?" Tiếu Tiếu kinh ngạc nhìn cô, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, vì biết cô quyết định như vậy nhất định có nguyên nhân, chỉ trêu đùa an ủi nói: "Như vậy cũng tốt, những người đàn ông khác mới có cơ hội."
"Có người nào an ủi như cậu không!" ThíchVi Vi nhịn ko được liếc cô một cái.
"Cho nên mình mới là độc nhất vô nhị!"
"Tự sướng!"
Thích Vi Vi nhìn cuốn lịch trên bàn làm việc. Một tháng. Tròn một tháng đã trôi qua. Một tháng qua anh chưa từng tìm mình, cũng không gọi điện thoại.
Thời điểm ăn trưa, đồng nghiệp Tiểu Trương ba hoa:"Mọi người xem chưa, hôm nay ti vi mới đưa tin, tổng tài Uông Thị - Uông Hạo Thiên có tình nhân, là một người mẫu nổi tiếng. Thật kỳ lạ, trước đây anh ta rất đào hoa, nhưng từ lúc đám cưới tới nay cũng không có chuyện này. Bây giờ lại xảy ra."
Nhanh như vậy anh ấy đã tìm người phụ nữ mới. Lòng của cô vẫn không nhịn được đau đớn, nhưng cô và anh đã không còn quan hệ gì, cô không nên để ý.
"Chắc là thời kỳ tân hôn mặn nồng đã qua, bản chất háo sắc lại nổi lên. Kẻ có tiền đều như vậy, không thể trách, không có tình nhân mới là lạ."Đồng nghiệp Tiểu Vương nói.
"Vi Vi, cô sao thế? Sao không nói gì vậy?" Tiểu Trương đột nhiên chuyển hướng sang cô.
"Tôi không có xem tin tức." Thích Vi Vi buông đũa, đứng lên nói: "Tôi ăn xong rồi, xin phép đi trước, mọi người cứ tiếp tục."
Trở lại văn phòng, nhìn thấy các đồng nghiệp vẫn chưa trở về, cô vẫn là không ngăn được mình nghĩ về tin tức của Uông Hạo Thiên, lập tức nhanh chóng mở ra xem.
Hình ảnh anh rất thân mật ôm lấy một cô gái cao gầy xinh đẹp, khóe môi vung lên nét cười tà mị. Cô lập tức rũ mắt xuống, đôi mắt có chút ươn ướt. Tại sao anh lại làm như vậy, là đang trả thù mình hay là làm cho Daisy xem?
Nghe từ cửa truyền đến tiếng nói chuyện của đồng nghiệp, cô vội vàng đóng trang web đó lại, trở về bộ dáng làm việc.
Cả người Uông Hạo Thiên mang theo mùi rượu cùng mùi nước hoa phụ nữ trở về nhà, trên chiếc áo sơ mi trắng như tuyết có một dấu son đỏ thắm. Daisy không nhớ đây là lần thứ mấy anh trở về nhà như vậy, biết rõ là anh cố ý nên mặc dù rất đau lòng cô vẫn không hỏi gì. Cô cũng không ngờ mình dễ dàng tha thứ cho anh như vậy.
"Anh Hạo Thiên, anh có mệt không? Em giúp anh tắm rửa." Cô khẽ nói, xoay người lên lầu.
Nhìn cô rõ ràng rất khó chịu nhưng lại bày ra bộ dáng đó, Uông Hạo Thiên bị dáng vẻ bình tĩnh của cô làm cho phát điên rồi. Vốn định dùng cách này để bức cô đi, bây giờ xem ra anh sai lầm rồi. Nhưng nếu cô không ra đi, sao anh có thể tìm Vi Vi.
Tâm phiền ý loạn, anh sửa lại trang phục bỏ ra ngoài.
Thời điểm Sở Thiên Lỗi đến quán bar thì thấy anh đang một mình uống rượu. "Uống từ từ thôi!" Anh giữ lấy chai rượu, quát: "Thế này không tốt cho cơ thể."
"Bây giờ không uống rượu thì tôi nên làm gì đây? Tìm đàn bà sao?" Uông Hạo Thiên đẩy anh ra, lại uống một hơi.
"Vì một người phụ nữ mà cậu trở nên như vậy sao? Daisy không tốt sao? Các người từ nhỏ đến lớn tình cảm rất tốt, vì sao cậu không thể tiếp nhận cô ấy?" Sở Thiên Lỗi thực sự không hiểu, tình yêu có sức hấp dẫn lớn như vậy sao!
"Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai?! Tôi cũng không biết vì sao mình lại yêu Vi Vi như vậy." Uông Hạo Thiên nói xong lại uống cạn ly rượu.
"Chuyện tình cảm tôi đúng là không hiểu. Tôi đây chỉ có thể xả thân uống rượu cùng cậu." Sở Thiên Lỗi cầm ly rượu cạn hết cùng anh.
Thích Vi Vi tắm xong đi ra, vừa nằm lên giường thì điện thoại reo, nhìn thấy dãy số lạ liền nghe máy: "Alo!"
"Vi Vi, tôi là Thiên Lỗi." Anh một bên dìu Hạo Thiên đang say như chết, một bên gọi điện thoại.
"Anh Sở, có chuyện gì không?" Cô có chút kinh ngạc, sao anh lại gọi cho cô.
"Hạo Thiên uống say, liên tục gọi tên cô. Cô qua đây chăm sóc cậu ấy một chút được không?" Sở Thiên Lỗi nói xong thì Hạo Thiên ở một bên liền làm càn: "Vi Vi, đừng rời khỏi anh!"
Vi Vi nghe được anh gọi mình trong điện thoại thì mắt nóng lên, nhưng mà cô không thể mềm lòng, bọn họ đã chia tay rồi. Cô cứng rắn nói: "Chúng tôi không còn quan hệ gì nữa rồi, anh gọi Daisy đi." Nói xong liền cúp máy nhưng tâm không thể nào bình tĩnh trở lại.
Sở Thiên Lỗi ngây ra một lúc, chả trách mọi người nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, cô ta thật quá vô tình.
Hoàng Thiên Tứ đi làm vô tình nhận được điện thoại của cô, vui mừng hỏi: "Vi Vi, có chuyện vì vậy?"
"Anh Thiên Tứ, hôm nay lãnh lương, em muốn mời anh ăn cơm, anh có nhận lời không?!" Vi Vi nói. Cô không thể phụ anh, phải gắng sức để khiến mình yêu anh.
"Cầu còn không được! Em đang ở đâu, hiện giờ anh không thể chờ được nữa." Hoàng Thiên Tứ cười nói.
"Anh còn nhớ nhà hàng anh đã mời em ăn lần đầu tiên anh lãnh lương không? Sáu giờ tối em chờ anh ở đó. Bye bye!"
Hoàng Thiên Tứ ngây ngẩn cả người. Nhà hàng đó là một địa điểm hẹn hò rất xa hoa, vì sao cô lại chọn nơi đó? Mặc dù mấy ngày nay anh không gặp cô, nhưng thấy báo chí đưa tin Uông Hạo Thiên cùng người phụ nữ khác, anh cũng mơ hồ đoán được bọn họ đã xảy ra chuyện.
Lúc anh đến nhà hàng thì cô cũng đã chờ ở đó. Cô mặc váy màu tím, tóc dài uốn gợn sóng làm anh ngắm đến ngẩn người.
"Anh Thiên Tứ, anh đã đến rồi!" Cô vẫy tay về phía anh.
"Vi Vi, em thật xinh đẹp!" Anh thật lòng khen.
"Vậy anh có thích không?" Thích Vi Vi nhìn anh.
"Thích. Dù em thế nào anh cũng đều thích."Hoàng Thiên Tứ vẫn như trước, dịu dàng, thâm tình nhìn cô.
"Anh Thiên Tứ, em và anh ấy chia tay rồi." Cô chần chừ một chút, cuối cùng vẫn nói cho anh biết.
"Anh cũng đoán vậy." Anh gật gật đầu, trong lòng thật vui mừng. Cô chia tay với anh ta, như vậy mình sẽ có cơ hội.
"A." Thích Vi Vi ngây ra một lúc liền hiểu được. Tin tức về Uông Hạo Thiên khắp nơi, sao anh lại không biết. Cô ngập ngừng hỏi: "Vậy anh còn muốn em không? Có còn cần một người không trọn vẹn như em không?"
"Vi Vi, đừng nói như vậy. Anh nói rồi, em ở trong lòng anh luôn là tốt nhất, hoàn mỹ nhất."Hoàng Thiên Tứ cầm tay cô.
Khóe môi cô nở một nụ cười rạng rỡ, đây là anh Thiên Tứ của cô, cho dù cô như thế nào thì anh vẫn tiếp nhận cô vô điều kiện. Có một người yêu mình như vậy, cô còn muốn gì nữa.
"Vi Vi, em có biết anh luôn đợi em, trừ khi em lấy chồng, nếu không anh sẽ không buông tay. Nhưng anh sẽ không ép em, anh muốn em tự mình lựa chọn." Hoàng Thiên Tứ nói thêm.
"Anh Thiên Tứ..." Thích Vi Vi cảm động nhìn anh, có lẽ mình bị quỷ ám nên mới không để ý đến một người yêu mình như vậy.
"Vi Vi, hiếm khi em mời anh như hôm nay, anh phải gọi món ăn." Thiên Tứ buông tay cô, cầm lấy thực đơn. Hai năm qua đây là lần đầu tiên anh vui vẻ như vậy.
"Không cần, để em gọi món." Thích Vi Vi đưa tay cầm lấy thực đơn.
"Anh không muốn ăn bò bít tết." Hoàng Thiên Tứ cố ý nói. Anh không muốn lãng phí những đồng tiền cô đã vất vả kiếm được.
"Nhưng mà em muốn ăn, anh phải giúp em."Thích Vi Vi sao lại không rõ tâm tư của anh. Cô đã quyết định sẽ cùng anh bắt đầu lại từ đầu.