Trong lúc bọn họ đều đang lo lắng tìm kiếm cô, Thích Vi Vi đã đến Xishuangbana ở Vân Nam (Xishuangbana: dịch sang tiếng mình là Tây Song Bản Nạp, là châu tự trị của dân tộc Thái, có khí hậu và tự nhiên ưu ái … là khu du lịch nổi tiếng của Vân Nam Trung Quốc.), cô đã sớm muốn đến chỗ này rồi. Trước kia là bởi vì cha mẹ bận rộn, sau này lại bởi vì không có tiền, hơn thế nữa là vì phải chăm sóc mẹ cho nên mãi vẫn chưa có cơ hội. Bây giờ cô rốt cuộc cũng có thể đến nơi này.
Nhàn nhã tản bộ ở đây, nhìn thấy bầu trời thăm thẳm, cây cỏ xanh um, một dòng suối chậm rãi chảy. Ngắm nhìn cả trai lẫn gái người dân tộc mặc phục sức dân tộc, cảm thụ được nơi này là một nơi xinh đẹp, bốn mùa như mùa xuân, tâm tình chưa bao giờ từng trải qua cảm giác thả lỏng cùng thoải mái dễ chịu như vậy. Rời xa cái nơi khiến cô phiền lòng kia là chính xác, ít nhất lúc này cô rất vui vẻ.
Cô quyết định ở lại nơi xinh đẹp này nghỉ ngơi, chờ đến khi nào muốn trở về thì sẽ trở về.
Nhìn thấy ở bên dòng suối, du khách đang cười đùa, cô ngồi ở một bên lấy tay nhẹ nhàng gạt lên dòng nước suối trong suốt.
“Ba ba, con muốn nghịch nước.” Một bé trai xinh đẹp đáng yêu khoảng ba, bốn tuổi lấy tay kéo kéo tay một người đàn ông cao lớn ở bên cạnh, hưng phấn nói.
“Tiểu Minh, ngoan. Chúng ta không phải đến để chơi, là đến để tìm mẹ con.” Người đàn ông ngồi xuống dịu dàng nói.
Sắc mặt bé trai tên Tiểu Minh thoáng chút ảm đạm: “Thế nhưng chúng ta đã tìm rất lâu vẫn không tìm thấy mẹ. Mẹ đã đi đâu? Vì sao lại không cần Tiểu Minh?”
“Không được nói bậy. Không phải là mẹ không cần con, chỉ là mẹ con rời đi thôi, cho nên chúng ta phải tìm được mẹ, hiểu không?” Người đàn ông nói xong ôm lấy bé.
“Nhưng mà ba ba con muốn nghịch nước, có thể để cho con nghịch một lát rồi chúng ta lại tìm mẹ, được không?” Tiểu Minh nhìn cha khẩn cầu.
Nhìn thấy khát vọng trong mắt con trai, người cha không đành lòng cự tuyệt bèn buông bé xuống gật đầu: “Được rồi, chỉ chơi một lát thôi nhé. Cẩn thận một chút.”
“Cám ơn ba ba.” Tiểu Minh rất vui vẻ hôn lên mặt cha một cái, chạy về phía con suối vui vẻ dùng tay hắt nước.
Khóe môi Thích Vi Vi không khỏi nhếch lên một nụ cười, thật đáng yêu. Tay đặt lên bụng, con của mình sau này nhất định cũng sẽ đáng yêu giống đứa bé kia.
“Ha ha ha.” Tiểu Minh vừa chuyên tâm nhìn nước bắn lên tảng đá ở bên cạnh hiện ra bọt nước vừa cười.
Thế nhưng Thích Vi Vi lại chú ý đến vẻ mặt người cha ngồi ở bên cạnh đầy lo lắng, ánh mắt vô hồn, không biết đang suy nghĩ gì. Bởi vì đang tìm mẹ bé sao, anh ta từng nói mẹ bé rời đi chẳng lẽ là vì cãi nhau, trong lòng cô hơi nghi hoặc.
Tiểu Minh càng chơi càng hưng phấn, tay cũng càng dùng sức, nước lập tức đều bắn đến trên mặt, trên người cô, cô cuống quýt đứng dậy tránh.
“Tiểu Minh, con làm gì vậy? Nước hắt hết lên người dì rồi, mau xin lỗi đi.” Giọng cha bé nghiêm túc ra lệnh.
“Dì, thật xin lỗi.” Bé cũng rất nghe lời.
“Không sao, dì cũng thích nghịch nước.” Thích Vi Vi không muốn trách cứ bé, trẻ con vốn dĩ ham chơi mà.
“Ba ba, ba cùng chơi với con đi.” Tiểu Minh đi đến cầm chặt tay ba ba, chơi một mình rất không thú vị.
“Tiểu Minh, ngoan. Con chơi một mình nhé, ba ba không rảnh, ba ba muốn tìm mẹ.” Người cha buông tay bé ra, ánh mắt bắt đầu nhìn xung quanh.
“Vâng.” Bé chạy trở lại bên suối, vẻ mặt mất mát.
Thích Vi Vi nhìn dáng vẻ bé như vậy có chút không đành lòng, không biết cha mẹ của bé xảy ra chuyện gì thế nhưng người chịu tổn thương lớn nhất chỉ sợ là đứa bé, bèn đi qua nói: “Dì cùng con chơi, có được không?”
“Thật sao? Được ạ, được ạ.” Bé gật đầu giống như con gà con mổ thóc, có người chơi cùng mình, thật tốt quá.
Chân trần đứng ở trong con suối, bọn họ cùng hắt nước lên đối phương: “Dì muốn hắt nước lên người con.”
“Dì, dì hắt đi. Con là nam tử hán con không sợ đâu.”
“Ha ha ha ha.” Một tràng cười không ngừng từ nơi bọn họ chơi đùa truyền đến.
Cuối cùng khi bọn họ chơi mệt ngồi một chỗ nghỉ ngơi thì nhìn thấy người cha một thân quần áo ướt đẫm đi tới ôm lấy bé, thật khách sáo nói: “Cảm ơn cô đã chơi với con trai tôi. Tôi dẫn bé trở về thay quần áo trước.”
“Tôi cũng phải cám ơn anh đã để con trai anh chơi với tôi. Tiểu Minh, hẹn gặp lại.” Thích Vi Vi cười nói, vẫy tay với bé.
“Dì, hẹn gặp lại. Con còn có thể cùng chơi với dì không?” Cậu bé có chút lưu luyến không rời.
“Đương nhiên, chỉ cần con muốn lúc nào dì cũng có thể chơi cùng con.” Thích Vi Vi khẽ cười.
“Vậy ngày mai con đến tìm dì.” Cậu bé vừa đi vừa quay đầu lại nói.
“Được.” Cô đáp, nhìn thấy quần áo của mình ướt đẫm, cô cũng nên quay về khách sạn thay quần áo.
Thay quần áo sạch sẽ xong, lúc này cô mới cảm thấy có chút đói bụng, nhìn đồng hồ đã đến thời gian ăn tối, cô đi về phía nhà ăn của khách sạn.
“Dì, dì đến rồi.” Vừa đi vào, một giọng nói trẻ con trong trẻo liền truyền đến.
Thích Vi Vi lần theo giọng nói nhìn qua mới nhìn thấy là Tiểu Minh cùng cha của bé đang ăn cơm, bèn đi qua chào hỏi: “Chào hai người.”
“Xin chào, cô cũng ở khách sạn này sao?” Người cha nhìn thấy cô có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy, hai người cũng vậy sao? Thật là trùng hợp.” Thích Vi Vi nói, xem ra cô cùng bé trai khả ái này có duyên phận.
“Dì, dì cùng cha con cháu ăn cơm nhé. Con mời khách.” Tiểu Minh kéo tay cô ngồi xuống, giống như người lớn nói.
“Mời khách? Con có tiền sao?” Thích Vi Vi trêu đùa nhìn bé.
“Ba ba có.” Tiểu Minh dùng ngón tay chỉ vào ba ba của bé. Của ba ba chính là của bé nha.
“Nếu cô không ngại có thể ăn cơm cùng chúng tôi, coi như tôi cám ơn cô buổi chiều chơi cùng với Tiểu Minh.” Người cha rất chân thành nói.
“Việc này …” Thích Vi Vi chần chờ một lát, chuyện này có vẻ không tốt lắm, dù sao mình cùng bọn họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau.
“Dì, cùng nhau ăn đi.” Tiểu Minh lấy tay kéo cô, nhìn cô, không muốn để cho cô đi.
Nhìn thấy bộ dạng khẩn cầu của bé khiến cô không đành lòng cự tuyệt, bèn lên tiếng: “Được rồi.”
“Dì, con tên là Cao Minh, ba ba tên là Cao Vĩ. Dì tên là gì?” Cậu bé tự chủ động giới thiệu.
“Ha ha.” Cô nở nụ cười: “Dì tên là Thích Vi Vi, con có thể gọi là dì Thích, cũng có thể gọi dì là dì Vi Vi.”
“Vậy con gọi là dì Vi Vi đi, như vậy dễ gọi hơn.” Tiểu Minh nói.
“Được.” Cô gật đầu, thật là một đứa nhỏ lanh lợi.
“Cô Thích đi du lịch một mình sao?” Cao Vĩ nhìn cô hỏi, từ ban ngày đã không nhìn thấy cô có người đồng hành.
“Đúng vậy, tôi muốn một mình đến nơi yên tĩnh một chút, hiện tại đến đây quả nhiên là đã chọn đúng nơi rồi.” Cô cười cười nói.
“Con với ba ba đi hai người, đến là để tìm mẹ con.” Tiểu Minh ở một bên chen miệng nói.
“Tiểu Minh, không được nói bậy.” Cao Vĩ lập tức nghiêm giọng ngăn lại.
Thích Vi Vi biết anh không muốn để lộ ra nhiều thông tin của mình đối với người lạ, tuy nhiên cô đã sớm biết từ trong cuộc nói chuyện của bọn họ. Anh không muốn nói, cô căn bản cũng không muốn hỏi, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, giống như cô, cô cũng sẽ không nói với người khác.
Khi ăn xong cơm tối quay trở lại phòng, bọn họ ngạc nhiên phát hiện bọn họ lại ở hai gian phòng cạnh nhau, Tiểu Minh còn đến phòng của cô chơi một lát rồi mới rời đi.
Cô nhàm chán ngồi xem một tiết mục trên ti vi, nhìn đồng hồ thấy đã mười giờ rồi, không còn sớm nữa, cô vừa định tắt đèn đi ngủ chợt nghe thấy một hồi tiếng gõ cửa gấp rút.
“Ai vậy?” Cô vừa mở cửa vừa hỏi. Cửa vừa mở ra liền nhìn thấy Cao Vĩ đứng ở cửa, ôm Tiểu Minh trong lòng, lo lắng hỏi: “Cô Thích, có thể phiền cô cùng tôi đi đến bệnh viện không? Tiểu Minh đột nhiên phát sốt.”
“Tiểu Minh bị bệnh? Được rồi, anh đợi tôi một chút, tôi thay quần áo.” Cô không chút chần chờ, nhanh chóng thay quần áo cùng anh lên xe taxi, chạy đến bệnh viện.
Đăng ký, khám bệnh, xét nghiệm, lấy thuốc, truyền nước vội vàng hoàn thành hết tất cả mọi chuyện là đã hai giờ sau.
Thích Vi Vi nhìn thấy Tiểu Minh bị bệnh nằm trong lòng Cao Vĩ, đã không còn dáng vẻ hoạt bát ban ngày nữa, cảm thấy đau lòng.
“Cô Thích, thật sự rất cảm ơn cô. Bây giờ không có việc gì nữa, cô có thể về trước.” Cao Vĩ thật cảm kích nói, nếu chỉ một mình mình chắc sẽ lo không nổi.
“Không có gì, tôi muốn xem thử Tiểu Minh có bớt sốt chút nào không.” Cô có chút không yên tâm lấy tay sờ trán cậu bé, có vẻ như đã tốt hơn một chút.
“Ba ba, con muốn mẹ, con muốn mẹ. Mẹ ở đâu?” Tiểu Minh nhắm mắt lại, thì thào ra tiếng.
Hốc mắt Cao Vĩ nóng lên: “Ngoan, mẹ rất nhanh sẽ trở lại. Chỉ cần Tiểu Minh khỏe mạnh, mẹ sẽ rất nhanh quay về.”
“Nhưng mà bây giờ con muốn gặp mẹ, con muốn mẹ ôm con một cái, muốn gặp mẹ.” Tiểu Minh đột nhiên khóc to lên.
Thích Vi Vi nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của bé, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống, ai cũng nói con trẻ mà không có mẹ là đáng thương nhất, huống chi bé còn đang bị bệnh, ngồi xuống nói: “Anh Cao, đưa bé cho tôi, để tôi ôm bé.”
“Chuyện này …Thật ngại quá.” Cao Vĩ ngượng ngùng, lại làm phiền cô.
“Không sao, tôi cũng thích Tiểu Minh. Để tôi dỗ.” Cô dỗ trẻ hẳn là tốt hơn so với anh.
“Vậy thì rất cám ơn cô.” Cao Vĩ không cố gắng kiên trì, anh cũng thật không có kinh nghiệm dỗ trẻ, trước kia đều là mẹ bé và bà nội dỗ.
Thích Vi Vi thật cẩn thận ôm bé vào trong ngực, bé mở to đôi mắt vô thần hỏi: “Dì, mẹ đi đâu rồi?”
“Chỉ cần Tiểu Minh hết bệnh mẹ sẽ nhanh chóng quay về, cho nên chúng ta phải cố lên khiến cho bệnh mau khỏi. Bây giờ dì hát cho con nghe, con ngoan ngoãn ngủ đi, biết chưa?” Cô nói xong vừa hát khẽ vừa nhẹ nhàng vỗ về bé.
“Bảo bối nhỏ ngủ ngoan sẽ gặp mẹ, cùng con đi vào giấc mộng lành, đi vào giấc mộng lành…”
Tiểu Minh chậm rãi nhắm mắt lại sau đó thở ra đều đều.
Truyền nước xong, cô ôm bé vẫn ngủ say trở lại khách sạn.
Cao Vĩ nhìn con trai ngủ say trong ngực cô, trong lòng rất hối hận, anh thật sự thật sự xin lỗi con trai mình.
Thích Vi Vi lấy tay sờ trán của bé: “Cơn sốt của bé hình như đã lui, nếu bé tỉnh lại thì anh hãy cho bé uống chút nước.”
“Được, thật sự rất cảm ơn cô.” Cao Vĩ thật không biết nên cảm ơn cô thế nào.
“Có việc thì gọi tôi, còn nữa, bác sĩ đã dặn mấy ngày này tốt nhất là không nên để bé đi ra ngoài. Ngày mai tôi lại sang thăm bé.” Thích Vi Vi nói.
“Được, tôi biết rồi. Hẹn gặp lại, cô ngủ sớm đi.” Cao Vĩ ôm bé quay về phòng.