“Không phải là không đủ, chỉ là tôi cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao cậu phải tức giận? Cậu không thích cô ấy, cũng chưa bao giờ thật sự nghĩ muốn cô ấy, cho nên, cô ấy hẹn hò với người con trai khác, cậu không nên để ý nha.” Sở Thiên Lỗi khó hiểu nói. “Tôi không nên để ý?” Uông Hạo Thiên hừ lạnh “Có điều, hiện tại trên danh nghĩa cô ta vẫn là người phụ nữ của tôi, làm sao có thể đi hẹn hò với người con trai khác, cho dù tôi không muốn cô ta, cô ta cũng không thể cắm sừng ở phía sau tôi được.” Theo bản năng anh cố tìm cho mình một cái cớ.
“Ha ha, cắm sừng! Sao cậu có thể dùng từ này để hình dung chính mình chứ?” Sở Thiên Lỗi nhịn không được, cười lớn.
“Cười gì? Cậu còn dám cười? Có tin tôi sẽ khiến cho cậu muốn khóc cũng không được hay không?” Uông Hạo Thiên tức giận nhìn anh, đáng buồn cười như vậy sao? Tuy rằng vừa rồi bản thân dùng từ có chút không chính xác.
“Không cười, tôi không cười, chỉ là một người phụ nữ mà bản thân không quan tâm, cậu để ý đến chuyện cô ấy hẹn hò với người con trai khác làm gì?” Sở Thiên Lỗi cố nén cười hỏi ngược lại, đột nhiên cảm thấy có điểm gì đó không bình thường, nhìn anh một hồi, sau đó kinh ngạc hỏi: “Hạo Thiên, đừng nói với tôi là cậu thích cô ấy, bây giờ cậu đang ghen nha.”
“Ghen? Cậu thấy có khả năng đó không? Có rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp, hấp dẫn hơn cô ta nhiều, tôi làm sao lại đi thích cô ta?” Uông Hạo Thiên không cần suy nghĩ đã nói, lý do này đúng là không đúng chút nào cả.
“Phản đối nhanh như vậy đã nói lên cậu có vấn đề, tôi có thể trịnh trọng, vô cùng trịnh trọng được làm người phụ trách nói cho cậu biết, trải qua những gì tôi đã đứng ngoài cuộc nhìn thấy và phán đoán, kết quả là cậu thích cô ấy, cho dù không phải là rất thích, nhưng ít ra cũng là coi trọng, cậu coi trọng cô ấy.” Sở Thiên Lỗi đặc biệt khẳng định.
“Tôi coi trọng cô ta, cậu đừng có nói giỡn, cô ta có cái gì đáng giá để tôi phải coi trọng.” Uông Hạo Thiên hừ lạnh, có điều trong lòng cũng không chắc chắn như vậy, anh không phủ nhận, bản thân chính xác là có chút suy nghĩ về cô.
“Hạo Thiên, cậu gặp nguy hiểm rồi.” Sở Thiên Lỗi vỗ vỗ bả vai của anh, rất hiểu biết anh, biết rõ anh nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng cũng không vạch trần anh.
“Cậu rất nhàn rỗi phải không? Còn không mau đi làm việc.” Uông Hạo Thiên trừng mắt liếc anh một cái, trong lòng rõ ràng có chút rối loạn.
Sở Thiên Lỗi hô to: “Oan uổng nha, là ai sáng sớm đã gọi người ta vào văn phòng, đây là sự khác biệt giữa ông chủ và nhân viên, thật bi thảm mà, ai bảo mình không có số làm ông chủ chứ.” Vừa bất mãn nói thầm anh vừa bước ra khỏi văn phòng (Chết =)) với anh Thiên Lỗi).
Sau khi tan học, Thích Vi Vi liền mua một ít hoa quả đi đến bệnh viện thăm mẹ, lúc cô gặp chuyện gì tủi thân, người mà cô muốn gặp nhất chính là mẹ, mặc dù chuyện gì cô cũng giữ trong lòng, không thể nói cho mẹ biết.
Nhẹ nhàng bước đến giường bệnh, thì thấy mẹ đang nằm trên giường đọc báo, cố gắng làm cho vẻ mặt của mình trông thật hạnh phúc, cô đến gần: “Mẹ, con đến thăm mẹ.”
“Vi Vi, con đã đến rồi.” Mẹ nhìn thấy cô thì thật vui mừng, nhưng vẫn trách móc: “Không phải đã nói rồi sao? Con cứ ở nhà chăm chỉ học tập, đừng tới thăm mẹ, mẹ ở bệnh viện tốt lắm, bác sĩ và hộ lý ai ai cũng đối xử tử tế với mẹ, họ nói bệnh tình của mẹ hồi phục tốt lắm.”
“Mẹ, con biết, nhưng con rất nhớ mẹ, phải làm sao bây giờ?” Thích Vi Vi vươn tay ôm lấy cổ của bà làm nũng.
“Con nha, lớn đầu rồi còn làm nũng.” Mẹ xoa đầu cô một cách yêu thương trìu mến.
“Mặc kệ là lớn thế nào, con cũng là con gái của mẹ, không làm nũng với mẹ thì làm nũng với ai.” Thích Vi Vi hôn lên mặt bà một cái.
Thích mẹ cười, lấy tay nhẹ nhàng vuốt tóc của cô: “Nói cho mẹ nghe, con và Thiên Thiên Tứ thế nào rồi? Một đứa con trai tốt như vậy, ngàn vạn lần đừng bỏ qua, mẹ hy vọng con được hạnh phúc.”
“Mẹ, con biết rồi. Con và anh ấy cũng tốt lắm, mẹ không cần lo lắng, chỉ cần mẹ an tâm dưỡng bệnh cho thật tốt là được rồi.” Thích Vi Vi tươi cười với bà.
“Mẹ biết, con cũng nên học hành chăm chỉ nhé.” Mẹ dặn cô, cùng cô ở phòng bệnh nói chuyện phiếm một hồi.