Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

chương 1130

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tư Y Cẩm thở dài, nói: “Hình như Mai Tùng Lâm thật sự bị bệnh rất nặng. Ban đầu mẹ cũng không muốn để con đi. Dù sao thì, ân oán năm đó khá sâu đậm. Nhưng chuyện này, dù không liên quan đến con, nhưng dù sao ông ta cũng là ba ruột con. Có lẽ, con nên đi thăm một chút.”

Tư Nhiên đang định giải thích thì Tư Cẩm Y xua tay, nói tiếp: “Con cứ nghe mẹ nói hết đã.”

Tư Nhiên gật đầu.

Tư Y Cẩm tiếp tục nói: “Mẹ và Thẩm Tứ đã bàn bạc chuyện này. Có một số chuyện có thể phủ nhận có thể gạt bỏ, nhưng chuyện huyết thống thì không thể nào bỏ qua được. Dù là người bình thường, trước lúc lâm chung muốn gặp một người, thì dù có là người lạ cũng sẽ cố gắng hết sức thành toàn. Ân oán giữa mẹ và Mai Tùng Lâm đã phai mờ theo năm tháng, mẹ không muốn sống trong hận thù. Vì thế, mẹ không can dự vào bất cứ quyết định nào của con.”

“Bao năm trôi qua, tình cảm của mẹ và Thẩm Tứ vẫn rất yên ổn, nhà họ Thẩm cũng đối xử với mẹ như con ruột. Mẹ đã thấy rất thỏa mãn rồi. Tiểu Nhiên, nếu con muốn đi thăm ông ta, mẹ cũng không phản đối.” Tư Y Cẩm giải thích: “Trước kia, con quan tâm cảm xúc của mẹ nên không tiếp xúc với bất cứ ai ở nhà họ Mai. Mẹ cũng biết chuyện này. Lúc trước, quả thực mẹ rất căm hận, nhà họ Mai hủy hoại mẹ, nhưng cũng giúp đỡ mẹ. Nếu không có nhà họ Mai, có lẽ mẹ cũng không có đứa con trai ưu tú như con. Cho nên, bây giờ mẹ cũng nghĩ thông rồi. Làm người, không nên quá tuyệt tình như vậy.”

“Mẹ, đây là những lời thật lòng của mẹ sao?” Tư Nhiên vô cùng xúc động.

Trước kia, Tư Y Cẩm sẽ không bao giờ nói với cậu những lời như này.

Tư Y Cẩm gật đầu: “Có những lúc, nên buông bỏ thì phải buông bỏ.”

Tư Nhiên gật đầu: “Vậy con sẽ suy nghĩ thật kỹ. Mẹ ăn đi đã, nào, đây là sủi cảo tôm mà mẹ thích ăn nhất này.”

“Được.” Tư Y Cẩm tươi cười nhìn Tư Nhiên gắp sủi cảo cho mình, ăn một cách ngon miệng.

Ăn xong, Tư Y cẩm lau khóe miệng, nói: “Hôm qua đi dự tiệc với Tiểu Hà có vui không con?”

“Cũng chỉ là đám người nịnh hót bợ đỡ thôi.” Ánh mắt Tư Nhiên có chút lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn Tư Y Cẩm: “Mẹ, mẹ cũng biết mà, nếu như không cần thiết thì con cũng không muốn tham gia.”

Tư Y Cẩm thở dài: “Đúng vậy, làm người, có lúc cũng không thể theo ý mình mãi được.”

“Mẹ, hai em trai thế nào rồi?” Tư Nhiên hỏi.

“Vẫn nghịch ngợm như vậy. Quả nhiên con vẫn là người biết quan tâm nhất.” Tư Y Cẩm cười khổ một tiếng: “Bây giờ giao chúng nó cho người khác rồi, mẹ không trông nom được chúng nó.”

“Mẹ, tuy việc công ty bận rộn, nhưng mẹ cũng phải chú ý đến sức khỏe.” Tư Nhiên nói: “Xem mẹ kìa, mới hơn bốn mươi tuổi mà đã gầy đến mức này rồi. Đây là thuốc bổ mà con nhờ người mang từ nước ngoài về, đây không phải loại thuốc tầm thường gì đâu, đây là đồ chuyên dùng cho hoàng thất đấy.”

Tư Nhiên đưa một túi giấy cho Tư Y Cẩm: “Nếu có việc mẹ làm không xuể, thì cứ nói với con. Để con xem có thời gian thì sẽ giúp mẹ.”

Tư Y Cẩm tươi cười, con trai mình thật sự đã trưởng thành rồi, biết thương mẹ là như thế nào rồi.

Tư Y Cẩm thở dài: “Chỉ có con trai là tốt nhất! Biết thương mẹ. Có điều, chuyện bên kia của mẹ, con không giúp được đâu. Con ấy, cứ làm tốt chuyện của con là được rồi. Thực ra mẹ cũng bận rộn mấy năm nay rồi, đợi người mới thành thạo thì mẹ cũng không bận như vậy nữa. Đến lúc đó mẹ cũng giống như Tiểu Thất vậy, làm một bà chủ nhàn nhã.”

Tư Nhiên cười ha hả: “Được đấy mẹ. Đến lúc đó, bọn nhóc kia cũng không trách mẹ được rồi!”

Ăn cơm xong, Tư Y Cẩm liền ra về.

Không lâu sau, Tư Y Cẩm mang tâm trạng phơi phới về công ty, khoe với đồng nghiệp niềm hạnh phúc khi có con trai.

Những người xung quanh xuýt xoa không ngừng, tranh nhau muốn Tư Nhiên làm con rể mình.

Sau khi tiễn mẹ, Tư Nhiên im lặng ngồi ở chỗ cũ thật lâu.

Cuối cùng cậu cũng quyết định, đi gặp Mai Tùng Lâm.

Cậu muốn nhìn xem, rốt cuộc nhà họ Mai đã mục rữa đến mức nào!

Hôm nay, Mai Tùng Lâm vẫn nằm ở trên giường trút giận lên người khác.

Rõ ràng đã bệnh nặng như vậy, không yên ổn chữa bệnh, mà còn cố gắng trút giận lên vợ của mình.

Đang nổi giận, người làm chạy lên, thở hổn hển nói: “Ông chủ bà chủ, đừng ồn ào nữa, có điện thoại.”

Mai Tùng Lâm đang bực dọc: “Có điện thoại thôi mà? Ai cho mày lên đây?”

Người làm thở không ra hơi, giải thích: “Là cậu chủ, là điện thoại của cậu chủ!”

“Nhà ta đâu có cậu chủ...” Những lời phía sau của Mai Tùng Lâm lập tức im bặt.

Ngay tức khắc, ông ta không để ý đến cơ thể bệnh tật, lập tức rút mũi kim ra, cơ thể run rẩy định xuống giường.

Người làm nhìn thấy vậy, vội vàng đưa điện thoại đến.

Mai Tùng Lâm không để ý đến hình tượng, vội vàng cầm lấy điện thoại, khuôn mặt lập tức tươi như hoa: “Alo! Là Tiểu Nhiên hả?”

Giọng nói của Tư Nhiên rất lãnh đạm: “Tôi là Tư Nhiên. Tôi có thể gặp ông không?”

“Được chứ được chứ, đương nhiên là có thể.” Mai Tùng Lâm nói không ngừng: “Lúc nào? Lúc nào cũng có thể!”

“Vậy thì hôm nay đi.” Tư Nhiên bình thản nói: “Khoảng hai tiếng sau tôi sẽ đến.”

“Được được được.” Mai Tùng Lâm ngắt máy, mặc kệ cơ thể khó chịu, nhanh chóng ra lệnh: “Mau đi chuẩn bị! Cậu chủ sắp về nhà rồi!”

Bà Mai vội vàng dìu Mai Tùng Lâm, cũng ra lệnh: “Mau quét dọn sân vườn, thảm trong nhà cũng thay hết, bảo đầu bếp nấu thêm mấy món nữa.”

Lúc này, nhà họ Mai vô cùng bận rộn, Tư Nhiên đã lái xe về hướng thành phố M.

Trên đường đi, Tư Nhiên nhận được điện thoại của Thẩm Duệ: “Bác gái đã đồng ý rồi?”

“Ừm, đúng vậy.” Tư Nhiên vừa đeo tai nghe vừa lái xe: “Bây giờ mẹ tớ rất bình thản. Bà ấy nói, bà ấy đã buông bỏ mọi thù hận rồi, có thể bình tĩnh mà đối mặt với mọi thứ.”

“Vậy thì tốt.” Thẩm Duệ đáp: “Có chuyện cần giúp đỡ thì cứ nói với tớ.”

“Được.” Tư Nhiên cũng không khách sáo với Thẩm Duệ nữa: “Có chuyện thì tớ sẽ nói với cậu. Tiểu Duệ, cảm ơn cậu!”

“Người một nhà cả, cần gì phải câu lệ như vậy. Thế nhé, cậu làm việc đi.” Thẩm Duệ ngắt máy. Lúc này Tư Nhiên mới bật cười. Đúng vậy, người một nhà.

Hai tiếng sau, Tư Nhiên đến nhà họ Mai.

Lúc cậu đến thì đã mười một giờ đúng.

Vừa vào nhà họ Mai, cậu suýt nữa bị giật mình.

Hôm nay nhà họ Mai có vị khách quan trọng nào sao?

Sao lại chuẩn bị linh đình như vậy?

Đến cửa cũng trải thảm đỏ?

Hôm nay mình đến không đúng lúc sao?

Đúng lúc Tư Nhiên đang do dự không biết có nên vào không, thì nhìn thấy Mai Tùng Lâm chống gậy, run rẩy đi ra ngoài.

Người làm nhà họ Mai cùng đi ra tiếp đón Tư Nhiên.

Tư Nhiên lái xe đến trước cửa nhà, mới chắc chắn người mà bọn họ đón tiếp rầm rộ như vậy chính là mình.

“Tiểu Nhiên, mừng con về nhà.” Mai Tùng Lâm vui mừng đến phát khóc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio