Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

chương 1257

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Mẹ, đừng lo lắng chuyện của con nữa. Con đã lớn như vậy rồi.” Tư Nhiên lập tức đứng lên, chủ động ôm lấy mẹ của mình.

Tư Nhiên bỗng nhiên phát hiện ra mẹ mình đã thấp hơn mình rất nhiều rồi.

Lúc nhỏ, luôn cảm thấy rằng mẹ rất cao, rất giỏi giang, dường như không có gì là không làm được.

Lúc nhỏ, luôn cảm thấy có mẹ ở bên là rất yên tâm.

Lúc nhỏ, luông cảm thấy cho dù có gian khổ như thế nào, chỉ cần có mẹ ở bên, mọi việc đều không sợ hãi.

Mà lúc này đây, Tư Nhiên bỗng nhiên cảm thấy mẹ mình thực sự già rồi.

Tuy vẫn được chăm sóc rất tốt nhưng bờ vai gầy yếu kia, không thể gánh vác quá nhiều gian khổ được nữa.

Khóe mắt của bà bắt đầu có nếp nhăn, khuôn mặt căng mịn của bà bắt đầu bị chảy xệ.

Mặc dù Tư Nhiên không muốn thừa nhận, nhưng hiện thực quả thật là như thế.

Tư Nhiên bỗng nhiên bắt đầu tự trách mình.

Bản thân mình bất hiếu như vậy, để cho mẹ vì mình mà canh cánh trong lòng, ăn không ngon ngủ không yên.

“Mẹ...” Tư Nhiên giống như lúc nhỏ, giọng nói êm dịu, không còn hăng hái hăm hở như lúc ở bên ngoài oai phong một cõi nữa, dường như trở về lúc còn nhỏ.

Tư Y Cẩm nhất thời mỉm cười.

Bà giơ tay lên vỗ vỗ vào mu bàn tay của con trai: “Đã lớn như vậy rồi còn làm nũng với mẹ.”

“Mẹ, con sẽ không làm mẹ thất vọng đâu.” Tư Nhiên thấp giọng nói: “Con chỉ muốn kiên trì thêm một chút, nỗ lực thêm một chút. Con không muốn để vuột mất hạnh phúc của cuộc đời. Nếu Tiểu Hà thật sự quyết định rời bỏ con mà chọn Joel, con cũng sẽ buông tay.”

“Được. Mẹ tin tưởng con, con giỏi giang như vậy, xuất sắc như vậy, nhất định sẽ tìm được phương hướng của mình.” Tư Y Cẩm mỉm cười, nói: “Thời gian không sớm nữa, đi nghỉ ngơi sớm đi.”

“Vâng.” Tư Nhiên từ từ buông Tư Y Cẩm ra.

Tư Y Cẩm chầm chậm nói: “Ngày mai em trai con còn phải đi tham gia hoạt động của trường, mẹ không trò chuyện với con nữa, phải dậy sớm chuẩn bị cho nó ít đồ.”

“Vâng, mẹ, chúc ngủ ngon.” Tư Nhiên mỉm cười nói.

“Ngủ ngon.” Tư Y Cẩm cười cười, đứng dậy rời khỏi.

Trong lúc Tư Y Cẩm và Tư Nhiên nói chuyện với nhau, Tiểu Cát một mình ngồi trên bậc thang lạnh giá, ngơ ngác nhìn ánh trăng trên bầu trời.

Tiểu Cát hiện tại cũng đã hai mươi hai tuổi rồi.

Vốn là một cô gái xinh đẹp mang ba dòng máu, sau khi trưởng thành lại càng trở nên xinh đẹp.

Nhiều năm bồi dưỡng và rèn luyện như vậy, Tiểu Cát đã là một nhân tài có thể một mình đảm đương một mặt công việc.

Làm rất nhiều việc cho Tư Nhiên.

Đêm khuya rồi, cô lại không thể ngủ được.

Hôm nay, vẻ mặt của Tư Nhiên rất khó chịu.

Tiểu Cát biết, tất cả những khó chịu của Tư Nhiên đều có liên quan đến Thẩm Hà.

Mấy năm nay, Tiểu Cát luôn âm thầm theo dõi Thẩm Hà, xem cô công chúa đáng yêu trước kia đã lột xác như thế nào để trở thành công chúa của một đế quốc.

Tiểu Cát cảm thấy mình trưởng thành rất nhanh, nhưng so sánh với công chúa của một đế quốc, vẫn còn chênh lệch quá lớn.

Tư Nhiên thích cô công chúa quốc dân cũng là chuyện thường tình.

Nhưng, vì sao trong lòng lại chua xót như vậy?

Vì sao lại khó chịu như vậy?

Tư Nhiên hôm nay ăn diện đẹp trai như vậy, là đi hẹn hò với Thẩm Hà sao?

Hay là... tỏ tình với Thẩm Hà?

Hay là... ở một chỗ với Thẩm Hà?

Vừa nghĩ đến những khả năng đó, Tiểu Cát cảm thấy trong lòng càng khó chịu.

Tư Nhiên yêu Thẩm Hà lâu như vậy, Tiểu Cát cũng yêu Tư Nhiên rất lâu rồi.

Đây dường như là một cái nút thắt.

Gắt gao nhốt mấy người lại chung một chỗ, ai cũng không có hơi sức mà mở cái nút thắt này ra.

Vì thế, bọn họ chỉ có thể ở tại chỗ mà phiền muộn, rối rắm, đau khổ.

“Sao còn chưa ngủ?” Một giọng nói từ sau lưng truyền đến, Tiểu Cát quay đầu lại nhìn, là Tom trong đoàn.

Tom là người Mỹ điển hình, khung xương rất lớn, hình dáng nhìn rất cao lớn thô kệch.

“Cậu cũng chưa ngủ đấy thôi?” Tiểu Cát lập tức thẳng lưng, nhìn Tom: “Ngủ không được, ngồi ở đây ngắm trăng một lúc.”

Tom ngồi bên cạnh Tiểu Cát, cùng Tiểu Cát ngắm trăng trên bầu trời, mở miệng nói: “Cô đang buồn rầu về chuyện của Tư Nhiên đúng không? Hôm nay, lúc cậu ấy ra ngoài, quả thật có vẻ tâm sự ngổn ngang. Tiểu Cát, có mấy lời, bọn tôi đã đè nén rất lâu rồi. Không biết nên nói với cô như thế nào về chuyện này. Nhưng chúng ta dù sao cũng là một đội, chúng ta là người nhà, vì thế, bọn tôi cũng không nỡ lòng nhìn cô với bộ dáng buồn phiền không vui như thế.”

“Tôi biết rồi.” Tiểu Cát hạ đôi mắt xuống, nói: “Tom, cậu nói xem, Nhiên, anh ấy có sẽ bỏ rơi chúng ta không?”

“Sẽ không đâu. Tôi tin tưởng cậu ấy.” Tom là một người lạc quan trời sinh, cậu ta cũng là một người nhiệt tình nhất trong đoàn: “Chúng ta đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu sóng gió như vậy, Nhiên sẽ không vứt bỏ chúng ta vì bất kì người nào đâu.”

Tiểu Cát thấp giọng nói: “Nhưng, tôi lại không nhận được bất kỳ câu trả lời nào của anh ấy.”

“Tiểu Cát, tuy nói như vậy có chút tàn nhẫn. Nhưng tôi vẫn muốn nói, từ bỏ đi. Cô thích cậu ấy lâu như vậy, cô cũng biết rõ mà. Người mà Tư Nhiên thích luôn là cô công chúa đế quốc kia. Cô không thể so sánh với cô ấy. Cô còn tiếp tục như thế, chỉ có thể mình đầy thương tích thôi.” Tom thẳng thắn nói: “Cô còn có thể kiên trì được bao lâu chứ? Cô không mệt sao?”

“Sao không mệt được chứ?” Tiểu Cát trả lời: “Nhưng căn bản là tôi không buông được. Ở cạnh nhau nhiều năm như thế, tình cảm của nhiều năm như thế, sớm đã ăn sâu vào xương tủy, ăn sâu vào linh hồn. Làm sao có thể nói buông là buông được? Tom, nếu khiến tôi từ bỏ, tôi chỉ có thể rời khỏi đây thôi.”

Tom lập tức không nói gì.

Cậu ta không thể để Tiểu Cát rời khỏi.

“Được rồi, cậu đừng khuyên tôi nữa.” Tiểu Cát mở miệng nói: “Ý tốt của các cậu tôi đều nhận được rồi. Tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu. Tôi mới 22 tuổi, tôi còn rất nhiều kiên nhẫn.”

Tom bất đắc dĩ mà nhún vai một cái, nói: “Vậy được thôi. Tôi cũng không biết khuyên cô cái gì nữa. Cô luôn là người rất có chủ ý, loại chuyện này, quả thực không phải là chuyện mà người khác có thể mở miệng bác bỏ. Chỉ là, bảo vệ tốt chính mình, đừng lúc nào cũng khiến mình bị tổn thương.”

Tiểu Cát gật gật đầu.

Sau khi Tom rời đi, Tiểu Cát tiếp tục ngẩng đầu ngắm trăng trên bầu trời.

Trăng chỉ còn lại là trăng lưỡi liềm, không biết người trên đó, có thể ngồi được mấy người nhỉ...

Tối hôm nay, dường như rất nhiều người ngủ không ngon.

Tư Nhiên và Tiểu Cát đều trằn trọc không ngủ được, Thẩm Hà sao có thể an nhiên chìm vào giấc ngủ chứ?

Tận đến lúc trời sắp sáng, Thẩm Hà mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Đại khái là mọi người trong nhà đều biết đêm qua Thẩm Hà ngủ không ngon, cho nên không ai quấy rầy cô.

Người giúp việc dọn dẹp đi lại cũng rất nhẹ nhàng, sợ sẽ làm cô tỉnh giấc.

Có điều, Thẩm Hà đã tỉnh rồi.

Đồng hồ sinh học quả là một loại thần kỳ, sao lại không thể nhịn nổi cái chức năng trung thực của nó chứ.

Buổi sáng, tám giờ hơn Thẩm Thất đã tỉnh rồi, cô nhìn thời gian, thuận tiện rời khỏi giường.

Thẩm Thất vừa xuống cầu thang liền nhìn thấy trong nhà không còn ai, có lẽ đều ra ngoài rồi.

Lúc này, Cung Tử Á hùng hùng hổ hổ từ bên ngoài bước vào, vừa vào cửa đã nói với Thẩm Hà: “Tiểu Hà, cậu rốt cuộc cũng tỉnh rồi.”

“Hả? Sao cậu lại đến đây?” Thẩm Hà kinh ngạc nhìn Cung Tử Á: “Mấy ngày nay không phải cậu bận giúp mẹ sao?”

“Có giúp cũng phải làm xong công việc của mình.” Cung Tử Á đưa cho Thẩm Hà một cái văn kiện: “Đúng rồi, cậu bảo tớ điều tra cái cô Sử Hiểu Yến đó, hôm nay làm ra chuyện lớn rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio