Cô đợi cơ hội này đã lâu lắm rồi!
Nếu không phải tìm cớ để bàn công việc, chỉ sợ không thể nào gặp được Hạ Nhật Ninh.
Thẩm Thất cũng biết được bóng đèn này cản trở như thế nào, nên từ lúc bước vào cửa, sau khi chào hỏi xong cô bèn im lặng đứng sang một bên, cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống.
Tiếc rằng, Hạ Nhật Ninh hoàn toàn không làm theo kịch bản, nhìn thấy Thẩm Thất còn đứng ở vị trí cây cột phía cửa, lập tức cười nham hiểm: “Sao còn chưa qua đây? Cô còn muốn Phùng tiểu thư đợi cô đến khi nào?”
“Tôi…” Thẩm Thất khó xử nhìn về phía Phùng Khả Hân, như muốn nói gì đó.
Người ta rõ ràng là không hoan nghênh mình, vậy mà mình còn khiến người ta phải hối thúc nữa…
Phùng Khả Hân thân là một thục nữ tại thành phố này!
Không biết bao nhiêu người trong giới thượng lưu đang xếp hàng nịnh hót cô, nếu cô đắc tội với cô ấy, thì sau này ai còn dám tìm cô để tạo mẫu nữa chứ?
Không ai tìm cô, thì sao cô lại có thể kiếm tiền, sao có thể để dành tiền để trả tiền viện phí cho anh trai được?
Phùng Khả Hân nghe thấy Hạ Nhật Ninh nói như vậy, đột xoay đầu qua nhìn Thẩm Thất: “Thẩm tiểu thư xin mời ngồi, đừng bao giờ khách sáo.”
Rõ ràng cô ấy cười tươi như vậy, nhưng Thẩm Thất lại nghe rất rõ cô ấy đang căm ghét cô đến đột đỉnh.
Nếu Phùng Khả Hân đã nói như vậy, Thẩm Thất chỉ có thể cam chịu chọn chỗ ngồi xa Hạ Nhật Ninh nhất mà thôi.
Không đợi cô ngồi xuống, Hạ Nhật Ninh đột nhiên nhíu mày lại: “Sao lại ngồi xa như vậy? Qua đây, ngồi chỗ này.”
Hạ Nhật Ninh ném một ánh mắt về vị trí kế bên hắn.
Thẩm Thất chợt sợ hãi vô cùng, nhìn về phía Phùng Khả Hân theo phản xạ.
Thần linh ơi, xin cô đừng trút giận lên người tôi! Tôi và hắn không có bất cứ mối quan hệ nào cả!
A không, tôi là chị dâu của hắn, trước kia chúng tôi vô cùng trong sạch!
Sắc mặt của Phùng Khả Hân chợt trở nên khó coi lạ lùng, thế nhưng cuộc sống thục nữ nhiều năm cũng đã khiến cô kiềm chế cảm xúc của mình rất tốt, ánh mắt cứng đơ nhìn về phía Thẩm Thất: “Đúng vậy, Thẩm tiểu thư, sao lại ngồi xa như vậy? Ngồi gần hơn đi, chúng ta nói chuyện cũng tiện hơn.”
“A… Vâng…” Nghe thấy câu nói này, Thẩm Thất cảm thấy toàn thân mình cứng đơ lại, ngồi xuống vị trí kế bên Hạ Nhật Ninh một cách máy móc, để tỏ ra cô hoàn toàn trong sạch, Thẩm Thất cố tình chỉ ngồi một bên phía ngoài, kiên quyết giữ khoảng cách nhất định với người đàn ông Hạ Nhật Ninh này.
Nhìn thấy Thẩm Thất không hề giống những người phụ nữ khác dính lấy Hạ Nhật Ninh, sắc mặt của Phùng Khả Hân mới dịu lại một chút.
Thức ăn rất nhanh chóng được bưng lên.
Nhìn thấy những món ăn tinh tế trước mặt, Thẩm Thất như mất đi vị giác vậy, hoàn toàn không biết bản thân cô đã ăn gì.
Khó khăn lắm mới đợi được Hạ Nhật Ninh đi toilet, Thẩm Thất nhanh chóng bỏ dao và nĩa trong tay ra, giải thích với Phùng Khả Hân: “Phùng tiểu thư, xin cô đừng hiểu lầm! Tôi không có bất kỳ mối quan hệ nào với Hạ Nhật Ninh cả! A không, tôi chỉ là nhà tạo mẫu của anh ấy mà thôi. Hạ tổng ưu tú như vậy, tuyệt đối không phải loại người bình thường như tôi có thể mơ tưởng đến được. Huống hồ gì, tôi… tôi… tôi đã kết hôn rồi!”
Thẩm Thất hễ nghĩ đến ngày hôm nay, thật sự hôm nay vẫn còn là ngày cưới của cô, đột nhiên đau nhói trong lòng.
Thế nhưng để có thể làm tan biến mối lo âu của Phùng Khả Hân, thì thân phận đã kết hôn này của cô hiển nhiên có sức thuyết phục hơn cả.
Chỉ cần đừng hủy hoại sự nghiệp của cô, đã kết hôn thì đã kết hôn vậy.!
Phùng Khả Hân nghe được lời giải thích thẳng thắn của Thẩm Thất, ánh mắt quả nhiên đã dịu xuống rất nhiều, nhất là khi nghe đến câu cuối cùng, Phùng Khả Hân cuối cùng cũng mỉm cười một cách hài lòng.
“Được rồi, tôi cũng không có nói gì mà.” Phùng Khả Hân lườm Thẩm Thất một cái: “Yên tâm, tôi sẽ không cản trở con đường sự nghiệp của cô đâu.”
Có câu nói này của Phùng Khả Hân, Thẩm Thất cuối cùng cũng có thể yên tâm được rồi!