“Vũ Mạc, cậu rốt cuộc muốn như thế nào?” Trịnh Khắc Kỳ liền cũng không vui: “Tớ đều đã nhượng bộ đến nước này.”
“Nhưng tớ căn bản không cần cậu nhượng bộ. Chuyện tình cảm là chuyện đôi bên. Tớ vốn dĩ không thích cậu, cậu cho dù có làm nhiều chuyện hơn nữa cũng không tác dụng gì? Không thích chính là không thích. Nếu như tớ thích cậu, cậu cái gì cũng không cần làm, tớ đều sẽ thích.” Ngu Vũ Mặc trực tiếp nói: “Từ đầu tớ đã rất rõ mà từ chối cậu, cậu không cần phải tiếp tục nữa.”
“Nhưng mẹ cậu rất thích tớ.” Trịnh Khắc Kỳ nhìn Ngu Vũ Mặc, nói: “Dì út của cậu muốn tới trung tâm thương mại của cha tớ để làm? Cậu biết đó chỉ cần tớ nói với cha tớ một tiếng, thì dì út cậu sẽ lập tức tiến hành thủ tục nhậm chức. Điều kiện nhà cậu cũng không tốt, cậu có nhất định phải cứng đầu với tớ vậy không? Vũ Mạc, khí phách không tác dụng gì cả, không ăn no bụng được! Hơn nữa, tớ thích cậu như thế, ở bên tớ...”
“Được rồi, đừng nói nữa. Cậu tranh thủ mà về đi...” Ngu Vũ Mặc đưa tay liền muốn đẩy Trịnh Khắc Kỳ rời khỏi.
Chưa chờ cô ấy đẩy Trịnh Khắc Kỳ, cửa phòng lần nữa được mở ra, người đi vào là dì út của Ngu Vũ Mặc.
Dì út của Ngu Vũ Mặc vừa thấy Trịnh Khắc Kỳ trong phòng khách, liền với nụ cười tươi trên mặt nói: “Thì ra là Trịnh thiếu gia! Cậu và Vũ Mạc... Ây chà, đây là chuyện tốt!”
“Dì út! Người đừng nói lung tung!” Ngu Vũ Mặc liền sốt ruột, vội đi qua kéo lấy dì út, nói: “Con và cậu ấy cái gì cũng không phải, bọn con chỉ là quan hệ bạn bè bình thường!”
“Không sao? Bây giờ có quan hệ là được! Vũ Mạc à, dì nói với con, bây giờ có người con trai tốt thì nên nắm thật chặt biết chưa? Chờ sau khi con tốt nghiệp trung học phổ thông lên đại học, không biết có bao nhiêu con đẹp đẽ hạ tiện mà vây quanh người đàn ông như vậy! Cơ hội tốt thế này, thì đừng có mà bỏ qua!” dì út của Ngu Vũ Mặc thấp giọng nói, với vẻ vui mừng.
“Dì út, người nói gì thế! Con mới chỉ là học sinh trung học phổ thông, mấy chuyện này còn sớm lắm!” Ngu Vũ Mặc liền vội: “Chuyện của dì, dì đừng nói với cậu ấy! Cô không gánh thay...”
Lời của Ngu Vũ Mặc chưa nói xong, dì út của Ngu Vũ Mặc đã đi sang, nói chuyện nhiệt tình cùng với Trịnh Khắc Kỳ.
Trịnh Khắc Kỳ đắc ý mà nhìn Ngu Vũ Mặc, sau đó cứ dì út dì út mà kêu, dỗ cho dì út của Ngu Vũ Mặc hớn hở cả mặt!
Lúc sau, mẹ của Ngu Vũ Mặc làm một bàn thức ăn, kêu mọi người qua ăn cơm.
Cha của Ngu Vũ Mặc tối hôm nay trực ca đêm, cho nên cả nhà chỉ có bốn người họ.
Ngu Vũ Mặc nhìn mẹ và dì út mình, cứ Khắc Kỳ Khắc Kỳ mà kêu, như gọi con trai ruột của mình vậy.
Ngu Vũ Mặc cảm thấy bực mình, cầm lấy chén cơm mà hậm hực bới cơm ăn.
“Khắc Kỳ à, có một chuyện, dì muốn nhờ con giúp đỡ.” Dì út của Ngu Vũ Mặc cuối cùng vẫn mở miệng nói với Trịnh Khắc Kỳ
“Là chuyện liên quan đến việc đến trung tâm thương mại làm việc sao? Chuyện nhỏ này, con chỉ cần nói với cha con một tiếng là được. Lần này trung tâm thương mại mở rộng, chắc chắn tuyển không ít người, thêm nhiều quầy như vậy, tất nhiên cần không ít người đắp vào chỗ trống.” Trịnh Khắc Kỳ với vẻ tự tin mà nói: “Dì mà muốn đi làm, là chuyện có thể trong giây phút. Đều là người mình cả, nói gì giúp đỡ chứ? Dì út yên tâm, chuyện này cứ để con lo cho!”
“Ây dô! Vậy tốt quá! Nào nào nào, Vũ Mạc, nhanh rót một ly cho Khắc Kỳ, chúng ta cùng uống một ly.” Dì út Ngu Vũ Mặc với vẻ phấn khởi mà nói với Ngu Vũ Mặc.
Ngu Vũ Mặc không quan tâm bà ấy, bà ấy liền dưới bàn đạp lấy Ngu Vũ Mặc một cái.
Ngu Vũ Mặc hết cách, mới rót một ly cho Trịnh Khắc Kỳ, nói: “Uống đi! Dù sao nhà tớ cũng không có rượu ngon gì! Công tử nhà giàu như cậu, chắc là uống không quen!”
“Quen mà, sao lại không quen chứ?” Trịnh Khắc Kỳ vội đưa ly rượu lên nói: “Dì, dì út, con kính các dì một ly!”
Mẹ và dì út của Ngu Vũ Mặc liền cười hớn hở mà uống rượu cùng với Trịnh Khắc Kỳ.
Sau khi ăn cơm xong, Trịnh Khắc Kỳ muốn về, Ngu Vũ Mặc bị mẹ và dì út đẩy ra cửa, đưa Trịnh Khắc Kỳ rời khỏi.
Hai người đi xuống lầu, Ngu Vũ Mặc đứng đó nhìn Trịnh Khắc Kỳ nói: “Là cậu bốc phét trước mặt mẹ tớ? Chứ không sao mẹ tớ lại hỏi tớ có đang yêu không?”
Trịnh Khắc Kỳ xách lấy mũ bảo hiểm xe gắn máy, không trả lời câu hỏi này, liếm môi dưới nói: “Vũ Mạc, tớ đây là muốn tốt cho cậu. Ở bên cạnh tớ, có gì không tốt chứ? Tớ chỗ nào tệ đâu?”
“Đây không phải là vấn đề tệ hay không. Trước khi bọn người Hạ Thẩm Châu chuyển trường đến lớp học của chúng ta, tớ cũng không đồng ý với cậu.” Ngu Vũ Mặc ngước đầu nhìn Trịnh Khắc Kỳ, sắc mặt bình tĩnh nói: “Chuyện của dì tớ, cậu đừng quản. Có thể được nhận vào làm hay không, cứ xem bản lĩnh của dì ấy. Tớ không muốn thiếu nhân tình này của cậu.”
“Không sao, thiếu nhân tình, thì dùng cậu để mà trả!” Trịnh Khắc Kỳ cười hihi nói: “Tớ không ngại đâu.”
“Tớ ngại.” Ngu Vũ Mặc cắt ngang lời của Trịnh Khắc Kỳ, nói: “Cậu về đi.”
Trịnh Khắc Kỳ lấy ra chìa khóa, đạp số khởi động, nói với Ngu Vũ Mặc: “Tớ về sẽ nói một tiếng với cha tớ, dì út cậu sẽ làm việc ở trung tâm thương mại của cha tớ! Ngu Vũ Mặc, tớ không dễ dàng bỏ cuộc!”
Nói xong, Trịnh Khắc Kỳ láy xe liền rời khỏi.
“Cậu...” nhìn Trịnh Khắc Kỳ chạy nhanh rời khỏi, Ngu Vũ Mặc cảm thấy mình sắp bị tức chết!
Người này sao thế? Nghe không hiểu tiếng người sao?
Mình nói chưa rõ hay sao?
Ngu Vũ Mặc hoàn toàn sắp bị chọc điên rồi.
Về đến nhà, Ngu Vũ Mặc chưa kịp nổi nóng, mẹ và dì út cô ấy với vẻ căng thẳng mà nhìn Ngu Vũ Mặc: “Thế nào? Tiễn về rồi chứ?”
“Mẹ, dì út! Hai người có thể đừng như thế không! Con vẫn là học sinh! Còn để con học hành đàng hoàng không chứ?” Ngu Vũ Mặc tức giận nói.
“Con dù có cố gắng học tập hơn nữa lại có thể như thế nào? Vũ Mạc, không phải dì út nói con, đầu óc này của con, sáng suốt một chút được không!” dì út của Ngu Vũ Mặc đưa tay chạm vào đầu của Ngu Vũ Mặc, nói: “Con xem tam nha đầu của nhà cậu cả con trước đây, học giỏi đúng không? Thi đậu đại học, còn học cả thạc sĩ, nhưng có tác dụng gì chứ? Bây giờ không phải làm văn thư nhỏ bé tại một doanh nghiệp tư nhân đó sao? Một tháng chỉ với tiền lương bảy triệu? Vũ Mạc, bạn học này của con tốt với con như thế, nhà lại có tiền, sau này con lớn lên gả qua đó, con chính là thiếu phu nhân tương lai, số hưởng phước! Con sao lại nghĩ không thông chứ! Đối với con gái mà nói, học lực cao cũng vô dụng, vẫn là gả tốt mới được!”
“Nói bừa!” Ngu Vũ Mặc biện giải nói: “Đó là do người chưa gặp qua đàn chị Cung Tử Á! Người ta cũng xuất thân bình dân, nhưng bây giờ làm trợ lý đặc biệt bên cạnh đại tiểu thư Hạ gia, tiền lương năm cả mấy trăm triệu!”
“Ôi ôi ôi, đúng là biết đưa ví dụ! Con không nghĩ mà xem, trên cả thế giới có mấy Cung Tử Á? Phần lớn người ta đều vẫn phải lăn lộn vì miếng ăn đó thôi?” dì út Ngu Vũ Mặc nói: “Ta cảm thấy đứa nhỏ này rất tốt. Con đó, tranh thủ mà nắm bắt trong tay thì tốt hơn!”