Nói xong câu đó, Ngu Vũ Mặc bỗng nhiên cảm thấy ngượng ngùng.
Kể từ khi nào mà cô đã trở nên già mồm đến thế?
Chẳng phải cô vẫn luôn tự nhận mình rất rộng rãi à?
Nghĩ đến đây, Ngu Vũ Mặc nghiêm đầu, cô không nhìn về phía Hạ Thẩm Châu nữa.
Bên kia càng ngày càng náo nhiệt, mấy cô gái vây quanh Hạ Thẩm Châu kích động vô cùng.
Một người đàn ông có gương mặt tuyệt đỉnh và tính cách tốt như vậy, ai mà không thích chứ?
Vốn dĩ, Ngu Vũ Mặc vẫn đang nướng thịt cùng mọi người, nhưng ăn được mấy miếng, cô lập tức cảm thấy thức ăn chẳng còn mùi vị gì. Vì thế, cô để sang một bên chứ không ăn nữa.
Lúc này, có người trong đám vệ sĩ đưa hoa quả cho Ngu Vũ Mặc.
Ngu Vũ Mặc cảm ơn rồi nhận lấy, sau đó cô cầm lên gặm.
Hạ Thẩm Châu ầm ĩ bao lâu thì Ngu Vũ Mặc cũng gặp bấy lâu.
Cuối cùng, sau khi gặm xong quả cuối cùng, Ngu Vũ Mặc ném hạt vào lửa rồi quay người về phòng.
Thực ra, Hạ Thẩm Châu vẫn luôn để ý đến tình hình bên này, sau khi thấy Ngu Vũ Mặc rời đi, cậu không hề đi theo mà vẫn tiếp tục nói chuyện với dân làng.
Lúc Hạ Thẩm Châu đang chuyện sôi nổi thì một chiếc xe lao như tên bắn tới.
Đám lính đánh thuê chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Hạ Thẩm Châu và Ngu Vũ Mặc lập tức xông ra chặn lại. Đối phương lớn giọng nói với Hạ Thẩm Châu: “Tôi là đại diện của chính quyền, tôi muốn gặp cậu chủ Hạ.”
Hạ Thẩm Châu nhếch miệng.
Cuối cùng cũng đến rồi.
Hạ Thẩm Châu khoát tay. Lúc này, đám lính đánh thuê mới thả đối phương ra, để đối phương chạy chầm chậm tới.
Thấy người này tới, dân làng lập tức tránh đường, họ xôn xao lùi về phía một bên đống lửa trại.
Đại diện của chính quyền địa phương vội vàng cúi đầu đứng bên cạnh Hạ Thẩm Châu, ông ta dùng thứ tiếng Việt bập bẹ để chào hỏi cậu: “Cậu chủ Hạ, cậu tới mà không nói một tiếng để chúng tôi nghênh đón.”
Hạ Thẩm Châu nói một cách hời hợt: “Lần này tôi đến đây không phải là đề giải quyết việc công. Tôi chỉ đưa bạn gái đến chơi thôi. Vậy nên mới không chào hỏi ông. Tin tức của các ông cũng nhanh đấy! Ông ngồi đi.”
Có câu nói này của Hạ Nhật Ninh, người này mới dám ngồi xuống vị trí đối diện với Hạ Thẩm Châu cạnh đống lửa trại.
Đại diện của chính quyền địa phương vội vàng nịnh bợ: “Đúng thế, cậu chủ là một người thú vị. Mặc dù kinh tế ở đây vẫn chưa phát triển, nhưng không khí và môi trường sống rất tốt.”
Hạ Thẩm Châu chỉ cười cười: “Đây là thôn làng mà anh rể và chị tôi đã cứu trợ nên tôi mới nhân tiện đến xem một chút chứ không có ý gì khác đâu. Ông không cần phải căng thẳng như thế.”
“Thế cậu chủ Hạ định ở đây bao lâu? Nếu như cậu đã đến đây rồi thì đương nhiên chúng tôi phải tận tình tiếp đón! Trước đây, nếu như không có chị cậu và hoàng tử điện hạ ra tay giúp đỡ, chúng tôi cũng sẽ không có được sự ổn định như bây giờ. Vì vậy, mong cậu chủ đừng khách sáo với tôi, nếu cần gì thì cậu cứ việc nói với tôi.” Đại diện của chính quyền địa phương vẫn giả vờ không hiểu ý của Hạ Thẩm Châu, hắn cười khả ái: “Tôi đã ở đây hơn hai mươi năm nên cũng hiểu rõ người ở chỗ này. Nếu như cậu chủ có việc gì cần, cậu đừng khách sáo với tôi nhé. Chỉ cần tôi có thể, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Hạ Thẩm Châu ngẩng đầu nhìn trời, không biết từ khi nào mà bầu trời đã bị mây đen che phủ, từng lớp này đến lớp khác, không hề nhìn thấy gì nữa.
Hạ Thẩm Châu nhẹ nhàng mở miệng: “Thời tiết sắp thay đổi rồi!”
Đại diện của chính quyền địa phương thực sự không thể đoán ra ý tứ của Hạ Thẩm Châu, ông ta chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rồi ngượng ngùng nói: “Đúng thế, sắp mưa rồi! Thế cậu chủ...”
“Tôi sẽ suy nghĩ về đề nghị của ông.” Hạ Thẩm Châu cười híp mắt: “Tôi chỉ ở đây nhiều nhất khoảng hai ba ngày thôi, tôi còn muốn đi thăm thú chỗ khác nữa!”
Nghe Hạ Thẩm Châu nói thế, dường như đại diện của chính quyền địa phương thở phào nhẹ nhõm.
Hai ba ngày thì chắc không nhìn ra chuyện gì đâu.
Hơn nữa, hình như thời tiết không tốt lắm. Nếu như mưa mấy ngày thì Hạ Thẩm Châu sẽ không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì hết.
Hắn ta không sợ người dân trong làng nói lung tung.
Hạ Thẩm Châu đi rồi, nhưng người dân trong thôn vẫn phải tiếp tục sống.
Vì vậy, những người này nên biết cái gì nên nói, cái gì không!
Đại diện của chính quyền địa phương cũng biết mình không được người khác yêu thích gì. Thấy Hạ Thẩm Châu không định để ý đến mình nữa nên hắn ta lập tức nói: “Cậu chủ, nếu như cậu không có gì dặn dò thì tôi cũng không quấy rầy thời gian vui vẻ của cậu và dân làng nữa.”
“Được.” Hạ Thẩm Châu mỉm cười gật đầu.
Đại diện của chính quyền địa phương vội vàng đứng dậy, hắn ta vẫy tay về phía sau, lập tức có người mang hai chiếc rương đến.
“Đây là chút quà tôi tặng cho cậu chủ, mong cậu không từ chối.” Đại diện của chính quyền địa phương cho người đặt rương xuống đất rồi quay người dẫn mấy tên kia rời đi.
Sau khi bọn họ đi, Hạ Thẩm Châu mới vẫy tay bảo vệ sĩ mở rương ra.
Chỉ thấy bên trong rương toàn là hoa quả tươi.
Theo lý mà nói, ở xứ nóng, không có loại hoa quả gì là hiếm cả.
Nhưng mà, hai rương hoa quả này không phải là sản phẩm được sản xuất ở môi trường nhiệt đới mà được sản xuất ở tứ một hòn đảo núi lửa cách đây hàng nghìn cây số.
Núi lửa trên hòn đảo này vẫn đang hoạt động, nói không chứng có một lúc nào đó nó sẽ phun trào.
Bởi vì được sinh trưởng trong môi trường khí hậu nóng bức nên hoa quả sinh trưởng tại đây rất thanh mát, ăn rất ngon.
Loại hoa quả này chỉ có chính khách cùng với hoàng thất mới có tư cách thưởng thức.
Vì vậy, tên đại diện của chính quyền địa phương đã tặng hai thùng hoa quả to như thế là đã đủ thành ý rồi.
Hơn nữa, trong mắt của Hạ Thẩm Châu, thành ý cũng chỉ là hai thùng hoa quả mà thôi.
Nhà họ Hạ có rất nhiều tài sản, trong số đó cũng có cả núi lửa.
Muốn ăn cái gì thì tự trồng là được rồi.
Không cần phải tỏ ra nhỏ nhen ở đây.
Vì vậy, Hạ Thẩm Châu vẫy tay bảo dân làng chia nhau hai thùng hoa quả này.
Lúc này, tiếng sấm vang lên trên đỉnh đầu. Xem ra, đêm này trời sẽ mưa.
Hạ Thẩm Châu chọn mấy quả rồi đứng dậy đi về phòng.
Vào đến phòng, Hạ Thẩm Châu nhìn thấy Ngu Vũ Mặc đang nằm nhắn tin trên giường. Cậu giơ trái cây lên trước mặt Ngu Vũ Mặc: “Cậu có muốn nếm thử loại hoa quả này không? Chúng ta không có cơ hội ăn loại hoa quả này ở trong nước đâu! Loại hoa quả này chỉ có thể bảo quản trong vòng ba ngày, sau ba ngày nó sẽ hỏng hoàn toàn. Bởi vì loại hoa quả này lớn lên trên miệng núi lửa, vì vậy ăn rất thanh mát. Không phải có tiền là có thể ăn đâu!”
Ngu Vũ Mặc ngồi dậy, cô đặt điện thoại sang một bên rồi cố gắng tỏ ra bình tĩnh và dịu dàng: “Nếu như loại hoa quả này ngon như vậy, sao cậu không chia cho những người khác cùng ăn?”
Hạ Thẩm Châu cố ý vừa cười xấu xa vừa nói: “Tớ đã chia rồi! Mấy quả này là để dành cho cậu đấy!”
Ngu Vũ Mặc: “...”
Ngu Vũ Mặc vội vàng cụp mắt xuống, cô buột miệng thốt ra: “Vậy thì cảm ơn cậu chủ Hạ nhé! Cảm ơn cậu chủ Hạ vẫn còn nhớ để dành cho tớ mấy quả. Tớ sẽ khắc ghi ân đức này của cậu!”