Thẩm Lục lái xe đưa Sở Nhã Quân đi đến bệnh viện để khám mặt trước.
Đối với con gái mà nói, mặt là bộ phận rất quan trọng.
Cũng may chỉ là vết thương ngoài da, vả lại cũng không bị rách da, nếu không thì phiền phức rồi.
Bệnh viện cho thuốc tiêu viêm, về nhà bôi một chút, về cơ bản liền không có việc gì rồi.
Ba ngày sau, Sở Nhã Quân liền sớm đến công ty báo cáo.
Đại khái là có sự so sánh với cô minh tinh trước, sự nhiệt tình thân thiện của Sở Nhã Quân trong nháy mắt liền chiếm được thiện cảm của toàn công ty.
Đặc biệt lúc đồng nghiệp trong tổ quảng cáo nghe nói Sở Nhã Quân và tổng giám đốc Thẩm của bọn họ là bạn bè, đều lộ ra vẻ mặt kiểu thì ra là thế.
Bọn họ thật ra muốn ngồi lê đôi mách một chút về mối quan hệ giữa cô Sở Nhã Quân này và tổng giám đốc Thẩm, nhưng nghĩ một chút vẫn còn có Sùng Minh tiên sinh khí phách vô cùng, thế là không giám ngồi lê đôi mách nữa.
Trên dưới công ty ai mà không biết, tổng giám đốc nhà mình đã bị Sùng Minh chụp lại rồi chứ.
Hơn nữa, ý đồ của Sùng Minh đối với tổng giám đốc Thẩm, đó là điều rất rõ ràng.
Chỉ là tổng giám đốc nhà mình từ trước đến nay không tiếp chiêu mà thôi.
Có điều, chuyện này cũng khó nói.
Trước kia bên cạnh tổng giám đốc luôn không có phụ nữ vây quanh, hiện tại cuối cùng lại quen biết một người bạn khác giới, khó nói là không có chuyện gì.
Vì thế, mọi người đều chờ xem.
Sở Nhã quân rất nhiệt tình, rất tích cực, làm quen với tất cả mọi người trong công ty, rất nhanh đã trở nên rất quen thuộc, vì thế việc chụp ảnh cũng rất thuận buồm xuôi gió.
Hôm nay, Sở Nhã Quân chính thức chụp hình, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một trận âm ĩ: “Cô Vương, xin dừng bước, phía trong là khu vực làm việc, xin đừng vào.”
“Cút, cô là cái gì chứ? Một người tiếp tân cũng dám nói chuyện với tôi? Cô có tin bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho tổng giám đốc Thẩm nhà các người, để anh ta đuổi việc cô không.” Một người phụ nữ đi đôi giày cao gót, từ ngoài cửa mạnh mẽ tiến vào.
Sở Nhã Quân và những người khác trong lán chụp hình liền nhìn về phía cô ta. Chỉ nhìn thấy Vương Nhất Văn – minh tinh đại diện cho trò chơi này trước kia đang sải bước tiến vào, ánh mắt đặt trên người Sở Nhã Quân, trong nháy mắt liền trở nên nham hiểm vài phần: “Các người thay tôi đi là để nâng cô ta lên? Một người đến cánh cửa minh tinh cũng chưa chạm đến được? Công ty các người ngu hết rồi sao? Hay là bình vỡ thì cho nó vỡ luôn, dù sao cũng không định bịt lại?"
Quản lý chụp hình bước qua, nhìn Vương Nhất Văn một cái, nói: “Cô Vương, chúng tôi đã chính thức hủy hợp đồng với cô rồi, về phần chúng tôi mời ai đến đó là việc của chúng tôi. Xin lỗi, ở đây là khu vực làm việc, nếu không có việc gì, mời cô đi cho.”
“Có việc chứ.” Vương Nhất Văn đẩy quản lý chụp hình ra, bước về phía Sở Nhà Quân, ôm lấy cánh tay nhìn Sở Nhã Quân một lượt từ trên xuống dưới, nói: “Thì ra là cô. Tôi lại nghe nói trong bữa tiệc lần trước, để có được vai diễn kia cô liền mặt dày đi cầu xin đạo diễn. Đây là đã tiếp bao nhiêu đêm mới nhận được vai diễn thế? Thế nào? Hiện tại tiếp đạo diễn không được lại đến đây tiếp quản lý chụp hình rồi?”
Vương Nhất Văn chính là không giám nói Sở Nhã Quân tiếp Thẩm Lục, vì cô cũng chưa có mù, biết rằng giá trị nhan sắc của Thẩm Lục không thua kém gì so với người con gái nào.
Sở Nhã Quân nhíu mày nói: “Cô Vương, tôi không hiểu cô đang nói gì. Sau khi cô và công ty hủy hợp đồng với nhau, tôi mới tới đây chụp hình quảng cáo. Tôi nghĩ tôi không làm việc gì tổn hại đến cô, sao cô lại khẩu xuất cuồng ngôn như vậy?”
Vương Nhất Văn trợn mắt, giơ tay muốn đẩy Sở Nhã Quân.
Sở Nhã Quân rất thông minh, lập tức bước về sau vài bước, Vương Nhất Văn không đạt được mong muốn, hơn nữa còn suýt nữa bị ngã.
Vương Nhất Văn càng thêm mất hứng, chỉ vào mũi Sở Nhã Quân nói: “Được, cô gan lắm. Cô cứ đợi đấy.”
Vương Nhất Văn hung hăng xoay người, dùng lực tì lên giày cao gót mà rời khỏi.
Người trong tổ chụp hình đều an ủi Sở Nhã Quân: “Cô Sở, cô không sao chứ?”
Sở Nhã Quân lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng của Vương Nhất Văn, lại nặng trĩu thêm vài phần.
Cái cô Vương Nhất Văn này trong giới giải trí được gọi là tiểu ngọc nữ, tuy không được coi là quá nổi tiếng nhưng cũng coi là người có đủ tư cách để được người khác luôn chú ý đến.
Nói không chừng một ngày nào đó liền bay vọt một cái, trở thành đại minh tinh.
Đến lúc đó, dựa vào tính cách và cái kiểu hẹp hòi, liếc mắt một cái cũng phải trả thù của cô ta, nhất định sẽ không buông tha cho cô.
Có điều, hiện đại không thể quan tâm nhiều như thế.
Nếu cô không chụp cái quảng cáo này, e rằng không chống đỡ nổi cho đến khi vào đoàn.
Hơn nữa, Thẩm Lục tin tưởng cô như vậy, sao cô có thể khiến Thẩm Lục thất vọng chứ?
Sở Nhã Quân thu lại nỗi băn khoăn, cười nói với những người khác: “Tôi không muốn bị người khác làm ảnh hưởng đến tâm trạng, chúng ta tiếp tục chụp đi.”
Mọi người trong lán chụp hình lúc này nới làm dịu bầu không khí, tiếp tục thực hiện công việc lúc nãy.
Sở Nhã Quân rất tận tụy với công việc, cho dù thợ chụp ảnh đưa ra yêu cầu gì đều cố gắng hết sức phối hợp.
Mà cũng bởi vì Sở Nhã Quân tận chức tận trách như vậy, mọi người đều hợp tác rất vui vẻ, trong một ngày đã chụp xong poster tuyên truyền.
Đến tối, Thẩm Lục qua đón Sở Nhã Quân, cũng được nghe nói về chuyện xảy ra lúc sáng.
Thẩm Lục lúc này dặn dò công khai, sau này nghiêm cấm người lạ tiến vào, đồng thời tăng cường việc bảo vệ an ninh công ty.
Thẩm Lục đi đến phòng trang điểm, nhìn thấy Sở Nhã Quân đang tẩy trang, liền kéo lấy ghế ngồi xuống bên cạnh nhìn cô tẩy trang, hỏi: “Hôm nay thấy thế nào?”
“Không có gì, tôi có thể làm được.” Sở Nhã Quân ngồi đó, tự mình tẩy trang, tẩy từng lớp từng lớp màu sắc trên mặt đi, nói: “Ông chủ Thẩm lo lắng cho tôi nên đích thân qua đây giám sát.”
Thẩm Lục lập tức dở khóc dở cười: “Tôi sợ cô không có tiền ăn cơm, nên đến làm từ thiện. Thế nào? Không nhận?”
“Nhận chứ nhận chứ, nhất định nhận.” Sở Nhã Quân cười hì hì nói: “Tổng giám đốc đẹp trai như thế này mời cơm, nếu tôi từ chối thì tôi thật là quá không biết điều rồi.”
Thẩm Lục bật cười, chờ Sở Nhã Quân rửa mặt sạch, bôi kem dưỡng da xong mới đứng dậy nói: “Đi thôi, tối nay muốn ăn gì đều được, tôi mời.”
Sở Nhã Quân lập tức kêu lên một cách đầy hưng phấn: “Tôi muốn ăn lẩu.”
“Được.” Thẩm Lục hào phóng trả lời: “Nhà hàng lẩu Nhất Nhất?”
“Được.” Sở Nhã Quân xoay một vòng tại chỗ: “Tôi thích ăn lẩu.”
Thẩm Lục nhìn Sở Nhã Quân, trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới Thẩm Thất, cũng không biết Thẩm Thất dạo này thế nào rồi.
Mấy ngày trước lúc gọi video, Tiểu Thất còn nói đợi xong việc bên kia sẽ về nước để phát triển.
Cũng không biết lúc nào mới về.
Sở Nhã Quân nhìn thấy Thẩm Lục thất thần, giơ tay khua khua trước mặt Thẩm Lục: “Ê, ê, ê, hoàn hồn, hoàn hồn đi. Đang nghĩ cái gì mà say mê thế.”
“Tôi đang nhớ em gái tôi.” Thẩm Lục thuận miệng trả lời: “Nó hiện tại đang ở nước ngoài, chắc phải rất lâu nữa mới quay về.”
Sở Nhã Quân ồ một tiếng, nói: “Thực ra tôi rất ngưỡng mộ em gái anh.”
“Sao lại nói thế?” Thẩm Lục kinh ngạc nhìn cô.
“Bởi vì cô ấy có một người anh trai tốt như thế này a. Cho dù đang ở nước ngoài, cũng luôn lo lắng cho cô ấy. Có người lo lắng cho mình chính là một loại hạnh phúc.” Sở Nhã quân cảm khái nói: “Có lúc tôi cũng rất hi vọng có người sẽ lo lắng cho mình.”