Đội trưởng Lý được Thẩm Viễn nhắc nhở, ánh mắt anh ta liền sáng ngời: “Đúng vậy, tại sao tôi không suy nghĩ tới điều này nhỉ? Nếu chẳng may, những người này đều quen biết nhau thì sao? Nếu như vậy, nói không chừng có thể nhanh chóng tìm ra thân phận thật sự của hung thủ! Thẩm Viễn, thật đúng là cám ơn cậu! Cám ơn cậu đã cung cấp manh mối mới cho tôi.”
Thẩm Viễn mỉm cười, cậu quay lại mỉm cười và nói: “Nếu như không có chuyện gì, tôi về trước đây. Nếu như bọn họ có thân phận giống như tôi đã suy đoán, xem ra tôi cũng nên chuẩn bị một chút. Một lát nữa tôi sẽ gửi một danh sách cho anh, anh dựa theo danh sách chuẩn bị cho tôi một ít đồ vật và vũ khí.”
Đội trưởng Lý hoàn toàn không do dự, gật đầu đáp ứng.
Sau khi Thẩm Viễn rời khỏi hiện trường, Nguyên Tiểu Phỉ lại gọi điện thoại tới, cô lo lắng hỏi thăm Thẩm Viễn về tình hình bên này.
Thẩm Viễn chọn vài câu không quan trọng để nói, sau khi trấn an Nguyên Tiểu Phỉ một chút, cậu lại cúp điện thoại.
Đến buổi tối, Thẩm Viễn trở về trong căn phòng cho thuê, cậu lại nhìn thấy Châu Lợi Lợi và Nguyên Tiểu Phỉ đều ngồi ở trên ghế sa lon chờ đợi với vẻ mặt lo lắng.
Thẩm Viễn vào cửa, vừa đổi giày vừa hỏi: “Sao vậy? Tại sao mọi người có vẻ mặt như vậy chứ?”
Châu Lợi Lợi giải thích: “Khách sạn của Tiểu Phỉ đã tạm dừng kinh doanh, cho nên Tiểu Phỉ cũng xem như là tạm thời thất nghiệp.”
Thẩm Viễn không suy nghĩ đã nói: “Cứ coi như công ty cho cô được nghỉ dài hạn, cô tranh thủ ở nhà nghỉ ngơi thoải mái là được.”
Vẻ mặt Nguyên Tiểu Phỉ buồn bã giống như đưa đám nói: “Tôi sao dám chứ? Ngày hôm nay có rất nhiều người tới khách sạn, còn muốn kiểm tra sổ sách, còn lật tìm đồ, thật là hù chết người mà. Sau đó bọn họ lại nói khách sạn phải đóng cửa, chờ bao giờ xử lý xong mới lại tiếp tục kinh doanh.”
Thẩm Viễn hỏi: “Ông chủ của các cô đã hơn bốn mươi tuổi rồi, mà vẫn chưa kết hôn à?”
Nguyên Tiểu Phỉ lắc đầu: “Không có. Ông chủ chưa có vợ, ngay cả bạn gái chính thức cũng không có.”
Cô ấy nói không có bạn gái chính thức?
Thẩm Viễn tiếp tục hỏi: “Vậy có những người phụ nữ khác không?”
Nguyên Tiểu Phỉ gật đầu, nói: “Có, con gái của cục trưởng cục tài chính có quan hệ rất tốt với ông chủ của bọn tôi, bọn tôi thường thấy hai người đi chung với nhau.”
Ánh mắt Thẩm Viễn lập tức sáng ngời, cậu vừa đi về phía cửa, vừa nói: “Gửi địa chỉ của cô gái kia cho tôi.”
Nguyên Tiểu Phỉ sửng sốt, Châu Lợi Lợi chọc chọc vào người cô, Nguyên Tiểu Phỉ mới kịp phản ứng, vội vàng nói cho Thẩm Viễn biết những gì mình biết được.
Thẩm Viễn vừa xuống tầng lại liên hệ với đội trưởng Lý, hai người hẹn nhau sẽ gặp mặt ở căn hộ riêng của cô con gái cục trưởng cục tài chính.
Thẩm Viễn lên xe máy và khởi động xe, lao vọt ra ngoài.
Trên đường đi, cậu lao nhanh như tia chớp.
Bỏ lại rất nhiều xe ô tô ở sau lưng.
Kỹ thuật lái xe của cậu rất tốt, khiến cho không ít người bên đường đều khen ngợi.
Tuy nhiên, ngày hôm nay Thẩm Viễn lại không có tâm tình để ý tới bọn họ, cậu nhất định phải tìm được cô gái kia trước ba tên hung thủ.
Chỉ khoảng mười mấy phút sau, Thẩm Viễn đã chạy tới dưới tầng của tòa nhà, đúng lúc cậu nhìn thấy được đội trưởng Lý dẫn theo hai trợ lý cũng vừa chạy tới.
“Sao cậu biết người phụ nữ này?” Đội trưởng Lý khẽ hỏi Thẩm Viễn.
“Trùng hợp thôi.” Thẩm Viễn trả lời ngắn gọn: “Đi thôi, chúng ta tìm người rồi lại nói tiếp.”
Bốn người lại chạy vội.
Vừa tới cửa, bốn người đã nghe được trong phòng truyền đến một tiếng phụ nữ thét chói tai.
Thẩm Viễn không giải thích, đưa tay cản những người khác lại, bản thân lùi về phía sau một bước, và bay lên đá một cước về phía cánh cửa đang đóng chặt.
Răng rắc!
Khóa cửa bị đạp bay ra ngoài.
Không có khóa cửa, cánh cửa cũng chỉ là vô nghĩa.
Bốn người lập tức lao vào trong.
Nhưng trong giây phút khi bốn người lao vào, liền nhìn thấy có ba bóng người phóng mình nhảy xuống cửa sổ.
Thẩm Viễn lập tức hưng phấn, quát to một tiếng: “Các người đi chăm sóc cô gái kia, tôi đuổi theo!”
Thẩm Viễn vừa nói dứt lời đã nhảy xuống theo ba người kia.
Người phụ nữ này ở tầng bốn, từ chỗ này nhảy xuống, người bình thường chắc chắn sẽ bị gãy tay gãy chân.
Nhưng ba người kia lại thêm Thẩm Viễn nhảy xuống lại lăn một vòng, dễ dàng tránh được tất cả tổn thương, sau đó lao ra phía bên ngoài.
Thẩm Viễn vừa đuổi theo vừa tháo nút trên cổ tay, để lộ ra một cái đồng hồ đeo tay được chế tạo rất tinh xảo. Cậu ngắm cái đồng hồ đeo tay vào người phụ nữ duy nhất trong ba người kia, không hề do dự ấn nút vào động cơ.
Phụt phụt phụt...
Ba mũi kim bạc bắn trúng vào lưng người phụ nữ.
Người phụ nữ kia co giật một lát, thậm chí không kịp nói gì đã ngã trên mặt đất.
Người đàn ông với dáng vẻ gầy gò nhìn lại, cậu ta lập tức bế người phụ nữ lên và tiếp tục chạy về phía trước.
Thẩm Viễn rất khó khăn mới gặp được đối phương, sao cậu có thể để cho đối phương dễ dàng rời đi được? Thẩm Viễn lại chuẩn bị ngắm bắn, nhưng vào lúc này, người đàn ông cường tráng chạy đầu tiên đột nhiên dừng lại. Không đợi người phía sau kịp phản ứng, anh ta kéo một người đi đường đến trước mặt mình, không chút khách sáo chĩa khẩu súng trong tay vào trên đầu của người kia, quay đầu nhìn chằm chằm vào Thẩm Viễn với vẻ dữ tợn: “Dừng tay, nếu không tôi bắn chết hắn!”
Thẩm Viễn không hề để ý, cậu rút tay lại, sau đó lấy một khẩu súng lục từ phía sau ra.
Cậu vừa mới nhận được khẩu súng này từ đội trưởng Lý.
Thẩm Viễn trực tiếp mở khóa an toàn, chuẩn bị nổ súng về phía người đàn ông cường tráng kia.
“Thẩm Viễn, dừng tay!” Đội trưởng Lý cuối cùng cũng đuổi kịp, anh ta thở hồng hộc, thiếu chút nữa đã không thở nổi.
Thẩm Viễn không hề động đậy, thản nhiên nói: “Đội trưởng Lý, đây là cơ hội tốt nhất. Nếu như bỏ lỡ cơ hội này, sợ rằng không có lần sau đâu.”
Đội trưởng Lý giơ tay giữ lấy tay Thẩm Viễn, thành khẩn nói: “Trong tay của hắn có con tin, chúng ta phải để ý tới an toàn của con tin.”
Thẩm Viễn bĩu môi: “Thật phiền phức! Trực tiếp bắn nát đầu hắn có phải là tốt hơn không!”
Đội trưởng Lý tức giận đến mức thiếu chút nữa là trợn trừng mắt.
Mặc dù Thẩm Viễn này có bản lĩnh lớn, nhưng mức độ coi thường sinh mạng của cậu ta thật khiến cho người khác giận sôi máu.
Mấy ngày hôm trước còn là một người thanh niên tốt, thấy việc bất bình liền ra tay giúp đỡ, ngày hôm nay lại biến thành một kẻ giống như ma đầu khát máu giết người không chớp mắt.
Rốt cuộc người nào mới thật thực là cậu ta?
Thẩm Viễn cất súng đi, mỉm cười nhìn tên hung thủ kia và trực tiếp hỏi: “Anh thuộc tổ chức nào?”
Đối phương lập tức cảnh giác, hắn không trả lời Thẩm Viễn, vẫn giữ chặt lấy con tin từ từ quay lại.
Đội trưởng Lý vội vàng nói: “Chúng tôi bảo đảm sẽ không nổ súng, các anh không được làm hại con tin!”
Hung thủ chỉ liếc mắt nhìn Đội trưởng Lý, sau đó lại tập trung nhìn Thẩm Viễn.
Theo bọn họ phán đoán, người có khả năng uy hiếp bọn họ lớn nhất căn bản không phải là đội trưởng Lý, mà là cậu bé đẹp trai có dáng vẻ bất cần đứng bên cạnh kia!
Đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Cậu ta còn nhỏ như vậy, tại sao lại có trực giác nhạy bén và thân thủ đáng sợ như vậy được?
Quả thật chính là bản thu nhỏ của Sùng Minh năm đó! Bọn họ không dám tham chiến, giữ chặt con tin chậm rãi rời khỏi tầm ngắm, sau đó đẩy con tin sang bên đường, chạy trốn thục mạng.