Dương Lâm bị câu hỏi này của Trình Thiên Cát làm cho mặt đỏ hừng hực và tim đập thình thịch.
Anh ấy, anh ấy hỏi thế, là có ý gì đây?
Trình Thiên Cát dựa lưng vào băng ghế dài, đưa mắt lên nhìn bầu trời xa xăm kia với mấy những đám mây trắng, rồi tự lầm bầm: “Em có biết không? Thật ra anh có một người ở trong lòng mà mãi không quên được, nhưng anh lại không dám biểu lộ tình cảm của mình cho cô ấy biết, anh chỉ có thể dùng thân phận anh trai để xuất hiện bên cô ấy thôi.”
Tim của Dương Lâm đập càng ngày càng nhanh: “Thế à? Tại sao vậy? Tại sao không nói cho cô ấy biết? Nói không chừng cô ấy cũng thích anh thì sao? Anh tốt như thế, sao lại không thích anh được chứ?”
Trình Thiên Cát nhìn Dương Lâm, tiếp tục nói nhỏ nhẹ: “Tại vì bọn anh không phải người trong cùng một thế giới, tại vì anh không muốn cô ấy phải u phiền, tại vì anh không nỡ để cô ấy bị thương, và cũng vì anh không xứng với cô ấy. Cho nên, anh sẽ mang phần tình cảm này, chôn vùi vào tận đáy lòng, không để cô ấy biết.”
Dương Lâm có chút khó xử, liền hỏi: “Vậy cô ấy là một người như thế nào?”
“Cô ấy á? Ừ thì, rất lạc quan, rất rộng lượng, rất dịu dàng, rất hiền lành, rất tận tình, rất kiên cường. Cho dù cuộc sống có tràn đầy sự khổ đau hay khốn khó, cô ấy vẫn luôn mỉm cười đối mặt với cuộc sống. Cô ấy trẻ, đẹp, có một mái tóc đẹp, đặc biệt cô ấy thích cười, nhất là khi nhìn thấy anh, lúc nào cũng cười rất tươi. Anh cảm thấy cho dù tâm trạng có tệ cỡ nào, khi nhìn thấy nụ cười đó, sẽ nhẹ nhỏm hẳn.” Nói xong câu này, Trình Thiên Cát quay đầu nhìn Dương Lâm với ánh mắt sâu thẳm.
Tim của Dương Lâm đập nhanh đến nổi sắp rơi ra ngoài.
Anh ấy, anh ấy nhìn mình như thế, người anh ấy nói, không lẽ là mình sao?
Anh ấy đang âm thầm biểu lộ tình cảm với mình à?
Có phải mình đã suy nghĩ quá nhiều không?
Anh ấy, đâu có nói rõ người anh ấy thích chính là mình, nhưng tại sao mình cứ cảm giác người anh ấy nói chính là mình vậy?
Xấu hổ quá!
Hồi hộp quá!
Trình Thiên Cát nhẹ nhàng vuốt tóc phía sau tai của Dương Lâm, nhẹ nhàng như dòng nước chảy: “Em tốt như thế, sao anh lại nỡ làm hại em chứ?”
Xoảng... Dương Lâm chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, toàn thân như đang mọc cánh, bay lên bay lên bay lên, bay ra ngoài trời, bay đến không gian vũ trụ.
Chưa bao giờ cô lại kích động và hưng phấn thế.
Cô cảm thấy mình thật sự quá hạnh phúc!
Được anh ấy trân trọng như thế, được anh ấy khen như thế, thật sự là chuyện chưa bao giờ dám nghĩ đến!
Và rồi, Dương Lâm không hề biết, người mà Trình Thiên Cát miêu tả, thật ra chính là Thẩm Thất.
Chẳng qua, Trình Thiên Cát nói một cách mơ hồ, khiến cho Dương Lâm hiểu lầm đang nói bản thân cô ấy.
Đây là khả năng biểu lộ tình cảm của một người si tình.
Sau này khi Trình Thiên Cát ra đi, chỉ cần nói với Dương Lâm, người hôm đó anh ta miêu tả không phải Dương Lâm, mà là một người con gái khác là được.
Đối với Dương Lâm mà nói, thật ra rất tàn nhẫn.
Nhưng mà, bây giờ vì kế hoạch, vẫn chưa thể tàn nhẫn thế được.
Với thân phận sát thủ, khó mà động lòng với ai
Anh đã vì Thẩm Thất phá lệ một lần rồi, không thể phá lệ lần thứ hai nữa.
“Em... em...” Dương Lâm kích động muốn nói với Trình Thiên Cát, cô ấy cũng rất thích anh, nhưng câu nói này cứ mắc kẹt ở miệng, mãi mà không nói ra được.
Trình Thiên Cát lúc này đưa tay lên nhìn đồng hồ, và lập tức làm phá vỡ sự kích động của Dương Lâm: “A, chết rồi, anh quên còn chút chuyện phải đi xử lý. Anh đưa em về nhà nhé.”
Dương Lâm nhanh chóng lắc đầu: “Không cần đâu, em tự bắt xe buýt về được rồi. Anh có việc thì cứ đi đi, không cần lo cho em.”
“Vậy sao được chứ? Anh dẫn em đến đây mà, đương nhiên phải chịu trách nhiệm đưa em về chứ. Cô gái xinh đẹp như thế mà đi ngoài đường, không có yên tâm được.” Trình Thiên Cát cố tình nói thế với Dương Lâm.
Quả nhiên, ánh mắt của Dương Lâm liền biểu lộ vẻ vui sướng và hạnh phúc của mình.
Trình Thiên Cát lái xe đưa Dương Lâm về đến dưới nhà, sau đó vẫy tay chào Dương Lâm rồi đi mất.
Dương Lâm cầm hộp bánh kem đứng dưới nhà rất lâu, rồi mới quay trở vào nhà.
Vừa vào trong, Dương Lâm đã thấy mẹ đang ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình.
Dương Lâm có chút hối lỗi, đặt bánh kem lên bàn: “Mẹ, mẹ không đến bệnh viện thăm ba à?”
“Lâm Lâm, con ngồi xuống, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Mẹ Dương Lâm nói với Dương Lâm: “Có phải con đang hẹn hò không?”
“Mẹ, không có chuyện đó.” Dương Lâm nhanh chóng trả lời.
Mẹ Dương Lâm nhìn con gái mình vẻ mặt nghi ngờ, nói: “Người con trai đó có điều kiện quá tốt, vả lại cậu ta đã giúp con không ít, còn giúp chúng ta trả nợ cho bọn vay nặng lãi. Nhưng gia đình chúng ta không xứng nổi với nhà họ đâu.”
Gương mặt Dương Lâm đột nhiên không còn miếng máu, cuối đầu không nói gì đứng ở một góc.
“Mẹ biết, con gái hay mơ mộng, lúc nào cũng hay tưởng tượng. Và An thiếu gia đó đích thực rất tốt, sẽ là bạch mã hoàng tử của vô số cô gái. Nhưng mà, Lâm Lâm, chắc con cũng biết, điều kiện cậu ta tốt thế, con gái bên cạnh cậu ta cũng sẽ không ít. Con nghĩ gia đình cậu ta sẽ cho phép cậu ấy tìm một người tầm thường như con sao?” Mẹ Dương Lâm khuyên Dương Lâm: “Tới chừng đó mới chia tay, thì đau khổ lắm.”
“Mẹ đâu có nói vậy được.” Dương Lâm không cam tâm nói: “Anh ấy, anh ấy không giống với những người con trai khác. Những người con trai con quen trước đây, không ai chững chạc, dịu dàng và ga lăng như anh ấy cả. Con hiểu ý của mẹ. Nhưng mà, nhưng mà bây giờ tổng tài phu nhân của công ty tài chính Hạ thị, cô Thẩm Thất, cũng từng là một cô gái trong một gia đình tầm thường mà. Chẳng phải cô ấy cũng được gả vào hào môn rồi sao?”
“Cái con bé này! Thẩm phu nhân là người gì? Cô ấy làm gì là dân thường hả? Cô ấy là thiên kim tiểu thư của gia đình bên Đông Bắc đó! Sao con không nghĩ xem, Thẩm gia có bao nhiêu nhân tài? Thẩm gia có bao nhiêu tài sản? Nếu không thì, con nghĩ cô ấy có thể đoạt được vị trí tổng tài phu nhân và động sự trưởng phu nhân trong tương lai sao? Huống chi, bây giờ cô ấy đã có công ty riêng cho mình, tự làm đổng sự trường. Lâm Lâm à, con còn nhỏ, con không biết thế giới này hiểm ác thế nào đâu.” Mẹ Dương Lâm tiếp tục khuyên con gái mình: “Con làm bạn với cậu ấy, mẹ không có ý kiến. Nhưng mẹ không tán thành con hẹn hò với cậu ấy!”
Dương Lâm bực mình, nói: “Mẹ nghĩ nhiều quá rồi! Người ta còn lâu mới hẹn hò với con! Anh ấy chỉ xem con như em gái! Làm sao con xứng chứ?” Mẹ Dương Lâm nghe Dương Lâm nói thế, mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt. Lâm Lâm, con đang học đại học rồi, con muốn hẹn hò, thì phải tìm một người xứng đôi vừa lứa, tìm một người không chê chúng ta nghèo nhưng cũng đừng quá giàu có, vậy mới tốt cho con. Những cậu nhà giàu thế hệ F2, đừng có nghĩ đến. Mẹ không muốn sau này con gả qua đó, người ta khinh thường con.” Mẹ Dương Lâm đứng dậy, nói: “Được rồi, mẹ không nói với con nữa, mẹ đi hầm canh, rồi mang vào cho ba con. Bác sĩ nói, bệnh của ba con chỉ cần chăm sóc cho tốt, thì có thể sống được thêm vài năm.”
Dương Lâm gật đầu. Ba của Dương Lâm làm việc ở công xưởng Thái Đức Phát, nơi đó xi măng đất cát rất nhiều, không khí đặc biệt ô nhiễm, cho nên người làm việc ở đó, khí quản đều có vấn đề.