Trình Thiên Cát nâng ly rượu lên, ánh mắt nhìn về đám người trên sân khấu phía xa bị giam vào trong một cái lồng tiến hành chém giết lẫn nhau.
Ban đầu là hỗn chiến sau đó là chiến đấu theo từng cặp.
Cuối cùng chỉ có một người có thể đứng trên sân khấu này.
Cho nên bọn họ không có đồng đội, không có chiến hữu, chỉ có kẻ thù.
Anh của năm đó giết chết đồng đội cùng huấn luyện, giết chết đồng đội cùng kề vài sát canh chiến đấu, người nhuộm đầy máu tinh, thịt rơi tung tóe đứng trên sân khấu cuối cùng.
Anh biết anh phải sống tiếp thay cho những người khác.
Anh phải sống tiếp.
“An thiếu?” Thái Đức Phát đột nhiên cảm thấy khí thế của người đàn ông ngồi ở phía đối diện hắn đột nhiên thay đổi, toàn thân đều là sự sát phạt và tàn bạo lạnh lùng.
Không biết từ lúc Thái Đức Phát bắt đầu có cảm giác bất an.
Sao cậu ta lại biết nhiều như vậy?
Trình Thiên Cát nghe thấy giọng nói của Thái Đức Phát, sát khí trên người anh đột nhiên biến mất, cứ như vừa nãy chỉ là ảo giác của Thái Đức Phát.
“Thái tổng, tôi không sao, tôi chỉ nhớ lại một vài chuyện thôi.” Trình Thiên Cát lắc nhẹ ly rượu vang trong tay: “Nếu tôi đoán không nhầm thì người đứng sau sòng bạc này, biệt danh của người đó chắc là King.”
King nghĩa là vua.
Đây là một sát thủ cùng thời với Vưu Tâm Nguyệt.
Sau này nhà họ Hạ mà Vưu Tâm Nguyệt nương nhờ đã thương lượng giả cả đưa Vưu Tâm Nguyệt thoát ra khỏi tổ chức này.
Nhưng King vẫn luôn ở trong tổ chức chưa từng rời đi.
Bây giờ King đã lớn tuổi rồi, không còn phụ trách nhiệm vụ của tuyết một nữa mà chuyền về chuẩn bị hậu kỳ cho căn cứ.
Tỷ lệ thương vong của tổ chức sát thủ rất cao cho nên năm nào cũng phải bổ sung người mới, còn việc đề bạt và kiểm soát chất lượng người mới là hết sức quan trọng.
Cho nên công việc này đương nhiên sẽ không giao cho người bình thường thực hiện.
Kinh với cuộc sống làm việc hoàn hảo đã khiến tổ chức yên tâm giao nhiệm vụ tuyển chọn người mới này cho ông.
Mà King cũng không làm cho tổ chức thất vọng, ông đã phụ trách căn cứ này rất nhiều năm rồi, năm nào cũng đều cho ra đủ lượng thành viên cho tổ chức sử dụng.
Tuy Trình Thiên Cát không phải do đàn em của King chọn ra nhưng King lại biết anh, vì Vưu Tâm Nguyệt luôn quan tâm đến anh nhiều hơn.
Trình Thiên Cát biết King nhất định biết việc anh đến nơi này.
Quả nhiên, Trình Thiên Cát đang suy nghĩ thì đã có người đeo mặt nạ nửa mặt màu vàng xuất hiện trước mặt cung kính nói với anh: “Anh trở về rồi, King muốn gặp anh.”
Thân là người cũ trong tổ chức, Trình Thiên Cát cũng sáng tạo ra ghi chép người khác không thể vượt qua, cho nên người này đương nhiên không có lý do gì không tôn trọng Trình Thiên Cát.
Thái Đức Phát nhìn Trình Thiên Cát với vẻ kinh ngạc, hắn không hiểu tại An Tử Tuyên lại biết người ở đây, lẽ nào đây không phải lần đầu tiên cậu ta đến đây?”
Trình Thiên Cát gật đầu hỏi: “Dạo này King có khỏe không?”
“Ông ấy khỏe.” Đối phương cung kính trả lời: “King muốn hỏi anh, anh có bằng lòng giúp King không?”
Trình Thiên Cát cười sau đó đứng lên nói: “Cậu không cần thăm dò tôi nữa, King sẽ không hỏi tôi câu hỏi như vậy đâu. Đi thôi, đưa tôi đi gặp ông ấy.”
Trình Thiên Cát nói với Dương Lâm: “Em ở đây im lặng đợi anh trở về.”
Trong mắt Dương Lâm ánh lên tia kinh hoàng: “Em...”
“Không sao, em cứ ở yên đây, không ai làm gì em đâu. Trình Thiên Cát cười sâu xa, người bên cạnh lập tức hiểu ý của Trình Thiên Cát liền nói với Dương Lâm: “Quý cô xin hãy yên tâm, chỉ cần cô là khách quý của chúng tôi, không được cô gật đầu cho phép thì không ai dám làm hạt cô.”
Lúc này Dương Lâm mới nhìn Thái Đức Phát với vẻ bất an rồi gật đầu với Trình Nhất Thiên: “Em ở đây đợi anh.”
Sắc mặt Thái Đức Phát trầm xuống.
Dường như hắn đã hiều, hoàn cảnh của An Tử Tuyên không đơn giản như vẻ bề ngoài anh thể hiện ra.
Quả nhiên thành phố Vinh là nơi rồng núp hổ nằm, một người con của thương nhân nhỏ bé cũng có thể có liên quan đến người ở nơi này.
An Tử Tuyên đã có hứng thú với Dương Lâm vậy thì chi bằng tặng người phụ nữ này cho cậu ta coi như là có qua có lại đi.
Phụ nữ như thế nào mà chẳng tìm được, đâu chỉ có một mình Dương Lâm.
Nghĩ như vậy Thái Đức Phát liền không nhìn Dương Lầm nữa mà chỉ im lặng cầm ly rượu chìm vào suy nghĩ.
Trình Thiên Cát cùng rời khỏi chỗ cũ với người đó, hai người đi vòng vèo qua không ít đường cuối cùng cũng đến cửa của một căn phòng, người kia cung kính gõ cửa rồi đi ra.
Trình Thiên Cát mở cửa bước vào liên thấy một ông lão tóc bạc đang tỉ mỉ khắc một con chim gỗ trong tay.
“King, đã lâu không gặp.
“Trình Thiên Cát chào hỏi: “Hình như ông không khỏe lắm.”
King buông con dao trong tay ra rồi lấy khăn bên cạnh lau ngón tay và nói: “Cậu thì vẫn như xưa, sau khi rời khỏi tổ chức cậu sống tốt không? Nói cách khác là người truy sát có nhiều không?”
Trình Thiên Cát cười: “Vẫn tốt. những nhiệm vụ tôi thực hiện đều không được coi là nguy hiểm lắm, so với ông thì vẫn kém xa.”
King cũng cười theo, mắt ông nhìn chăm chú Trình Thiên Cát, một lúc sau mới hỏi: “Cô ấy vẫn ổn chứ?”
“Chị Vưu rất ốn, có nhà họ Hạ làm hậu thuân không ai dám tìm chị ấy báo thù. Huống chi thời gian chị ấy rời khỏi tổ chức cũng lâu rồi, kẻ thù trước đầy về cơ bản cũng chết gần hết rồi.” Trình Thiên Cát trả lời: “Xem ra ông đã chọn được không ít hạt giống tốt trong lần tuyển chọn năm nay.”
“Không bằng lứa các cậu được.” King trả lời: “Chắc tôi cũng không chọn được mấy đợt nữa, cả đời này cũng chỉ có thể thôi.”
Người vừa rồi nói với Trình Thiên Cát rằng sức khỏe của King rất tốt anh biết ngay đối phương đang thăm dò mình.
Bởi vì Trình Thiên Cát biết sức khỏe của Kinh thực ra rất không tốt.
Người quay năm giết chóc sức khỏe làm sao tốt được.
Đặc biệt là King.
Khi ông tham gia tuyển chọn lúc còn trẻ thì bị thương rất nặng dường như không thể cứu được.
Sau này ông lại thực hiện mấy nhiệm vụ đặc biệt lớn, trong đó có một nhiệm vụ là đột nhập vào trong tàu ngầm hạt nhân của nước nào đó để lấy một tài liệu cực kỳ quan trọng. Khi làm nhiệm vụ King bị bức xạ ion hóa chiếu vào cho nên thực ra tuổi thọ của ông là rất ngắn.
Sau đó sức khỏe của King ngày một yếu đi, ông đã không hợp với công việc ở tuyến nột nữa, lúc này ông mới chuyển sang làm tuyển chọn ở phía sau.
Nhưng việc này chỉ có người cũ trong tổ chức mới biết, người mới không ai biết cả.
Trình Thiên Cát vừa hay là người biết chuyện.
Cho nên người kia mới thăm dò Trình Thiên Cát xem anh có thật sự là người King cần tìm không.
“Xem ra cậu đã thích nghi và quen được với của sống của người bình thường rồi, vậy cũng rất tốt.” King nói: “Nghuyệt chọn quay về với gia đình, cậu chọn quay về với cuộc sống bình thường, hai người đều đã rời khỏi tổ chức thành, còn tôi vẫn phải tiếp tục sống ở đây, khụ khụ khụ...”
King ho kịch liệt.
Trạng thái của ông rất không tốt.