Chờ lúc Joel lại lần nữa tỉnh lại, anh đã hấp thu tri thức của cái thế giới này.
So với Thẩm Hà không may, vận khí của Joel thì có thể nói là nghịch thiên rồi.
Anh đã đi đến triều Đại Việt, một vương triều phong kiến vô căn cứ, thân phận là thái tôn của đương triều.
Cha là làm mười năm thái tử, mẹ là nữ quốc công, thân phận tôn quý.
Cơ thể này của anh có tên gọi là Lý Lý, Lý là họ của nước.
Bởi vì anh hiện tại chỉ có mười hai tuổi, vì vậy thân thể sau khi khôi phục là phải đi đến hoàng cung đi học đấy.
Mượn lấy tiện nghi ôn bài này, anh rất nhanh đã biết rõ trình độ phát triển của triều đại này, cùng triều Lý của kiếp trước không có khác gì cả.
Hoàng đế là ộng nội ruột của anh, đối với anh cực kỳ coi trọng, khi anh ở lúc hai tuổi, lúc cha sắc phong thái tử, tiện thể đã cho anh sắc phong làm thái tôn.
Vì vậy, anh bây giờ là một tồn tại có thân phận tôn quý nhất trong đời thứ ba của hoàng triều.
Anh là thái tử ở tương lai, hoàng đế ở tương lai.
Bởi vậy anh muốn đọc sách gì, tự nhiên sẽ có người kịp thời đưa đến trên bàn.
Joel, không, hiện tại có lẽ phải gọi là Lý Ký rồi.
Lý Ký vô cùng may mắn lúc kiếp trước của bạn thân mình, cùng theo Thẩm Hà cùng nhau luyện tập qua chữ Hán, mà chữ Hán của cái thế giới này cùng thế giới kia hình như không có gì khác nhau.
Lý Ký lấy cớ thân thể không khỏe, tạm thời không thể đi đến hoàng cung đi học, dốc sức mà bổ sung đủ tri thức của cái thế giới này hơn nữa còn thuần thục nắm vững, sau đó ngấm ngầm nghe ngóng ở bên người có người nào có tên là Thẩm Hà hay không.
Thái tôn điện hạ năm nay đã mười hai tuổi.
Trong hoàng thất, đây đã là tuổi của mối tình đầu rồi.
Lúc thái tử phi nghe nói con của mình đang khắp nơi tìm kiếm một cô gái tên là Thẩm Hà, thầm nghĩ có phải có những con đĩ hạ tiện âm thầm câu dẫn thái tôn không.
Thái tử phi ngay lập tức đem chuyện này nén xuống, hơn nữa đi hỏi thăm Lý Ký, lúc hỏi tại sao phải tìm người có tên gọi là Thẩm Hà, Lý Ký lập tức hiểu rõ.
Thực lực bây giờ của anh vẫn còn rất nhỏ yếu, muốn làm chuyện gì, phải trước tiên nuôi trồng thế lực của mình.
Lý Ký mỉm cười đối với thái tử phi nói: "Mẫu phi, nhớ kỹ vào ngày con rơi xuống nước kia, con lờ mờ nghe thấy có người kêu một tiếng Thẩm Hà, con tưởng rằng là một cung nữ có tên là Thẩm Hà đã lấy con, cho nên muốn tìm được cô ấy, thật tốt mà khen thưởng cô ấy."
Nghe được Lý Ký trả lời như vậy, thái tử phi cuối cùng cũng yên tâm.
Thái tử phi tình ý sâu xa đối với Lý Ký nói: "Ký nhi, tuổi của con bây giờ còn nhỏ, không thích hợp tiếp xúc với giới nữ quá sớm. Thực tế vị trí hiện tại của phụ vương của con... ài, nhìn tôi, nói cho con chuyện này để làm gì. Được rồi, con đọc sách đi. Chờ thân thể của con khỏe nhiều rồi, thì theo mẫu phi vào cung cho phụ hoàng mẫu hậu thỉnh an."
Lý Ký gật gật đầu.
Chờ thái tử phi sau khi rời khỏi, Lý Ký lại là lập tức buông xuống sách, bắt đầu âm thầm lên kế hoạch.
Mà lúc này Thẩm Hà đang ở nông thôn, hoàn toàn không có cơ hội này của Lý Ký, cô bây giờ chỉ lo suy nghĩ một vấn đề: Làm sao có thể ăn no bụng!
Đói a, thật sự rất đói a!
Thẩm Hà ngồi ở trong vườn, nhìn xem ba con gà được nuôi trong rào ngăn ở bên cạnh, hận không thể bây giờ liền tiến lên, bứt lấy lông trực tiếp cho hầm nấu rồi!
Thế nhưng là cô không dám a!
Ba con gà này là sinh mạng của đại bá nương.
Ăn ba con gà này, có lẽ cô cũng liền thắt cổ tự sát.
Thông qua mấy ngày nay ở chung với nhau, Thẩm Hà thật ra đã nhìn ra, đại bá nương là một người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ.
Bà ấy tuy rằng luôn miệng nói lấy muốn đuổi mình đi, thế nhưng không có thực sự bỏ mặc mình không lo.
Chỉ là cái nhà này thật sự là quá nghèo.
Mấy nhóc tì này đều là con cái ruột của đại bá, cũng đều cùng mình đối như một con gà con vậy.
Nhà của đại bá có ba đứa con gái môt đứa con trai, bốn đứa con theo thứ tự nhỏ hai tuổi, theo thứ tự là tám tuổi, sáu tuổi, bốn tuổi, hai tuổi.
Cộng thêm mình chính là năm đứa con.
Hèn chi ăn không đủ no bụng.
Sinh quá nhiều con rồi!
Trong nhà tổng cộng thì có ba mẫu đất cát một mẫu ruộng phì nhiêu trung đẳng.
Đất cát thì bình thường gieo trồng một số cây hoa màu, ruộng phì nhiêu trung đẳng dùng để gieo trồng những loại cây trồng tinh hoa đắt giá như lúa mì, những cây trồng này đều là dùng để chi trả tiền thuế của một năm đấy.
Những người ở nơi này không chỉ phải nộp thuế đất, còn phải nộp thuế đầu người.
Vì vậy sinh càng nhiều, cũng là càng nghèo.
Dưới tình hình ăn không đủ no bụng, đại bá nương có thể đối với mình có sắc mặt tốt thì mới lạ đấy.
Vì vậy, mấy ngày nay đại bá nương mỗi ngày đều chỉ gà mắng chó mà mắng không ngừng, Thẩm Hà cũng không có quan tâm đến bà ấy.
Trong kiểu thời đại này, có phần cơm ăn, có chỗ ở, không chết được, thì thật sự rất tốt rồi.
Hôm nay, Thẩm Hà cảm thấy thân thể của mình đã khá nhiều rồi, lập tức thì đi tới trong vườn, chủ động bưng gầu xúc cho gà ăn.
Đại bá nương nhìn thấy Thẩm Hà chủ động làm việc, cuối cùng không có tiếp tục mắng nữa.
Cho gà ăn xong, đại nha từ bên ngoài hấp tấp chạy vào, kéo lấy tay của Thẩm Hà nói: "Đại tỷ, đi đi đi, chúng ta đi xem náo nhiệt đi!"
"Náo nhiệt gì?" Thẩm Hà nhịn không được tò mò mà hỏi.
"Vương Nhị thúc đi săn trở về rồi, xách thật nhiều con mồi về đây! Còn có rất nhiều gà rừng cùng thỏ con!" Đại nha quá hưng phấn.
Trong lòng của Thẩm Hà trong lòng lay động.
Hả? Nơi đây còn có núi?
Có núi thì tốt đấy!
Đều nói lên núi kiếm ăn xuống sông uống nước.
Có núi có nước thì mình không cần bị chịu đói!
Thẩm Hà lập tức vứt bỏ cái gầu xúc, cùng theo đại nha cùng nhau chạy ra ngoài.
Quả nhiên, hàng xóm Vương Nhị thúc mang theo rất nhiều con mồi từ đằng xa trở về, trên đường đi không ít người đều cùng Vương Nhị thúc chào hỏi, một vẻ mặt ngưỡng mộ mà nhìn lấy con mồi ở trong tay mà ông ấy đang xách.
Trong cái thôn này, gia đình có cuộc sống tốt thì cũng chỉ có mấy gia đình như thế.
Vương Nhị thúc là một trong những gia đình đó.
Vương Nhị thúc lực lớn vô cùng, kỹ thuật cao siêu.
Mỗi lần lên núi đều có thể săn được một đống con mồi trở về, bán đi thì là một số tiền lớn, đủ cho ông mua lương thực, ăn uống không sầu, còn có thể tích lũy một khoản tiền.
Người trong thôn ngượng mộ thì ngưỡng mộ, nhưng bọn họ cũng biết, bọn họ hoàn toàn cũng không phải là giỏi về đi săn.
Tùy tiện đi lên núi, không có săn được con mồi nào, bản thân thì ngược lại đã trở thành thức ăn trong miện của con hổ rồi!
Vì vậy, đám người ở trong thôn, vẫn là an phận trông coi lấy vài mẫu đất trời mà ăn cơm.
Vương Nhị thúc nhìn thấy Thẩm Hà, lập tức đứng vững bước, vừa cười vừa nói: "Thẩm Hà đã tỉnh rồi?"
Thẩm Hà gật gật đầu, ngoan ngoãn mà chào hỏi: "Vương Nhị thúc."
Vương Nhị thúc suy nghĩ một hồi, đem một con gà rừng khoảng chừng hai kg nặng mà cởi xuống, đưa cho Thẩm Hà, nói: "Lấy về bồi bổ sức khỏe đi."
Thẩm Hà vội vàng lắc đầu: "Vương Nhị thúc, con không có tiền."
Thật sự là bực mình a!
Nhớ tới mình là đại tiểu thư của tập đoàn Hạ thị, phú khả địch quốc, hiện tại thậm chí ngay cả tiền mua con gà cũng không có!
Quả thực phát rồ mất trí!
Vương Nhị thúc cười cười: "Không sao, ăn trước đi, chờ con có tiền rồi thì hãy trả lại cho thúc."
Đại nha ở bên cạnh điên cuồng mà chảy nước miếng, tràn ngập khát vọng mà nhìn lấy Thẩm Hà.
Thẩm Hà âm thầm suy nghĩ một hồi, mình bây giờ quả thực cần bổ sung dinh dưỡng để mau chóng khôi phục, mới có thể nghĩ cách kiếm tiền.
Con gà này đối với mình mà nói, vô cùng quan trọng.
Quyết định chủ ý, Thẩm Hà mới ngẩng đầu lên cười ha hả nói: "Vương Nhị thúc, gà này tính là con mua, chờ con kiếm được tiền rồi, con sẽ gấp đôi trả lại cho thúc."
Vương Nhị thúc đưa tay sờ sờ đầu của Thẩm Hà, thở dài một tiếng, đem gà đưa cho Thẩm Hà rồi xoay người rời khỏi rồi.
Thẩm Hà mang theo gà về đến nhà, đại bá nương vừa định mở miệng mắng người, lúc ánh mắt rơi vào trên gà rừng ở trong tay của Thẩm Hà lại lập tức nén lại rồi!