Trong lúc Thẩm Thất gọi điện thoại, thì một bàn tay khác của cô sờ vào tai một cách bất an, cô cắn chặt lấy môi, bộ dạng ấy được thu gọn hết trong tầm nhìn của Hạ Nhật Ninh.
Lời của Thẩm Thất, Hạ Nhật Ninh nghe không được rõ lắm, nhưng biểu cảm của cô ấy thì lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Cô ấy đã gặp phải chuyện gì khó khăn hay sao?
Hạ Nhật Ninh đột nhiên có chút kỳ vọng, liệu cô gái này khi gặp khó khăn thì có chủ động nhờ hắn giúp đỡ hay không?
Thẩm Thất gọi xong điện thoại, cô hít một hơi thật sâu trước, sau đó điều chỉnh lại tất cả cảm xúc tiêu cực của cô. rồi mới xoay người qua đối mặt với Hạ Nhật Ninh.
Thẩm Thất tiếp tục công việc lúc nãy, nhưng lại không hề chủ động xin Hạ Nhật Ninh ra tay giúp đỡ.
Điều này khiến Hạ Nhật Ninh bị đả kích một cách vô cớ.
Tại sao những người phụ nữ khác khao khát như điên để được dính chặt vào người hắn, nhưng người phụ nữ này lại luôn né tránh hắn...
Thẩm Thất định hình xong kiểu tóc, liền cúi đầu xuống, hai người đều đang nhìn vào hình ảnh của đối phương trong gương.
“Tạo hình của cô hôm nay rất xinh đẹp.” Hạ Nhật Ninh khẽ mở miệng nói.
“Thẩm Thất hơi ngơ ngác: “A... cám ơn anh.”
Cô nhanh chóng nhìn qua chỗ khác, không dám nhìn Hạ Nhật Ninh nữa.
Bị một nam thần bảnh bao hàng đầu như vậy khen ngợi, dù Thẩm Thất không có cảm tình với Hạ Nhật Ninh, cũng khó lòng không bị kích động được.
Trợ lý Tiểu Hà dùng bả vai đụng Tiểu Xuân: “Ê, anh có phát hiện không, cách cư xử của cô ấy và tổng tài rất đặc biệt?”
Hai trợ lí khác liền gật đầu theo: “Không những đặc biệt, là vô cùng đặc biệt. Tổng tài trước kia chưa từng nể mặt qua bất cứ người phụ nữ nào chủ động tiếp cận ông ấy cả!”
“Đó là bởi vì Thẩm tiểu thư không phải người phụ nữ chủ động tiếp cận.” Tiểu Xuân ném một ánh mắt vào ba người trợ lí khác: “Chuyện của tổng tài, đâu đến lượt các ngươi bàn tán.”
Ba người khác liền sờ vào mũi của mình và không dám lên tiếng nữa.
Thẩm Thất vừa muốn đứng dậy, thì Hạ Nhật Ninh đột nhiên chỉ vào một chiếc hộp trên bàn nói: “Chọn một cái mà cô thích đi.”
“Hả?” Thẩm Thất ngơ ngác, tầm nhìn của cô chợt di chuyển đến chiếc hộp trên bàn kia.
Thẩm Thất thò tay mở chiếc hộp đó ra.
Trong hộp đó đang có ba đôi bông tai vô cùng đẹp đẽ và tinh tế.
“Đây là mẫu trang sức mới nhất của tập đoàn Hạ Thị, bên ngoài còn chưa được bày bán. Chọn một đôi đi, trên người cô quá đơn sơ rồi.” Hạ Nhật Ninh thản nhiên nói: “Nếu tham gia sự kiện với tôi thì không được nghèo nàn như vậy.”
Khuôn mặt Thẩm Thất đột nhiên đỏ bừng lên.
Tiền mà cô kiếm được đều đã tiêu xài trên người của người nhà hết rồi, thứ đáng giá nhất trên người cô lại còn là do Triển Bác tặng nữa.
Những thứ đó đã được cất kỹ lại rồi, cho nên trong thời gian này ngoại trừ áo sơ-mi và quần Jean ra cô cũng không còn bộ đồ khác để thay nữa.
Thẩm Thất biết cô chỉ mượn tạm mà thôi, sau khi dùng xong cũng phải trả lại, nên cô không hề từ chối, cô chọn một đôi bông tai Tourmaline trong đống bông tai sáng chói này.
Thẩm Thất biết rằng tuy đôi bông tai này nhỏ, nhưng giá trị của nó đã vượt qua mấy trăm ngàn nhân dân tệ rồi.
Cô không dám làm rớt, nên cô rất cẩn thận đeo lên tai, nhiều lần xác nhận nó có bị lỏng không xong mới chịu buông tay ra.
“Quả nhiên cô rất biết phối đồ.” Hạ Nhật Ninh đứng lên: “Đi thôi, không còn thời gian nữa rồi.”
Sau khi nói xong, Hạ Nhật Ninh liền nhìn về phía Thẩm Thất.
Thẩm Thất lập tức đứng ngay ngắn kế bên hắn, giữ khoảng cách một mét.
Không xa cũng không gần, đó là một khoảng cách an toàn nhất.
Đôi mắt hắn hơi ngước lên, ánh mắt vô cùng xa xăm, dường như còn ẩn chứa một nụ cười.
Hạ Nhật Ninh đi về phía trước, Thẩm Thất liền ngoan ngoãn đi theo sau hắn.
Đi được hai bước, Hạ Nhật Ninh đột nhiên dừng chân lại, thở dài nói: “Thẩm Thất, cô là bạn đồng hành của ta, chứ không phải trợ lý.”
Đôi mắt Thẩm Thất khẽ run lên, nhẹ nhàng đáp: “A... vâng.”
Hạ Nhật Ninh chủ động co cánh tay lên, Thẩm Thất chợt mở to mắt, mở miệng nói: “Chúng ta phải làm như vậy ngay tại đây sao?”
Tiểu Xuân bọn họ nghe thấy câu này của Thẩm Thất, chợt không thể nhịn cười được.
Hạ Nhật Ninh nhíu mày lại nhìn Thẩm Thất, Thấm Thất mới chịu đi về phía trước hai bước, cẩn thận thò tay về phía cánh tay của Hạ Nhật Ninh, bám lấy cánh tay của hắn.
Dưới mảnh vải mong manh ấy, cánh tay săn chắc của Hạ Nhật Ninh, truyền đến một cảm giác an toàn cho Thẩm Thất.
Hạ Nhật Ninh dẫn theo Thẩm Thất xuống thang máy, đi ngang qua đại sảnh ở tầng trệt, tất cả nhân viên trong công ty đều đã bị hóa đá!
A... Chết rồi!
Tổng tài thật sự có bạn đồng hành của mình rồi ư!
Thẩm Thất cảm thấy da đầu mình nóng ran.
Ánh mắt của những người đó, sắc bén như dao vậy, căm phẫn đến nỗi muốn đâm chết cô.
Hạ Nhật Ninh ơi Hạ Nhật Ninh. anh quả thật là một thảm họa gây nên chiến tranh toàn thế giới mà!
Một chiếc Aston Martin đang dừng lại ở dưới lầu.
Thẩm Thất phát hiện mỗi lần cô gặp Hạ Nhật Ninh, hắn đều đổi chiếc xe đua khác.
Căn cứ theo sự kiện và quần áo, kết hợp với loại xe đua khác nhau.
Hôm nay Thẩm Thất phối cho Hạ Nhật Ninh phong cách Yuppie, cho nên, chiếc Aston Martin này cũng là kiểu xe kinh điển.
Thẩm Thất lén lút nhìn Hạ Nhật Ninh một cái.
Tại sao cô cứ có một ảo giác, Hạ Nhật Ninh chọn chiếc Aston Martin cho ngày hôm nay, là vì cô ấy mặc trang phục của Burberry trong ngày hôm nay vậy?
Tiểu Xuân cung kính mở cửa xe cho Hạ Nhật Ninh sau đó lại mở cửa xe cho Thẩm Thất, rồi lại nâng tay dìu Thẩm Thất lên xe.
Sau khi Thẩm Thất lên xe, cô liền im lặng cầm lấy điện thoại trên tay, không ngừng gửi tin nhắn.
Một tin rồi lại một tin.
Thế nhưng mỗi tin nhắn đều không ai trả lời cả.
Thẩm Thất chán nản ra ngoài xe, tại sao thời buổi này muốn mượn tiền lại khó khăn như vậy?
Cô đã tìm hết tất cả những người có thể cho cô mượn tiền rồi, nhưng không một ai trả lời cả.
Lúc nãy trong điện thoại, bác sĩ nói, chứng trầm cảm của Thẩm Lục đã được chuyển biến tốt.
Chỉ cần tiếp tục điều trị, thì xác xuất anh ấy khôi phục trở lại làm người bình thường tương đối cao.
Tối hôm qua Thẩm Thất lại vô tình phát hiện trí thông minh hơn người của anh trai, bây giờ lại nghe thấy bác sĩ nói như vậy...
Thẩm Thất cảm thấy cô thật sự sắp bị mâu thuẫn chết đi được.
Đào đâu ra nhiều tiền như vậy đây?
Lúc nãy cô thử gọi cho Thẩm phu nhân, nhưng Thẩm phu nhân vừa nhìn thấy cô ấy gọi, liền gác máy ngay lập tức.
Thật hiển nhiên, Thẩm phu nhân sẽ không bao giờ hỗ trợ cho cô ấy nữa.
Nên làm sao đây?
Chẳng lẽ thật sự phải tận mắt chứng kiến cảnh anh trai lại rơi vào bóng tối nữa hay sao?
Hạ Nhật Ninh tuy đang yên lặng lái xe, nhưng hắn thỉnh thoảng vẫn đoán ra một chút gì đó từ phía bên kia khuôn mặt mâu thuẫn của Thẩm Thất.
“Cô rất cần tiền sao?” Hạ Nhật Ninh thản nhiên mở miệng nói.
Thẩm Thất chợt hoàn hồn lại, gượng gạo cười: “A... ừ. Tiền tôi thiếu anh, tạm thời không thể trả được rồi.”
Hạ Nhật Ninh hơi tức giận trong lòng, có khi nào hắn bắt cô phải trả tiền cho hắn chứ...
“Ý tôi nói...” Đôi chân mày đẹp đẽ của Hạ Nhật Ninh đột nhiên nhíu lại: “Có cần tôi cho cô mượn tiền không?”
“Không cần!” Thẩm Thất từ chối ngay lập tức, vừa mới dứt lời cô liền bổ sung: “A... ý tôi nói, tôi đã thiếu anh quá nhiều rồi, không thể tiếp tục làm phiền anh nữa!”
Hạ Nhật Ninh bị từ chối rồi.
Dường như hắn cũng có chút khó tin.
Cả đời này đây là lần đầu tiên hắn chủ động nêu ra cho người khác mượn tiền, nhưng lại bị từ chối ư?
Hắn đạp thắng xe, xoay đầu mỉm cười.
Nhìn thấy nụ cười của Hạ Nhật Ninh, sóng lưng Thẩm Thất chợt cảm thấy lạnh buốt.
Cô ấy, không nói sai gì chứ?
“Lúc này cô vừa nói gì?” Hạ Nhật Ninh nhíu mày lên, cứ nhìn Thẩm Thất một cách đầy ẩn ý như vậy.