Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

chương 363

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khí chất cao ngạo cùng với bộ áo cưới đỏ rực, khiến người đến đưa dâu, ai nấy đều nhìn ngây cả ra.

Thiếu nữ môi đỏ mày ngài, xinh đẹp vô cùng.

Đó khác hẳn hoàn toàn với khí chất thanh thoát dưới trần, khắc sâu tận đáy lòng mọi người có mặt.

“Thánh nữ, người thật sự đã nghĩ kĩ rồi chứ? Một khi gả qua đó.” Tộc trưởng đột nhiên không nói nữa.

Thiếu nữ cúi mi, môi đỏ khẽ nói: “Đây vốn dĩ là sai lầm của ta, nếu như không phải sai sót của ta, thì cũng không thể nào để ta đi chuộc tội thay mấy người.”

Hai tay thiếu nữ dang ra, tung người nhảy lên, kéo theo làn váy dài, bay xuống trên xe ngựa đưa dâu.

Chiếc váy đỏ, cùng với ánh ban mai.

Khiến cho dáng người mảnh mai, tỏa ra một luồng uy nghiêm.

Chính vào lúc này, hầu nữ đột nhiên chạy xông tới, liền kêu lấy thiếu nữ: “Thánh nữ, vị công tử đến tìm người, đột nhiên ngất đi!”

“Bị ngất?” đôi môi đỏ của thiếu nữ khẽ mở, đáy mắt đầy vẻ không tin nổi.

Thân là một vị tiên quân, sao lại vô duyên vô cớ ngất thế này?

Ngài ấy dưới trần là vô địch mà!

Tuy nghi hoặc, thiếu nữ vẫn quyết định đi xem.

Thiếu nữ kéo theo chiếc váy đỏ rất nhanh đến bên trong sơn cốc.

Sâu trong sơn cốc có một suối nước nóng, hơi nước cuồn cuộn, hương thơm bay quanh.

Sắc mặt đại đế trắng bệch nằm trong hồ nước, đã hôn mê bất tỉnh.

Thiếu nữ vội xuống nước, đưa tay sờ vào, cả người đại đế lạnh băng.

Thiếu nữ kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ ra tại sao lại như vậy, đưa tay chạm vào cơ thể bên trong của đại đế, phát hiện sức sống của người dần mất đi.

“Tại sao lại như thế!” sắc mặt thiếu nữ bổng chốc trắng bệch, đầu óc chợt lóe sáng, không kiềm được mà nói ra: “Chẳng lẽ, chiếc kính lưu ly kia chính là pháp bảo bản mạng của người? Trời à! Ta đã làm gì thế này!”

Thiếu nữ bổng nhiên hoảng hốt: “Nhưng làm sao đây? Kính lưu ly ta đã đem đi trấn áp yêu thú rồi, nếu giờ thu về mà nói, dân chúng trong khuôn viên ngàn dặm gần đây toàn bộ sẽ sinh linh đầu thán! Không, không thể làm như thế! Nhưng, nhưng ngài ấy lại vô tội thế kia! Ta làm sao có thể tổn thương đến tính mạng của một vị tiên quân chứ? Tất cả đều là lỗi lầm của ta! Nếu như không phải ta không trông chừng kĩ lưỡng khố binh khí của Viêm đế, thì cũng không để nghiệt súc kia lấy mất vật chí bảo của đại đế, chạy đến trần gian gây hại chúng sinh. Ta chỉ muốn bù đắp sai lầm của ta, không ngờ lại liên lụy đến người!”

Thiếu nữ cảm nhận được sức sống của đại đế mất đi một cách nhanh chóng, thiếu nữ nhắm lại mắt hạ quyết tâm, cúi người xuống hôn lấy đôi môi trắng bệch của đại đế.

Thiếu nữ đem tiên nguyên của mình không ngừng truyền vào trong người của đại đế, dùng để nuôi dưỡng cơ thể đại đế vì mất đi pháp bảo bản mạng.

Cơ thể đại đế vì được tiên nguyên thiếu nữ nuôi dưỡng dần dần hồi phục sức sống.

Đại đế chậm rãi mở mắt ra, đập vào ánh mắt đó chính là dung nhan tuyệt đẹp của thiếu nữ.

Nhiệt độ trên cánh môi, cùng với sự thay đổi của cơ thể, liền làm cho đại đế bình tĩnh lại.

Ngài ấy phát hiện ra thì ra thiếu nữ dùng chính tiên nguyên của mình để trị liệu cho cơ thể mình, liền muốn đẩy thiếu nữ ra.

Thiếu nữ liền ôm lấy eo của ngài ấy, cơ thể hai người dưới nước dính chặt vào nhau.

“Đừng cử động, bây giờ mà dừng lại xem như công dã tràng. Là ta phạm sai lầm, thì ta phải gánh chịu hậu quả này.” Thiếu nữ ngăn cản động tác của ngài ấy: “Xin lỗi, ta không nên trộm kính lưu ly của người. Ta không biết, kính lưu ly là pháp bảo bản mạng của người. Nhưng, chỉ có kính lưu ly mới có thể áp chế tên yêu thú kia. Hãy cứ để ta dùng tất cả của ta mà bù đắp.”

Đại đế bị động mà nhận sự trị liệu của thiếu nữ, đôi mắt đỏ khẽ cúi, truyền âm cho nàng ấy: “Nhưng nàng phải biết, nếu như tất cả tiên nguyên bản mạng đều cho ta cả, thì nàng cả đời không thể nào quay về thiên đình, hơn nữa rất nhanh sẽ hương tiêu ngọc tẫn!”

Thiếu nữ lạnh nhạt trả lời: “Ta biết. Ta không hối hận.”

Đôi tay thiếu nữ, rất nhanh đặt trên ngực của đại đế, đem tiên nguyên bản mạng cuối cùng của mình, toàn bộ đều truyền vào cơ thể đại đế.

Thiếu nữ hừ nhẹ một tiếng, liền đẩy đại đế ra.

Vốn dĩ dung nhan tuyệt trần liền trắng bệch như tờ giấy.

Một tí máu chảy dọc theo khóe môi nàng ấy chảy xuống.

“Yên tâm, cho dù không có kính lưu ly, người cũng sẽ không sao.” Thiếu nữ nói xong câu này, trước mắt liền tối lại, ngã vào trong nước.

Đại đế nhanh tay lẹ mắt, bổng chốc lao qua, ôm lấy thiếu nữ.

Thiếu nữ dựa trong lòng đại đế, sức sống dần biến mất.

Cả người đại đế liền ngay ra.

Ngài ây sống hàng vạn năm trên thiên giới và tiên giới, thế nhưng chưa gặp qua kiểu người thế này.

Thực ra, ngài ấy biết nàng ấy.

Một năm nọ Viêm đế mở tiệc mời chư vị thần quân, ngài ấy cũng là một trong những vị khách được mời.

Khi mà ngài ấy đang thưởng thức trạch biện của Viêm đế, nhìn thấy nàng ấy đang canh giữ trước kho.

Viêm đế tổng cộng có bảy tiên tử canh giữ kho, nàng ấy nhỏ nhất, xếp sau cùng nhất, thực lực cũng kém nhất.

Cho nên mọi người đều gọi nàng là thất tiên tử.

Tuy thực lực nàng ấy kém nhất, nhưng tâm địa lại lương thiện nhất.

Nàng ấy thấy đại đế uống nhiều rồi, liền lấy canh giải rượu cho.

Nàng ấy cứ bộ dạng lạnh băng, nhưng trong lòng thì rất nhiệt tình, lương thiện vô cùng.

Nàng ấy không như mấy tiên tử khác, cứ tung hô đối với dung mạo của ngài ấy, nàng ấy hình như không quan tâm danh tiếng đệ nhất mỹ nam trên tiên giới của ngài ấy, sau khi đưa xong canh giải rượu liền rời khỏi.

Lần nữa gặp lại nàng ấy, chính là do nàng ấy lén lút đột nhập vào động phủ, trộm mất kính lưu ly của ngài ấy.

Nàng ấy không biết là, ngài ấy mỗi sau vạn năm sẽ quay vào trong kính lưu ly tu luyện.

Nếu như trong lúc tu luyện rời khỏi kính lưu ly, thì thân thể ngài ấy sẽ bị tổn thương, chìm sâu vaò giấc ngủ.

Ngài ấy vốn dĩ có cơ hội ngăn cản, nhưng thời điểm đó, ngài ấy quá hiếu kỳ, muốn xem thất tiên tử này trộm lấy kính lưu ly này làm gì.

Thế là, ngài ấy cứ để cho thất tiên tử trộm đi pháp bảo bản mạng của ngài ấy, theo nàng ấy đến trần gian.

Ngài ấy chính mắt nhìn thấy thất tiên tử dùng kính lưu ly trấn áp phong ấn lấy con yêu thú thượng cổ đó.

Ngài ấy nhìn thấy thất tiên tử cứu vớt vô số thôn dân và động vật, nhìn những thôn dân kia không ngừng quỳ lạy dập đầu cám ơn nàng ấy, ngày ấy tuy nhiên không giận nữa, chuyện nàng ấy lấy đi pháp bảo bản mạng của mình.

Nếu nàng ấy trộm đồ chỉ để cứu người, chứ không phải vì tự tư tự lợi, ngài ấy liền tha thứ cho nàng ta.

Nhưng, ngài ấy đối với thất tiên tử càng ngày càng hứng thú.

Trong tiềm thức cứ muốn đi tiếp cận náng ấy, nhưng nàng ấy mãi bộ dạng lạnh băng, cự tuyệt người ngàn dặm, sống chết không chịu thừa nhận thân phận của mình.

Nghe nói nàng ấy muốn vì tộc mình mà gả đi, ngài ấy tự nhiên muốn đi ngăn cản, nhưng trong lúc này, tiên nguyên trong người hỗn loạn, cần trấn áp gấp.

Nhưng đã mất đi pháp bảo bản mạng như ngài ấy, không đủ sức trấn áp, muốn giữ mạng chỉ có thể lựa chọn tạm thời chìm vào giấc ngủ.

Nhưng lại không ngờ, nàng ta thấy tình hình của ngài ấy, cứ nghĩ là hết cách cứu chữa, cứ thế không nói lời nào mà đem tiên nguyên của mình truyền cho ngài ấy.

Đúng là nha đầu ngốc!

Đại đế ôm lấy thiếu nữ đi lên trên bờ, nhìn thấy hầu nữ quỳ trên mặt đất, khẽ nói: “Nói với tộc trưởng các người, nàng ấy không gả nữa.”

Hầu nữ mặt đầy hoảng hốt nhìn đại đế.

Nếu như thánh nữ không gả qua đó, thì tất cả mọi người trong trại đều sẽ chết đói.

Đại đế đưa tay nhẹ vuốt má thiếu nữ, nói: “Nếu như nàng muốn bình yên một phương, thế thì ta cho nàng một thái bình thịnh thế, thế nào?”

Đại đế ôm lấy thiếu nữ bay lên không trung, liền biến mất.

Một năm sau đó, một đế quốc cứ thế mọc lên.

Một người nam nhân tuyệt mỹ tự xưng là đại đế, một tay săn bằng tất cả thế lực lơn nhỏ trong khuôn viên ngàn dặm, xây nên một đế quốc tuyệt thế.

Sau khi đánh xong trận cuối cùng với yêu thú, thiếu nữ vui vẻ tung hô, liền quay đầu, nở nụ cười rạng rỡ với đại đế.

Một làn gió lùa qua, cánh hoa rớt lên trên người nàng ấy, cùng với nụ cười trên môi nàng, lại đẹp như bức tranh vậy.

Từ khi đại đế quen nàng ta, trước giờ chưa thấy qua nàng ấy cười.

Nhưng nàng ấy lúc này đã cười.

Nàng ấy thật sự đã cười.

Nụ cười này, thời tiết cũng thay đổi.

Vốn dĩ là khí trời âm u, đột nhiên trở nắng.

Nàng ấy tắm dưới ánh nắng mặt trời, cười đẹp đến thế.

Trái tim đại đế, đột nhiện đập mạnh.

Trái tim yên tĩnh cả hàng vạn năm, lại trong giây phút này không tự chủ mà đạp rộn ràng!

Đại đế hiểu rõ, ngài ấy đã yêu người thiếu nữ này.

Đại đế trầm luân rồi.

Ngài ấy nếm trải được thứ tình cảm mà trên thiên giới và tiên giới đều không cảm nhận được đó.

Đại đế vừa muốn kêu tên nàng thiếu nữ, nụ cười trên mặt thiếu nữ liền đơ ra!

Trên mặt thiếu nữ liền lướt qua nổi thốn khổ, cơ thể mềm nhũn, liền ngã vào trong làn mưa cánh hoa.

Đại đế liền dịch chuyển chạy sang, ôm lấy cơ thể thiếu nữ: “Tiểu Thất! Nàng.”

Đại đế đưa tay kiểm tra cơ thể bên trong của nàng ấy, sức sống nàng ấy cạn kiệt một cách nhanh chóng!

Nếu như không có đủ tiên nguyên, chỉ e rằng nàng ấy không sống nổi.

Đại đế đưa tiên lực của mình truyền vào cơ thể nàng ấy, mới phát hiện, làm sao cũng không truyền vào được.

Thiếu nữ từ từ tỉnh lại, liền ngăn cản hành động của đại đế, khẽ nói: “Đừng phí công vô ích. Một năm nay, ngài đã truyền cho ta quá nhiều tiên lực rồi. Cơ thể này của ta đã quá cạn kiệt, dù có truyền vào cũng vô ích thôi.”

“Tiểu Thất.” Đại đế liền hoảng: “Ta đem nàng về tiên giới, ta đem nàng đi tìm Viêm đế!”

“Đừng!” thiếu nữ liền cắt ngang câu nói của ngài ấy: “Đây là số mạng. Ta vốn dĩ là sự hóa thân của đất trời một phương, may mắn có thể ở bên cạnh Viêm đế, đây là tạo hóa của bản thân, ta không oán không hận. Đại đế, ngài là tiên quân một phương, tất cả trên trần gian này, ngài không cần chịu trách nhiệm. Ngài lại vì ta, xây dựng đế quốc này, để cho dân chúng một cõi được bình yên. Ta xin được cám ơn người.”

Trong lòng đại đế liền hoảng: “Tiểu Thất, chỉ cần trở về, nói không chừng sẽ có cách!”

“Không thể nào. Thời khắc mà ta mất đi tiên nguyên, thì ta đã không thể trở về được nữa!” thiếu nữ lắc đầu: “Có thể trước khi chết được thấy dân chúng một cõiđược yên bình, thì ta mãn nguyện rồi. Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta. Là do ta đã nợ ân tình của ngài.”

Một năm nay sớm tối bên nhau, Thẩm Nhất làm sao không hiểu ánh mắt mà đại đế nhìn nàng ấy?

Chỉ là, nàng ấy không thể nhận được.

Ngài ấy là tiên quân ở trên cao, còn nàng ấy định sẵn, cả hồn phách cũng không thể trở về địa phủ, chỉ có thể biến thành một u hồn, sau đó biến thành một phần linh khí của trời đất.

“Không, nàng sẽ không biến mất! Ta sẽ giữ nàng lại!” đại đế liền hoảng: “Nàng hãy tin ta!”

“không cần nữa.” Thiếu nữ lắc đầu nói: “Ngài nên quay về rồi. Tất cả dưới trần gian, chỉ như một giấc mơ, quên đi!”

Sao có thể quên được?

Trái tim ngài ấy đã động, tình kiếp đã bắt đầu.

Ngài ấy cũng không trở về được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio