- Vy, ê ê ê – An giật giật tóc nó.
- H…hả???
- Giờ học mà hồn thả đâu trên nóc nhà vệ sinh vậy?- An
- KHông có gì.- Nói rồi nó úp mặt xuống bàn.
- Nhoàm…nhoàm….chẹp chẹp
- Chòi oi me ngon tóa. Ai hông ăn tiếc lắm á nha- Khánh.
- Ê ê còn có trái hà. Ông ăn nhanh đi để có người giánh á.- Ngọc
- Chẹp chẹp….trái này của tao.- Nó thèm nảy giờ bọn này khiêu khích mà cố cưỡng lại, nhưng đến giới hạn rồi nên lấy cho vào mồm luôn.
- Mày bị gì vậy? kể tao nghe coi – Ngọc
- Bộ tối qua thằng chả uýnh mày hả?- Khánh
- Nếu uýnh cũng đỡ - nó lầm bầm
Pập. Nguyên con dao cắm trên bàn.
- ĐỨa nào ám sát bà – Ngọc
- Hông phải. tối hậu thư…..tối hậu thư….- An
- Đâu đâu đưa coi. – TRận trước tụi bây hên. Ra về trước cổng trường phân thắng bại.
- Con này rãnh- Nó
- Lần trước oánh . à không them tên lúc sau nữa.- An
- Thui thui kệ đi. Ăn đi ăn đi, tui còn bịch mận nờ.- Khánh
Ra về, cả thong thả đi thì bị tụi con Trúc chặn lại. Rồi bên đấu võ mồm nghe điếc óc,….bla….bla….bla rồi nhào vô oánh . Hôm nay nó quên đem theo dây. Oánh lộn mà đầu óc mơ hồ nên nó bi nhiều cú vào người đau điếng. – Vy – An lo cho nó nên chạy lại đỡ cú cho nó, ai ngờ cú đó ngay mặt xịt máu mũi.
- Sư phụ- Nó
- Tụi bây dám đánh vào khuôn mặt đáng giá ngàn vàng của ông. Chết này- An nắm đầu từng đứa đập cho hả dạ.
- Rồi lên cơn rồi- Ngọc
- Ai biểu tụi nó đánh vào cái bản mặt đẹp nái đó làm gì- Nó
- Nghĩ tay coi sư phụ oánh- Khánh kéo đứa đó ngồi xuống gốc cây lấy bịch bimbim ra gặm.
- Bữa nay dây thần kinh nào của mày bị đứt vậy? Nhờ mày mà sư phụ ổng có sản phẩm tuyệt vời trên mặt ý.- Ngọc
- Không sao. Sư phụ bị bệnh đẹp trai dù có đập mặt vào tường hay bị đấm vào mặt vẫn không hết đẹp trai – an
- Xong rồi hỏ sư phụ- Khánh
- ờ xong rồi. đi về.
………..
Buổi tối, Nó nói chuyện với bọn kia xong thì quăng điện thoại vào góc lôi sách vở ra học nằm ghi ghi chép chép ( nghi vấn chị này đang chép “phao”). Nó cột tóc cao, đeo kính vào cho có vẻ thư sinh rồi tinh thần hăng hái học tập đạt đến cao độ. h hắn về thấy nó nằm sấp ngủ ngon lành bên đóng sách. Chắc nó mệt lắm, hắn lắc đầu rồi gom tập sách gọn gẽ xong đỡ nó quay lại, tháo tóc ra, gỡ kính xuống để lên bàn rồi đi ngủ luôn. Hắn nằm nhìn nó, lấy tay vuốt lên những chỗ vết bầm còn lưu lại trên khuôn mặt nó. Hễ mỗi lần nó oánh lộn về là thêm mấy hình xăm trên mặt. Hắn đã dạy dỗ nó rồi mà sao còn như vậy chứ. ( không phải tại nó đâu, tại tác giả thích viết như vậy đó nha). Bàn tay to lớn đặt ra sau đầu rồi kéo lại hôn lên mái tóc của nó và …đi ngủ.
Vì là trong thời gian nghĩ ôn thi nên hôm nay nó không có đi học mà đi làm luôn. Bây giờ nó chuyển việc rồi, sau cái ngày bị hắn ăn sạch sẽ thì hắn đuổi việc nó ở phòng thiết kế, đưa nó lên làm thư kí riêng cho hắn.
Cạch!cạch!cạch!cạch
Nó đánh máy tính ầm ầm. Nhìn sơ qua nó với hắn thì không biết ai mới là chủ tịch. Nhìn dáng vẻ siêng năng của nó thì ai cũng thấy là làm việc rất chăm chỉ rồi.
Lời ca cuốn âm thanh
Từng cơn gió mong manh
Đưa trái tim tôi hát ca vang từng ngày
Bình minh đón tương lai
Hoàng hôn khép chông gai
Một nụ cười mới quanh giấc mơ…..
- A lô –Nó nhấn nút nghe rồi lấy vai kẹp điện thoại vài tai để nghe còn tay thì vẫn bấm, mắt dán vào màn hình.
- Bà biết làm đề không?- Khánh
- Kím nảy giờ muốn lòi con mắt luôn mà không thấy.
- Vậy giờ sao.
- Mệt ông quá. Ông sư phụ với Ngọc kiếm đề đó đi, còn lại để tui kiếm cho.
- Ê ê.-Khánh đang kêu thì nó quăng điện thoại qua bên không thương tiếc.
h. Cộc…cộc…cộc
- Đi ăn cơm.
- Tôi không ăn.
- Đi xuống ăn nhanh.- Nói rồi hắn bê nó xuống vứt vào xe chạy về nhà. Nó bị hắn ép cung bắt ăn đến chén cơm.
hp. Nó vẫn trong trang phục quần jean áo sơ mi nó vừa cầm sách vừa đi ra khỏi nhà. Nó ra tới cổng thì chiếc ô tô đen chạy tới mở cửa rồi cánh tay to lớn nắm tay nó kéo mạnh vào trong.
- Á……bớ người ta bắt…ummmmmmm – Nó đang hét thì bị kẻ đó bịt miệng.