Lúc nó tỉnh dậy thì trời đã tối thui… rời giường nó lê cái tấm thân xuống lầu. Theo tiếng gọi của bao tử nó đi vào nhà bếp thì thấy ba mẹ nó với đứa con trai đẹp như con gái ( Chị so sánh thực tí được không) đang chuẩn bị ăn cơm. Thấy nó xuống ba nó cười hiền:
- Con dậy rồi à? Ba định kêu dì Như lên phòng gọi con, à đúng rồi đây là anh con Hoàng Minh Trí đang là tổng giám đốc tập đoàn nhà ta lúc trưa ở công ti bây giờ mới về nhà dùng cơm rồi gặp mặt em gái nó luôn ^^
- Dạ ^^. Anh hai mới zìa
- Anh về lâu rồi
- …. Nó im ru cười trừ nhưng trong lòng gào thét “ Về lúc nào mặc xác anh, cho tui xin rút lại lời nói đó. Ừ tiếng chết anh à”
- Thôi thôi cả nhà ăn cơm nào.- Mẹ nó giúp nó thoát ra khỏi cuộc trò chuyện :D
Cả nhà ăn cơm với không khí vui vẻ cực độ. Nó nói ra câu nào liền bị ông anh zời oánh của nó chặt chém tơi tả, làm đầu của nó được nấu chín cả chục lần. Ăn xong thì nó lên phòng chuẩn bị cho việc đi học trường mới vào ngày mai, vì lúc ăn cơm ba nó có nói nó việc này. Nó cảm thấy hồi hộp lo lắng vì nghe nói trường nó chuẩn bị vào học là ngôi trường rất ư là nghiêm khắc, còn tính của nó thì loi nhoi như con zòi mà làm sao sống nổi trong cái môi trường đó…. Haizzz, đang thả hồn lên tầng mây thì tiếng mở cửa làm nó hồn nó rớt xuông cái rõ đau quay ngoắc lại xem ai thì nó nổi sùng lên:
- Vào phòng con gái không gõ cửa … Không phải là đàn ôngggggggggggg….
- Đúng không phải đàn ông. Anh là con trai- anh nó bước vào ngồi xuống giường nó cách tự nhiên.
- Đàn ông với con trai đều giống như nhau.
- Đàn ông là có vợ rồi, còn anh vẫn còn độc thân vui tánh nên không xếp vào đàn ông mà phải là con trai.
- Anh… anh…. Đầu nó lại được nấu chín thêm lần nữa. Từ đây nó rút kinh nghiệm, không được đụng vào con trai, vạn lần không nên đụng vào, đặt biệt là anh hai, động vào là mang bụng tức không có chổ xả….
- Thôi ngủ đi nhóc, anh vào đưa đồng phục cho em, mai dậy sớm anh chở đi học, đừng có nướng khét nhà anh…
- Lui ngay cho trẫm. Nó nói rồi phì phò tống cổ anh nó ra ngoài đóng cửa rồi nhảy phóc lên giường, trùm bít đầu bít đích lại ngủ thẳng cẳng tới sáng.
.
.
.
- Áaaaaaaa… trễ rồi.. h rồi … Thưa ba mẹ con đi học…
- Ồ… Mới h mà em nàm cái giề thế, phá bữa ăn sáng của anh..- Anh nó vửa gặm ổ bánh mì vừa nói nó
- Cái gì … h. Nó nói xong nhìn lại đồng hồ trên tường thì há hốc mồm
- À , anh sợ em nướng khét nhà nên chỉnh đồng hồ dùm em trước nửa tiếng để em không trễ. Cảm ơn anh đi.
- “ Anh chết quách đi cho rồi…” Tuy nhiên cái câu đó nó chỉ biết gào thét trong bụng thôi chứ mà nói ra ngoài là bị chặt không thương tiếc hừ.
- Ăn sáng đi rồi đi học con. Ba nó nói
- Dạ.
Ăn xong nó phải cưỡng chế lại cái ý định muốn đi riêng của mình để bước lên xe anh nó đi học theo lời ba mẹ nó dặn. Đến h thì nó tới trường, bước xuống xe nó ngỡ ngàng trước sự hoành tráng của trường này. Trường có tên là “ Hoàng Thiên” rộng như cái sân bay … có dãy, mỗi dãy có tầng. Trường này là trường có lớp từ lớp đến đại học. có ký túc xá cho học sinh nữa nhưng nhà nó cũng không xa mấy nên ba nó muốn nó ở nhà chứ không ở ký túc xá. Anh nó đưa nó vào phòng hiệu trưởng, xong hết thủ tục rồi anh nó mới đi làm. Nó lang thang trên sân tìm lớp, bỗng nó đụng phải người.