Ở ngõ X phường XX đường XXX khu phố XXXX, nơi không ai đi qua có đứa đang đứng đó. Nó đội cái nón lên nhìn rất năng động rồi cùng Khánh đến chỗ An và Ngọc.
- Waoooo, bữa nay đội nón ngầu ghê nha- An
- Có gì lạ hông?- Nó
- Ơ, có gì lạ hông?- Khánh với Ngọc hùa theo làm An đang hớn hở tâm trạng tụt dốc
- Chán. Đi về- An hươ hươ tay chán nản.
- Ê sư phụ, giỡn xíu thôi mà- Nó
- Có xíu hà – Ngọc
- Xíu xìu xiu hà- Khánh
- Được rồi đua đi.
- Let’s go.
Cả xuất phát, ai náy cũng bay bay theo địa hình, mà phải nói địa hình này tới tác giả còn kinh người.
- Hú…a- tiếng hò hét khoái chí của cả khi vượt địa hình cao gần đến đích ( Đầu ngõ) đột nhiên nó phanh lại khi thấy… Hắn. Hắn đang đưa tay xọt vào túi quần dựa người vào xe.
- Sư phụ, Ngọc, Khánh quay lại quay lại
- Hả?
- Lẹ đi- Nó lật đật quay lại
Tốc độ của nó tăng mạnh làm đứa kia đuổi không kịp. Kể cả nó còn ngạc nhiên với chính mình mà chắc là do bản năng sinh tồn đó mà. Nó vui mừng khi gần đến đầu ngõ khác, vậy là nó có đường thoát rồi nhưng nó vừa mới lú ra khỏi ngõ tí thì đã bị cánh tay to lớn và rắn chắc ôm ngang người làm nó không chạy được và xách nó lại chiếc xe quăng vào trong. Xong, vậy là bản năng sinh tồn trở thành bản năng tử tồn rồi. Nó quay ra nhìn ngoài cửa kiếng thấy Khánh, An, Ngọc đang………… vẫy tay tạm biệt nó.
- Không, thả tôi ra. Sư phụ ơi cứu con- Nó đập cửa kính rầm rầm
- Ngoan để yên cho tôi lái xe – nói rồi hắn kéo nó ngồi lên đùi. ( Ông này vừa lái xe vừa lợi dụng)
- Á… bỏ bàn tay của anh ra khỏi người tôi- Chả là hắn tay cầm lái, tay ôm eo để giữ nó lại không cho nó chạy sẵn tiện ăn đậu hủ của nó chút Hắc hắc.
Nhưng trời đã kịp cứu nó, xe đỗ ở cửa hiệu áo cưới rất ư là bự. Hắn mở cửa xe, nó cũng định vọt nhưng hình như hắn biết trước kế hoạch của nó nên lúc nó bước xuống hắn nắm chặt tay nó kéo đi. Cái cửa hiệu có khoảng bậc thang lên đến cửa nên lúc nhìn nó lại nảy sinh ý định trốn:
- Anh thấy tôi đang mang giày gì không?
- Thấy. Thì sao?
- Anh hiểu hay cố tình không hiểu, mang giày này bước từng bậc thang cho tôi lấy rổ đựng răng à? A thả tôi ra để tôi phóng lên.
- Đừng tưởng tôi không biết, em dẹp cái ý định bỏ trốn đó qua bên đi. Em không đi lên được chứ gì, được thôi.
Hắn nói rồi bế nó lên làm nó không chịu yên phận mà cứ nhảy đành đạch trong lòng hắn. Hắn ôm chặt nó hơn làm nó không cử động được đành ngồi yên. Nhưng nhờ vậy nó mới thấy rõ khuôn mặt hắn hơn, đôi mắt đen láy lạnh lùng sâu thẫm, mi dài mà còn dày nữa, tóc hạt dẻ rủ xuống che bớt phần trán, mũi dọc dừa, môi anh đào nữa, người gì mà đẹp long lanh như bức tranh vậy chòi. Đang đâm chiêu ngắm trai đẹp thì nó nghe mọi người xung quanh bàn tán
- người đó đẹp đôi quá..
- Nhìn tình tứ quá đi
…..Bla…..Bla….Bla….
Thật sự bây giờ nó muốn gào lên “ mấy người mắt có tròng không đấy, thấy hắn với tôi trời vực cãi nhau như chó với mèo không mà nói đẹp đôi…..” tuy nhiên chỉ dám gào thét trong lòng thôi, việc cấp bách là phải đi xuống.
- Yên nào- Hắn
- Mau bỏ tôi xuống. Anh mà không bỏ xuống thì đừng mong có tấm ảnh cưới nào ra hồn.- Lời hâm dọa của nó đúng là có tác dụng, hắn tặc lưỡi rồi thả nó xuống, cũng như lần đầu gặp hắn, nó tiếp đất cách “ nhẹ nhàng”. Nó mím môi rồi đứng dậy xoay người định vọt nhưng hắn túm áo nó lại lôi lại chỗ trưng bày nhẫn cưới.
- Lấy cho tôi xem cặp này- Hắn nói mà không thèm hỏi ý kiến của nó làm nó thấy bực mình.
- Không lấy cái này đi – Nó chỉ
- Vậy lấy cái này
- Hay cái kia đi
- vậy lấy cái kia
- Ý cái đó cũng đẹp kìa
- Vậy lấy cái đó.
- Woa, cái đằng đó cũng được nữa
.
.
.
Rõ ràng là muốn chọc tức hắn mà.
- Lấy hết cho tôi đi- Hắn quay qua nhìn khuôn mặt “ răng trên cắn môi dưới” của nó nói tiếp .- Em có thể đeo ngón tay ngón chân mỗi ngón chiếc.
Chưa để nó tiêu hóa hết thì hắn lôi nó qua chỗ áo cưới, tuy đẹp thật nhưng nó không thích, nó không thích lấy hắn thì tại sao phải chụp hình cưới với hắn. Nó ngồi lì không chịu chọn đồ, hắn lấy bộ rồi tống nó vào phòng thay. p sau nhân viên chạy ra
- Dạ cô ấy không chịu thay đồ- Nữ nhân viên thành khẩn khai báo.
- Để tôi- hắn nói rồi bước vào phòng thay đồ.
Hắn bước vào thấy nó đứng quay lưng về phía hắn, công nhận nó lì thật
- Tôi đã nói không… Anh vào đây làm gì?
- Nếu em không đồng ý để họ giúp thì để tôi giúp em.
Mọi người đứng bên ngoài tự dưng giật mình vì tiếng hét lớn.
- Áaaaa. Không, đồ biến thái tránh xa tôi ra không được….huhu.
Nguyên buổi nó cứ tahy đồ rồi chụp hình mà toàn là chụp hắn ôm rồi hôn. Nó không đồng ý thì bị hắn giữ ót đầu ép lại và cuối cùng môi nó cũng phải chạm môi hắn. Xong xuôi nó thay lại đồ rồi đi ra, mặt nó u ám, còn hắn thì nhìn nó cười tươi rối làm nó phát ói….Nó giận dậm chân đi là rung rinh nhà cửa mà quên rằng mình đang mang giày gì kết quả là
- Á….huhuhu
- Em sao vậy? cho chừa cái tội- Hắn đỡ nó dậy.
- Anh xê ra. Nếu anh quân tâm tôi thì hủy hôn đi
- Về. Em nên nhớ là sẽ không có chuyện đó đâu. Em trúng vào mắt xanh của tôi thì đừng hòng chạy.
Hắn chở nó về, trên đường về không ai nói với ai, nó mệt mỏi gục đầu xuống thành cửa xe ngủ ngon lành. Hắn quay qua nhìn nó cười rồi tém phần mái đang phủ trên mặt nó qua bên.
- Con bé này. Hết nói nổi mà ^^