Lấy Vợ Phải Dùng Sắc Dụ Trước

chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Theo trí nhớ của Chu Luật Nhân, từ lúc anh học đại học tới nay, phía sau anh vẫn luôn có một cái đuôi. Đó là một cô bé của nhà bên cạnh.

Hai người kém nhau bảy tuổi, năm thứ hai đại học thì tiểu nha đầu này mới đến Trung Quốc. Anh sau khi tốt nghiệp đại học thì đi lên phía Bắc làm việc, và trùng hợp là nha đầu đó cũng đi lên phía Bắc. Nha đầu đó dời đi lên phía Bắc trước anh một tuần lễ.

Về sau, nha đầu đó vẫn thường đi phía sau anh. Lúc nha đầu đó học trung học thì đã đi phía sau anh, lên đại học thì trực tiếp vào công ty của anh mà làm. Cho đến bây giờ anh đã hơn ba mươi tuổi mà nha đầu đó vẫn còn đi phía sau anh.

Nhưng mà tiểu nha đầu đó đã thay đổi, gương mặt và dáng người đều thay đổi... Rất nhiều thứ, theo thời gian đều đã thay đổi.

Cốp cốp cốp - tiếng giày cao gót va chạm với sàn nhà vang lên, âm thanh trong trẻo nhưng lại lạnh lùng. Ngay sau đó là một tiếng kêu đầy ngọt ngào.

"Anh Luật Nhân..."

Một cô gái trông rất vui vẻ đi vào, bước chân nhẹ nhàng đi đến chỗ nào đó rồi đứng lại. Chỉnh lại quần áo trên người, vén mái tóc dài lên, để lộ ra mấy phần của bộ ngực. Sau khi đã kiểm tra kỹ càng, cô gái đó mới nghiêng người về trước, dựa vào chiếc bàn.

"Anh Luật Nhân..."

"Ừ!" Bóng dáng ở trước mặt hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến Chu Luật Nhân, anh vẫn không hề ngẩng đầu lên. Thay đổi góc độ ngồi, tiếp tục nhìn vào tờ báo.

"Anh Luật Nhân!" Âm lượng tăng thêm vài phần, đồng thời chủ nhân của âm thanh đó nghiêng người về trước.

"Ừ!" Anh vẫn không ngẩng đầu lên.

"Anh Luật Nhân, quay lại nhìn em!" Rốt cục người nào đó không nhịn được, trực tiếp đưa hai tay nắm lấy gương mặt của Chu Luật Nhân, bắt anh phải quay lại nhìn cô.

Con người đầy sâu thẳm màu nâu của Chu Luật Nhân vẫn cố chống lại cô, khóe miệng của anh cong lên: "Tiểu Thiến, cổ của anh rất khó chịu." Không có nữa điểm không vui, anh chỉ nói sự thật ra.

Đôi mắt dài và nhỏ híp lại, tóc tai được cắt tỉa gọn gàng. Sở Tiểu Thiến đang ôm lấy gương đầy tuấn tú đó, cũng không khỏi phải giật mình.

Cố gắng nuốt nước bọt, đôi mắt của cô mở to như chiếc đèn pha, điên cuồng mà sờ mó gương mặt tuấn tú đó.

Có lông mi, sống mũi thẳng, môi dày vừa đủ....

Phát hiện hành động muốn làm tiếp theo của cô, Chu Luật Nhân liền ra tay ngăn lại, không muốn cho cô kéo đầu anh xuống mà hôn lên.

"Tiểu nha đầu, cái này không ăn được." Anh mỉm cười, đôi môi đầy khiêu gợi.

Nhìn đôi môi hơi cong kia, nước bọt của Sở Tiểu Thiến dường như sắp tràn ra ngoài.

Thật là không công bằng, người hấp dẫn vậy mà không được hôn!, "Cho em hôn một cái... Một cái thôi..." Vừa nói, cô vừa tăng thêm lực ở hai tay, tính toán kéo đầu anh xuống mà hôn lên đôi môi của anh.

Chu Luật Nhân cười như không cười, cùng cô chơi kéo co.

Rốt cục từ lúc nào mà nha đầu lại biến thành bộ dạng này, biết đi tán tỉnh người khác?

Sở Tiểu Thiến liều mạng đến công ty, khó khăn lắm mới vào được đây, đang lúc gây cấn lại có người cắt ngang hành động của cô.

"Cứu mạng, em gái tiểu Thiến đang hạ độc anh A Nhân kìa!" Người đang nói chính là đồng nghiệp Đại Đầu, nhìn thấy màng trình diễn của cô và anh không đến năm giây thì liền la lên, sau đó còn hô lên một tiếng để trêu ghẹo hai người ở bên trong, "Ông chủ em cũng muốn."

"Mẹ nó, mỹ nhân tiểu Thiến, em có cần đói khát đến thế không?"

"Anh A Nhân, trinh tiết của anh vẫn còn chứ?"

Một người, hai người, ba người, trong chóc lát các nhân viên đã ùng ùng kéo tới coi kịch vui.

"Trinh cái đầu anh! Anh ấy chỉ mới hơn ba mươi, vẫn còn là xử nam đó..." Ưm.... Nói như vậy cũng làm cho cô đau khổ, "Còn nữa, tôi có đói khát hay không liên quan gì đến mấy người? Tôi cũng đâu có thèm khát gì mấy người!" Nhìn đám người ở cửa, Tiểu Thiến liền cảm thấy khó chịu, chạy đến phá hỏng chuyện tốt của cô. Ngón tay thon dài như ngọc bắt đầu chỉ từng người mà quở trách.

Nhìn người phụ nữ chanh chua đứng chửi từng người một, Chu Luật Nhân nghi ngờ mình có đang nghe lầm không, giọng nói ngọt ngào khiến cho nam nhân động tâm bất cứ lúc nào mà có thể đang đứng đó chửi người khác.

Trong ấn tượng của anh, tiểu nha đầu đi sau anh là một người vừa đen vừa tròn, khi cười thì có hai lúm đồng tiền. Khi cô ấy cười giống như là mặt trời chiếu sáng.

Bây giờ hai lúm đồng tiền kia vẫn như cũ, chỉ là chủ nhân đó bây giờ tiếng chửi như ẩn như hiện, cử chỉ thì như đang thẹn thùng, chỉ muốn trốn đi không gặp ai.

Con gái mười tám tuổi... liền trở thành như vậy sao? Thay đổi từ dáng người, đến khuôn mặt, thậm chí cả tính tình cũng thay đổi luôn?

Anh đang thất thần, một gương mặt xinh đẹp liền đứng trước mặt anh.

"Anh Luật Nhân, em rất thích anh!"

"Được." Anh không suy nghĩ nhiều, chỉ cười cười, rồi vỗ đầu cô.

"Được cái gì? Anh đồng ý sao?" Sau khi tiểu Thiến la lên, thì đang nín thở chờ đợi câu trả lời của người nào đó.

Tất cả những người đang xem kịch vui cũng áp tai vào vách chờ nghe đáp án.

Tất cả mọi ngươi bây giờ đang chú ý đến Chu Luật Nhân, nhưng anh vẫn bình tĩnh như cũ, khuôn mặt không còn tươi cười nữa, lưng dựa vào ghế, hai chần bắt chéo để lên trên bàn, hay tay khoanh trước ngực, chậm rãi... lắc đầu.

"Ai..."

Tất cả mọi người đều thở dài.

Người bị cự tuyệt không cam lòng, đang cắn môi dưới, trừng mắt nhìn anh vài giây, sau đó nhắm mắt lại thở sâu vào nói: "Em sẽ không buông tay!"

Chẳng phải có cách mạng nào đó lần thứ mười một đã thành công hay sao? Cô đã phát động khởi nghĩa cũng gần cả trăm lần, mà một chút thành công cũng không có.

Tiểu Thiến phồng hai gò má lên, ánh mắt vẫn không chịu rời khỏi người đang ở trước mặt mình. Cố gắng khắc sâu từng đường nét trên gương mặt tuấn tú kia.

Trong phút chốc cô lại công kích, lấy tốc độ sét đánh ôm lấy đầu của người ngồi trước mặt, vào đúng thời cơ, cô một giây cũng không phí phạm lập tức đưa môi của mình về phía trước, sau đó còn cách đúng ba cm.

"Aaa... Buông!"

Nữ chính cố gắng vùng vẫy, còn nam chính thì đang dùng hai tay ôm lấy chiếc đầu không chịu an phận. Hai người cứ như vậy trình diễn qua lại, tại thành một cảnh tưởng rất buồn cười.

Mọi người đang xem kịch thì vẫn luôn trừng mắt thật to, sợ bỏ qua cảnh nào đó.

Tiểu Thiến là một người "hoàn hảo", ở công ty nhân viên đã ít, phụ nữ càng ít hơn. Dáng vẻ của Tiểu Thiến cũng được xem như là một mỹ nữ, ngực to, tóc dài, mặt trái xoan, mắt to, da trắng như tuyết, dáng người khiến ai cũng có hứng thú, âm thanh ngọt ngào. Là mẫu bạn gái tốt nhất của tất cả đàn ông.

Chỉ là người này vừa bước vào công ty, mọi người còn chưa kịp ngắm mỹ nữ, thì cô đã trình diễn một màn làm cho trái tim của bao người tan nát.

Cô gái này quá thú tính, là một người cực kỳ khủng bố.

Nhưng mà bọn họ cũng thật khâm phục anh A Nhân, mỹ nữ tự động dâng đến miệng, mà anh lại còn có thể giống như một vị thánh nhân, đêm món ngon đẩy ra khỏi cửa.

"Tiểu nha đầu, đủ rồi!" Giọng của anh mang theo vài phần ý cười vang lên.

Thực lực của bọn họ khác xa nhau, Sở Tiểu Thiến đơn phương chui đầu vào, còn Chu Luật Nhân thì luôn chống đỡ.

Mặc dù không cam lòng, nhưng mà khi nghe thấy âm thanh trầm ổn, cô giống như là bị thôi miên, ngoan ngoãn nghe lời.

"Được rồi... Hai ngày sau em sẽ quay trở lại." Rốt cuộc cô cũng buông tay, bất mãn thở dài.

Một chữ cô nói Chu Luật Nhân đều nghe không lọt ra ngoài, đối với tiểu nha đầu này, anh chỉ có thể bắt đắc dĩ cười nhẹ.

Đã qua nhiều năm rồi, anh vẫn không hiểu tiểu nha đầu này rốt cục nhìn trúng anh ở chỗ nào? Có thể để cho cô dính lấy anh từ nhỏ đến lớn, đuổi hoài không đi.

"Em vừa mới kêu anh. Có chuyện gì sao?" Anh quyết định đổi đề tài khác, dời đi lực chú ý của cô.

"Vâng!" Anh nói cô mới nhớ mục đích tới đây. Vừa mới làm bộ dạng đầy ủy khuất, chỉ trong chớp mắt Tiểu Thiến liền lộ ra gương mặt tươi cười với hai lúm đồng tiền. Cô đứng trước mặt anh, xoay một vòng. "Quần áo mới nè... Xinh đẹp không?"

Chu Luật Nhân nhìn quần áo trên người cô, so với quần áo thường đi làm thì khác xa nhau, sau đó nghĩ đến việc hôm nay cô nghỉ phép. Cho nên khi cô chạy vào công ty, cũng không ai thèm xem vào, chỉ báo một tiếng thôi.

Anh dựa lưng vào ghế, hai tay ôm ngực, cẩn thận nhìn cô từ đầu đến chân.

Chiếc đầm một màu bằng bông, cổ áo hơi rộng để lộ ra hai vai, ở cuối tà váy chưa qua khỏi gối có một vài họa tiết trang trí.

"Đẹp. Nhưng mà nhìn rất giống người trưởng thành." Anh xoa xoa cằm dưới, nói đúng vào trọng tâm.

"Em đã hai mươi lăm tuổi rồi!" Mà cũng không còn lâu nữa là người ta sẽ hai, mươi, sáu, tuổi!

"Ừ..." Bóng dáng cao lớn đang ngồi ở ghế tựa, đột nhiên đi đến gần cô.

Sở Tiểu Thiến đang kháng nghị với Trương Đại, miệng còn chưa khép lại, đã nhìn thấy người trong lòng đi tới, tiếp theo, đôi tay của anh đem hai dây áo của cô kéo lên trên.

"Ừ... Như vậy đẹp hơn, con gái mới lớn không nên ăn mặc quá lộ liễu." Sau khi chỉnh sửa hoàn tất, anh thỏa mãn cười, vỗ vỗ đầu cô. Sau đó quay về vị trí cũ, cầm tờ báo chưa đọc xong lên đọc tiếp.

"Anh, Luật, Nhân!"

Trong lúc nhất thời cả phòng vang lên tiếng thét chói tai, mọi người nghe thấy đều kiếm chỗ trốn, tất cả lật tức bỏ chạy như gặp phải núi lửa đang phun trào.

Thật đáng thương, mỹ nữ không thể đánh người trút giận, chỉ có thể đứng im, gương mặt giận dữ như là pháo nổ.

Chỉ là sau khi nghe tiếng thét chói tay, tờ báo đang che gương mặt tuấn tú mới bỏ xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio