Câu cuối cùng của Bạch Sang Sang khiến những người đứng bên ngoài rất xoắn não, cô ta kể chuyện cổ tích thì có liên quan gì đến Bạch Nhược? Ngoại trừ Dương Tư, hắn biết ý nghĩa của câu chuyện cổ tích đó, cũng biết chuyện mà Bạch Tùng Anh, Dung Chỉ vì sao lại gấp gáp muốn rời khỏi quốc gia này, là sợ tội chạy trốn!
Bạch Nhược không quá quan tâ m đến tờ giấy đó, vì trước khi ký cô đã xem qua rồi.
“Còn gì nữa không?”
Bạch Sang Sang thư thả ngã người ra ghế: “Hết rồi!”
Thực ra còn muốn hỏi rất nhiều thứ, cô ta muốn hỏi nhưng không dám.
Những lời này nếu hỏi ra sẽ không có đáp án tốt, không nên hỏi thì hơn.
Bạch Sang Sang sau đó thừa nhận tất cả hành vi không đúng của mình đối với Bạch Nhược, theo luật pháp chỉ bị phạt tù vài năm.
Vẻ mặt của Bạch Sang Sang không có gì là hối cải, dường như những điều bản thân đã làm là đúng đắn.
Ngoại trừ chuyện đó thì không phạm một lỗi bất kì nào nữa, không có chứng cứ buộc tội.
Những đoạn ghi âm mà Cố Mặc và Dương Tư tìm được không thể đem ra ánh sáng.
Chỉ đành chờ Bạch Sang Sang vào tù thì dạy dỗ lại một chút.
Trước khi chuyện đó trở thành tiêu điểm cho dư luận bàn tán thì Bạch Tùng Anh đã giành vị trí đó mất rồi.
Vụ án cô gái bị mất tích vào mười chín năm trước đã có thêm chứng cứ, vị trí mộ, đoạn ghi âm của một người ẩn danh đã được gửi đến sở cảnh sát.
Không những một người mà đến tận hai người bị mời đến để lấy lời khi cho vụ việc đó.
Dương Tư giữ đúng lời hứa, ngày hôm sau đã dẫn Bạch Nhược đến thăm mộ của Lan Hi.
Bạch Nhược đặt bó hoa trắng đến trước mộ, cô nói: “Hôn lễ của con và anh ấy diễn ra vào sáu ngày nữa, người thấy như vậy có ổn không?”
“Không ổn!”
Dương Tư quỳ ở bên cạnh đáp ngay, đối với hắn sáu ngày thì quá dài.
Ai biết được tên Cố Mặc kia có nổi điên giết người hay không?
Với năng lực của nhà họ Dương ba ngày có thể chuẩn bị một hôn lễ xa hoa, gấp hàng trăm lần so với hôn lễ của Cố Mặc và Thẩm An Huyền.
“Không nói với anh mà?” Bạch Nhược nhìn sang bên cạnh, rồi tiếp tục trò chuyện với Lan Hi “Bạch Sang Sang đã tự tay đẩy ba mẹ cô ta vào con đường cùng, gia sản nhà bọn họ sẽ sớm bàn giao lại cho con.
Công ty cũng được chị Hà Bạch thâu tóm, con không vì ai mà đưa ra quyết định cũng không vì ai mà trốn tránh, chỉ vì Dương Tư!”
Một năm qua khiến đầu óc của Bạch Nhược chán nản, cô không ngừng suy nghĩ.
Chọn Dương Tư không phải một quyết định bừa bãi, một loại cảm giác thân thuộc cứ quẩn quanh.
Mối tình đầu là yêu đơn phương nhưng Bạch Nhược lại cảm nhận được dư vị quen thuộc của người kia.
Nghĩ đến loại cảm giác đấy cô lại tát mình một cái, thẳng tay mà tát xuống.
Cô chối bỏ nguyên nhân đó từ cái lần hắn nấu ăn cho cô, nhưng đến ngày hôm nay đối mặt là ngôi mộ lạnh lẽo của Lan Hi, lòng cô không thể tiếp tục lừa dối nữa.
Nhưng Bạch Nhược không nghĩ sẽ ảnh hưởng đến mối hôn nhân này.
Người cô thích là Dương Tư không phải Cố Mặc, với cả đó chỉ là cảm nhận.
Mối tình đầu của cô vừa băng lãnh vừa quyết đoán, tính tình không có trẻ con như Dương Tư, hắn lại rất kiêu ngạo muốn hắn nhận sai thì rất khó.
Nếu có chuyện gì không đi đúng đường ray thì chỉ có đối phương là sai, hắn không bao giờ sai.
Có thể là nhầm lẫn!
“Người yên tâm giao anh ấy lại cho con là được rồi.” Bạch Nhược tự tin khi nói ra câu này lại bị Dương Tư giận dỗi.
“Cô gả cho tôi là cả đời này giao lại cho tôi, nói bậy bạ!”
Hắn là nam nhân không thể ăn bám Bạch Nhược, năng lực có thừa chẳng qua là không muốn thể hiện.
Bạch Nhược muốn xem thì từ nay hắn sẽ tiếp quản tập đoàn mà Dương Chí Minh từ lâu muốn đẩy cho, cách lãnh đạo một công ty từ lâu đã xem đến chán.
“Anh không thể nghiêm túc à?”
Dương Tư bĩu môi, chẳng qua là không muốn Bạch Nhược tự trách mình vì cái chết của Lan Hi, nếu đoán không nhầm thì sẽ là nói đến rơi cả nước mắt.
Hắn không muốn thấy cô khóc nữa, một người xinh đẹp thì chỉ thích hợp với nụ cười.
“Người yên nghỉ đi, chúng con có thể cùng nhau bước vào lễ đường rồi!” Hắn đỡ Bạch Nhược đứng dậy, một luồng gió thổi nhẹ khiến tóc Bạch Nhược trở nên lộn xộn.
Dương Tư vừa chỉnh lại giúp cô, cười thầm.
Không phải hiển linh đó chứ?
Khoảng thời gian này cũng tính là yên bình, chờ ngày cảnh sát đưa kết quả điều tra của vụ án mười chín năm trước.
Bạch nhược chưa vội đi tìm hiểu thân phận của mình, chưa vội đi đến tìm mộ của một người mười chín năm chưa gặp.
Càng không dám đi đến xác nhận chuyện đó với Bạch Tùng Anh.
Một người đứng đầu gia tộc lại làm ra chuyện tán tận lương tâm như vậy thì là chuyện bình thường, hỏi ông ta lý do thì không thể.
Muốn biết sự thật thì có lẽ phải trùng sinh thêm một kiếp nữa cơ may còn biết được.
Bạch Tùng Anh không giống Bạch Sang Sang, câu chuyện thật mà ông ta kể có chắc là sự thật, Bạch Sang Sang ít nhất còn có lý trí hơn ông ta.
Dương Gia không công khai bất cứ tin tức nào về câu chuyện mừng sắp diễn ra, điều giữ bí mật.
Ngay cả dòng họ của Dương Tư cũng mù tịt, những người lớn tuổi trong gia đình không hay biết mà có lẽ họ chả quan tâm đến chuyện này.
Dương Chí Minh quyết định xong chuyện mới cho truyền thông biết.
Như vậy cũng đỡ đi vài rắc rối không đáng có, chuyện về nhà họ Bạch rất nhạy cảm.
Bạch Sang Sang còn đang chờ được ăn cơm tù, Bạch Tùng Anh và Dung Chỉ như ngồi trên đống lửa.
Ông không muốn Bạch Nhược bị chỉ trích về vấn đề ba mẹ đang chờ ngày vạch trần mà con gái tìm đường thoát thân.
Ông chắc chắn rằng những người ác mồm ác miệng sẽ nói như thế, những người xem lương tâm là thứ rẻ mạt, xem cảm xúc của người khác không bằng cái giẻ lau sẻ cào phím mà nói như thế.
Cho đến khi lễ cưới được diễn ra, không ai được phép biết về nó cả.
Ngày đi chọn lễ phục Dương Chí Minh đã bao trọn cửa hàng, vì khá gấp nên không thể may mà là cái cái có sẵn.
Bạch Nhược không ý kiến nhưng Dương Tư lại rất rất nhiều ý kiến, Dương Chí Minh và người tài xế cũng đau cả đầu.
Bọn họ ngồi chung một xe để đến điểm chọn tranh phục.
“Bọn họ may không kịp sao?”
“Rất không kịp à?”
Dương Tư không ngừng đặt ra câu hỏi, Bạch Nhược muốn làm ngơ cũng không được: “Rất là không kịp, anh đừng hỏi nữa! Tôi là cô dâu hay anh?”
“Đương nhiên cô là cô dâu của tôi!” Dương Tư đáp.
“Lúc trước ta còn không được chọn lễ phục đâu, con ngừng hỏi đi!”
“Là do người không có năng lực!”
Dương Tư không chừa cho Dương Chí Minh một chút mặt mũi, thẳng thắn chỉ ra điểm bất hợp lý.
Không được chọn lễ phục hay là do hôn nhân chính trị, cả hai không ai quản việc lễ phục là cái dạng gì.
Nói quá đúng khiến Dương Chí Minh không thể nói thêm lời nào.
Đến nơi tất cả xuống xe, trước mắt là một cửa hàng bán quần áo bình thường không thể nào bình thường hơn.
“Có nhầm lẫn không vậy?” Dương Tư căn mắt ra nhìn.
“Không có!” Bạch Nhược khẳng định.
Ngay cả Dương Chí Minh cũng biết điều này, chỉ mỗi Dương Tư là bị sốc, ông giải thích: “Không cần vẻ ngoài lộng lẫy!”
“Hả? Cái gì mà không cần lộng lẫy, là hôn lễ của con gái người ta đấy, ba nói vậy có phải là quá xem thường người khác không? Không để lão già như ông ức hiếp đâu.” Dương Tư cảm thấy không hài lòng từ khi bước xuống xe rồi, bây giờ Dương Chí Minh còn cho một câu như vậy, có xem hắn là con trai nữa không?
Bạch Nhược được sủng mà không dám nhận, vừa rồi Dương Tư bảo Dương Chí Minh là ông già? Cô cảm thấy hơi quá, Dương Chí Minh thật sự còn trẻ nhiều lắm, cũng chưa qua năm mươi, sự thật thì tuổi của ông còn thua cả Lan Hi.
“Anh có…”
“Muốn phản rồi à? Đầu ốc để đâu đâu!” Dương Chí Minh không dám mắng với quý tử nhà ông, từ khi Bạch Nhược trở về hai cha con này cũng hay trêu đùa như thế.
Dương Chí Minh cảm thấy mình dùng từ không tốt nên kiên nhẫn nói lại: “Ta nói là cửa hàng, vẻ bề ngoài không cần lộng lẫy.
Ta thấy nó được quảng bá rất nhiều, lượng khách ngày thường cũng không vắng như bây giờ, chẳng qua…”
Chẳng qua ông đã bao trọn cái cửa hàng này.
Dương Tư liền chấp hai tay hối lỗi: “Ba Dương đừng để ý những lời nói vừa rồi!”
Bạch Nhược không cần nói hết câu mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.
Dương Tư sớm không cho Bạch Nhược ra tay!
Hắn sải bước chân đi vào trong, chủ cửa hàng, là chủ của cửa hàng ra nghênh đón.
Khách hàng hiếm khi được gặp mặt, bởi vì bà ta rất hiếm khi ở tại cửa hàng, nhưng Dương Chí Minh đã ngỏ ý muốn gặp, bà ta không lý nào lại từ chối.
Câu chuyện tình đáng tiếc của Dương Chí Minh và Lan Hi đã làm nguồn cảm hứng cho bao nhiêu người.
Bà ta đọc qua rồi, cảm nhận được rồi.
Là một nhà thiết kế cũng là chủ cửa hàng, bà ta là Dịch Diệu Hàn.
Vừa vào cửa đã thấy một cô gái xinh như búp bê đứng cạnh, Bạch Nhược nhìn đã biết Tiểu Uyển.
Cô bé cũng đang rưng rưng nước mắt nhìn cô, còn chưa ai nói câu nào Tiểu Uyển đã khóc òa lên: “Em tin là chị không sao mà?”
Một năm trước cô ta ôm tiếc nuối quay trở về đất nước của mình, chuyện học hành không thể bỏ lỡ.
Gia đình của Tiểu Uyển cũng rất quan tâm đến kết quả, không về không được.
Lần quay lại này là trốn trưởng bối trôn nhà, ngay khi biết bà Dịch về quê hương Tiểu Uyển cũng nhanh chóng mua vé máy bay.
Cho dù chuyến đi này không có kết quả tốt cũng không sao.
Đến nơi Dương Chí Minh bảo đợi ở chỗ Dịch Diệu Hàn, Tiểu Uyển cứ sợ là mọi chuyện mình nghĩ sẽ thành sự thật.
Bởi vậy mới có cảnh tượng Tiểu Uyển bật khóc khi vừa nhìn thấy Bạch Nhược.
Cô cũng rất ngạc nhiên, sự xuất hiện của Tiểu Uyển quá đột ngột, cũng làm cô thấy hạnh phúc.
Nếu là lúc trước cái chết của cô không đổi lại được thứ gì bây giờ nó trở nên có trọng lượng hơn bất cứ thứ gì, ít ra có một Tiểu Uyển ở nơi cách xa vạn dặm đang chờ đợi tin tức của cô..