...
Trong ấn tượng của Đường Tuyết, thời thơ ấu của cô luôn có một người tên là Lê Ngữ Băng. Mỗi góc của hồi ức đều khắc tên của cậu, hình bóng của cậu.
Sau này thì sao?
Sau này à...
Năm lớp tiểu học(), Đường Tuyết và Lê Ngữ Băng phải đối mặt với vấn đề chọn trường. Thành phố Hồ là một thành thị lớn với hơn mười triệu nhân khẩu, trường trung học rất nhiều nhưng chất lượng nhất chỉ có hai, một là trường Nhất Trung, trường còn lại là trung học Hoa Tây. Hai trường trung học đều có đặc sắc riêng, hàng năm có vô số phụ huynh đánh nhau vỡ đầu để đưa con em mình vào hai ngôi trường này.
() Bậc tiểu học ở Trung Quốc là năm, trung học là năm.
So sánh giữa hai trường, hoạt động ngoại khóa của trung học Hoa Tây đa dạng hơn một chút, hơn nữa còn có đội tuyển trượt băng bậc trung học tốt nhất thành phố. Đường Tuyết và Lê Ngữ Băng đã hẹn nhau cùng vào trung học Hoa Tây. Đường Tuyết học khóa cấp tốc được khen ngợi, cho dù kết quả kỳ thi vượt cấp kém một chút cũng không phải vấn đề to tát, Lê Ngữ Băng lại càng không cần lo lắng, bỏ qua hoạt động ngoại khóa, chỉ nhìn thành tích học tập thì cậu chính là tài nguyên cả hai trường muốn tranh đoạt.
Nghỉ hè năm tốt nghiệp, Đường Tuyết cực kỳ vui vẻ bởi vì ông nội dẫn cô đi Disneyland.
Tuy sáu năm tiểu học cô chưa từng xếp thứ nhất nhưng ông nội cảm thấy mình đã lớn tuổi, không biết có thể sống đến lúc nào, lỡ như không đợi được ngày cô xếp thứ nhất... Cho nên vẫn đưa cô đi trước để cả đời khỏi tiếc nuối.
Cũng vào hè này, Lê Ngữ Băng đi trại huấn luyện nước ngoài, hai tháng bắt vô âm tín.
Tháng chín khai giảng, Đường Tuyết chính thức trở thành học sinh trung học. Cô đã đổi đồng phục mới, ba lô mới, đồ dùng học tập mới, ngồi tàu điện ngầm hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng tới trường mới.
Hiệu trưởng Đường lo lắng cho con nên cũng đi theo.
Hai cha con đứng trước bảng thông báo, rướn cổ nhìn chằm chằm vào danh sách chia lớp, động tác hai người giống y như đúc, vừa nhìn đã biết là ruột thịt.
Trước bảng thông báo chỉ có hai người xem.
Bảo vệ tốt bụng nhắc nhở bọn họ: "Danh sách chia lớp có thể tự lên mạng tra."
Hiệu trưởng Đường gật đầu: "Cảm ơn. Tôi biết rồi, tôi chỉ xem... Tìm được chưa?" Vế sau là hỏi Đường Tuyết.
Đường Tuyết lắc lắc đầu, "Không có."
Đúng là cô đang tìm tên Lê Ngữ Băng.
Hiệu trưởng Đường nói: "Lẽ nào không phải trường này?"
"Không có khả năng!"
"Được được, vậy tìm tiếp, tìm tiếp."
Tìm mãi vẫn không có.
Hiệu trưởng Đường thấy sắc mặt con gái không tốt bèn an ủi cô: "Con vào lớp trước đi, ba gọi điện thoại cho gia đình Lê Ngữ hỏi một chút là biết liền."
Khuyên con gái xong, Hiệu trưởng Đường gọi cho mẹ Lê Ngữ Băng.
"Alo, Hiệu trưởng Đường? Đường Tuyết đến trường chưa?"
"Đến rồi, Lê Ngữ Băng đâu?"
"Lê Ngữ Băng cũng đến trường rồi, Đường Tuyết học lớp nào? Hôm nay tôi đưa thằng bé đi không nhìn thấy hai người."
"Đường Tuyết học lớp , còn Lê Ngữ Băng?"
Mẹ Lê nghe vậy nở nụ cười, "Lê Ngữ Băng cũng là lớp , lại có thể làm bạn học, đúng là duyên phận. Lát nữa chúng ta nói với giáo viên, để hai đứa lại làm bạn cùng bàn nhỉ?"
Hiệu trưởng Đường thầm nghĩ không ổn, "Đợi, đợi chút, Lê Ngữ Băng học ở trung học Hoa Tây sao?"
"Hả? Trung học Hoa Tây gì? Không phải Đường Tuyết nói muốn vào Nhất Trung sao? Lê Ngữ Băng nói hai đứa đã hẹn nhau vào Nhất Trung mà."
"..."
Hiệu trưởng Đường đã hiểu rồi. Con gái mình thật ngốc...
Vì không muốn con gái quá đau lòng, Hiệu trưởng Đường đành nói dối, buổi trưa tan học, trên đường đón Đường Tuyết về, ông vội tìm lý do không chê vào đâu được: "Lê Ngữ Băng vốn định vào trung học Hoa Tây, nhưng bên Nhất Trung thưởng học sinh xuất sắc, cho nhà họ một trăm ngàn, ba mẹ cậu nhóc đồng ý rồi. Lê Ngữ Băng không muốn nói với con. Đây là chuyện cơ mật, con phải giả bộ không biết, hiểu không?"
Đường Tuyết có thể chấp nhận kết quả này, cô nói: "Hóa ra Lê Ngữ Băng đáng giá như vậy? Còn con thì sao? Con muốn vào Nhất Trung, bọn họ cho con bao nhiêu tiền?"
"Con thuộc loại bán phá giá, không đáng mấy đồng, con bớt gây sự giúp ba, thành thật ở Hoa Tây đi."
"Hừ." Đường Tuyết phồng má.
Hiệu trưởng Đường đứng bên cạnh, nghĩ thầm con gái mình ngay cả tức giận cũng đáng yêu, không biết về sau thằng nhóc nào sẽ được lợi, vừa nghĩ đã thấy phiền muộn.
...
Mặc dù Hiệu trưởng Đường thấu hiểu mong muốn thoát khỏi Đường Tuyết của Lê Ngữ Băng, nhưng ông không thể tha thứ việc cậu lừa gạt Đường Tuyết. Đồng thời, Hiệu trưởng Đường cho rằng, cậu đã ghét bỏ Đường Tuyết, về sau nhà ông và nhà cậu cũng không cần lui tới, không cần mặt nóng dán mông lạnh của người ta nữa.
Rồi hiệu trưởng Đường đưa số điện thoại nhà Lê Ngữ Băng vào danh sách đen.
Đường Tuyết về nhà gọi cho Lê Ngữ Băng nhưng điện thoại không thông, hỏi ba đã xảy ra chuyện gì.
"Lê Ngữ Băng ở nội trú, gia đình bạn ấy nói không cần dùng điện thoại nên cắt số. Thời này làm gì còn ai dùng điện thoại, đều dùng di động cả rồi." Mặt hiệu trưởng Đường không biến sắc, tiếp tục nói dối.
"À."
Sau này Đường Tuyết có viết cho Lê Ngữ Băng mấy phong thư, đều như đá chìm đáy biển. Nhiệt tình của cô cũng dần dần phai nhạt.
Bởi vậy nếu có ai hỏi cô "Sau này thì sao", đáp án của cô nhất định là – – không có sau này.
Ba nói, nhân sinh chính là một con đường, mỗi người đều phải tiến về phía trước. Bạn có thể quen biết một người nào đó, nói nói cười cười, nhưng là đi tới đi lui, có lẽ sẽ đi rất xa.
Trong lòng bạn tiếc nuối, chẳng qua chỉ là chưa quen mà thôi.
Có điều không quan trọng, tiếp tục đi, bạn sẽ gặp gỡ nhiều người mới. Sẽ có tiếng nói tiếng cười mới hòa vào thế giới của bạn.
Về phần mất đi kia, cứ cất vào hồi ức, coi như những tấm ảnh cũ trong album, lúc rảnh rỗi lục lại xem một chút, xem xong lại trả về, nên làm gì thì làm cái đó.
Ở trường trung học Hoa Tây, Đường Tuyết có bạn bè mới, cuộc sống mới. Sáu năm trung học trôi qua, cô chưa từng gặp lại Lê Ngữ Băng.
Cô nghĩ rằng cả đời này cũng sẽ không thấy cậu nữa.