Ngày mùng đầu năm, trong nhà tôi có rất nhiều bạn bè thân thích ầm ầm kéo đến. Mẹ cùng các dì ngồi trong phòng khách cắn hạt dưa mà buôn dưa lê, xem TV bàn luận đến sôi nổi, bố tôi thì lôi kéo các chú vào phòng trong ngồi đánh bài vô cùng náo nhiệt. Đám chị em họ của tôi thấy vậy cũng nhất quyết không chịu thua kém, lập tức đề nghị cả bọn chơi mạt chược, vì vậy, chúng tôi chuyển dời trận địa vào trong thư phòng đập phá.
Trình độ chơi mạt chược của tôi từ dưới đáy tính lên, vừa lên bài liền liên tục điểm pháo, không hề có mấy tấm Mao gia gia, tôi rất phiền muộn, hận trời xanh không cắm mắt, tình đã thiếu, đến cả chơi bài cũng đen là sao?
Chị họ Khả Hinh của tôi thì may không kể đâu cho hết, con mắt mừng rỡ híp lại, một bên thu tiền, một bên nói: "Sắp sang năm mới rồi, anh chị em khách khí quá, chậc chậc, cảm tạ cảm tạ, cảm tạ mọi người đã giúp đỡ hộ gia đình nghèo khó nhà mình!"
Ông em họ tôi chậm rì rì mà nói: "Bà Hinh ơi, bà kiềm chế tí đi, vừa chơi đã thắng lớn thì có gì tốt, có khi lát nữa thua đến cái quần lót cũng không còn, sau đó còn phải khóc lóc cầu xin tụi tui tiền thuê xe về nhà ấy chứ."
"Móa! Chỉ bằng tên tiểu tử thúi nhà ngươi á, phóng ngựa tới đây, chị mài chấp hết!"
Chị họ Khả Hinh cùng ông em họ đáp gạch nhau, cả hai tập trung cao độ, bài vừa lên lập tức ngửi thấy mùi sát phạt ầm ĩ.
Đánh liên tiếp năm sáu ván, em họ tôi rốt cuộc cũng nở mày nở mặt, cùng một cái bính bính hồ (search ảnh thì hình như là một loại ù trong Mạt chược), chị họ Khả Hinh hừng hực khí thế, chị mài thế này thua là thua dư lào, phục thù, phục thù, bà phải phục thù... thì cửa thư phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, một người tựa như gió cuốn lạc trôi vào, chị họ Khả Hinh vừa thấy, hai mắt lập tức sáng lên, nhiệt tình reo hò: "Ơ, Hoa Miêu đến rồi!"
Hoa Miêu cùng một ít họ hàng thân thích nhà chúng tôi rất quen thuộc, nhất là với đám trẻ chúng tôi, cậu ta đem cái khăn quàng cổ caro đang quàng trên cổ giật qua một bên, mặt mày hớn ha hớn hở chào hỏi từng người: "Chị Khả Hinh, chị Mẫn, Thành Nhuận, ối chà, náo nhiệt ghê ta, có vẻ em đến đúng lúc rồi!"
Ông em tôi tổng quan đánh giá cậu ta một lượt, có chút tà ý nói: "Chị Miêu, em đây vốn định khen chị càng lớn càng sexy, vậy mà chị lại mặc nhiều thế kia, làm lời em đến yết hầu, đã phải nuốt trở lại rồi."
"Cút, cái thằng khỉ con này dám trêu chọc chị mày á!" Hoa Miêu đi đến trước mặt tôi, mở rương tiền của tôi: "Sao rồi? Thua bao nhiêu?"
"Sao mày biết tao thua?"
"Nhìn cái trình mày, tao chả cần đoán, nói đi, thua nhiêu rồi?"
"Hơn năm trăm."
Cô ấy thò tay đẩy tôi: "Không có tiền đồ, mau lui xuống để bổn cung xử lý!"
Chị Mẫn tôi vội tỏ ý tán thành: "Tốt tốt, cho Hoa Miêu vào, nhìn cái tốc độ kia của Nhất Nặc, so với các cụ trong viện dưỡng lão cũng không ngoa, một năm trôi qua, công phu không có điểm tiến bộ, nhanh xuống dưới, để các chị đây Hoa Sơn luận kiếm nào!"
"Ha! Ai lúc trước nhất quyết kéo em vào nào? Hiện tại có người khác rồi, liền dứt tình đá ra sao, đúng là một đám người vô tình."
Tôi sờ lên mũi, hầm hừ tránh ra, Hoa Miêu sắn tay áo lên cao, không thể chờ đợi được ngồi xuống ghế, tay chân lanh lẹ đánh ra quân Nhị văn: "Nhị nãi!"
Ông em họ vui vẻ, tiếp tay đánh ra một quân Tam sách: "Tam khố!"
Dồi ôi, lúc đầu t ko hiểu hai a chụy này sao lại nói áo ngực với quần lót, sau nghĩ đến hình vẽ trên quân mới ngộ ra, liên tưởng vỡi nhồn :)
Bầu không khí trong phòng lập tức sôi nổi gấp mấy lần. Một đám người lưu manh, tôi không khỏi lắc đầu, để tránh lát nữa phải bưng trà rót nước lau mồ hôi cho bọn họ, tôi quyết định nên anh lùi bước về sau để khỏi thấy em rõ hơn.
"Mấy người cứ chơi đi, em đi chơi Computer đây."
Không ai thèm để ý, tôi chỉ cốt thể hiện mình là người có văn hóa, lặp lại một lần nữa cho có lệ, chỉ thấy đám người cặn bã kia không hẹn mà cùng giơ tay lên quơ quơ: "Đi đi đi!"
Đậu móa! Tôi giận dữ bỏ ra ngoài.
Trở lại gian phòng của mình, lại thấy thằng em đang nghịch máy mình, tôi cảm thấy được điểm kỳ quái: "Ku, máy mày đâu?"
"Có chút vấn đề, dùng đến bốc khói luôn rồi."
Em trai vừa nghe thấy giọng tôi, một bên xoay người lại, một bên điên cuồng bấm bấm xóa cửa sổ, theo như trực giác Cô Văn Nan của tôi, tôi thấy thằng em rất có vấn đề, thần sắc có chút bối rối, vẻ mặt kinh ngạc: "Mày đang làm gì đó?"
"Hi hi, không có gì."
Nó ánh mắt lập loè, ôm chặt máy tính không chịu buông, tôi như là đã hiểu ra cái gì, một tay đoạt lấy, sau đó mắt hí cười với nó: "Rơi vào bể tình rồi sao?"
Nó khó hiểu: "Cái... Cái gì cơ?"
"Giấu làm giề, chị mày nãy nghe có tiếng nữ đang nói chuyện, đang webcam với người yêu phải hơm?" Tôi nhìn màn hình, phía trên sạch sẽ, cái gì cũng không có.
"Hờ hờ, đúng đấy. Cái máy trả lại cho chị, em ra ngoài đây."
Thằng em tôi vậy mà hào phóng thừa nhận, sau đó như một tên trộm chậm rãi lui về phía sau, cuối cùng nhanh chóng lẩn ra cửa.
Thằng nhóc này, tôi nhớ lại đủ mọi biểu hiện vừa xong của nó, càng nghĩ càng thấy quái, ấn mở trang web, phát hiện lịch sử ghi chép đều bị thanh trừ, tôi lại tò mò ấn vào thùng rác, trông thấy một tệp đề là "oh yeah", tôi không chút ngập ngừng lựa chọn đem nó phục hồi lại như cũ, ấn mở ra lại thấy "Tài liệu ôn tập Anh văn", mở tiếp thì "Cuộc sống hạnh phúc quanh ta."
Sau ấn shift + del nhóe, đỡ mất công nó bay vào thùng rác ( 'ω')おk! hoặc down zuri về đỡ mất xông xóa, chị e có thể xem trong hạnh phúc ( 'ᴗ'σ)σ
"Mắc cái bệnh gì vậy má? Đây là cái gì vậy trời?"
Tôi nhíu mày, tiếp tục click vào, liền trông thấy bên trong tồn mấy bộ phim, tiện tay mở một bộ, trước mắt lập tức hiện ra khung cảnh nam nữ thiếu thốn, trong tai ngập tiếng nức nở khiến lòng người xót xa, tôi cảm động lập tức đóng lại, sau đó vọt tới phòng của thằng em.
"Tiêu Nhất Ngôn, mày muốn chết có phải không? Rõ ràng dùng máy chị mày xem phim con lợn, máy chị mà có bị gì xem chị có lăng trì mày không!"
"Làm gì có, chị hai, oan uổng em quá! Vạn ác dâm cầm đầu mà, em chị sao làm ra được chuyện đó?"
Thằng em tôi cười hì hì, một bên lui về sau, một bên không biết xấu hổ phủ nhận, tôi xông lên muốn đánh nó, nó lại lanh lẹ lăn lên giường, phủ chăn che kín đầu.
"Thằng ngốc, mày quên xóa cứng chứng cứ, ngụy trang không thôi mà được à! Cái gì mà Tài liệu ôn tập Anh văn, cái gì mà Cuộc sống hạnh phúc quanh ta!"
Tôi một bên mắng, một bên cầm gối quẩy như Miku quẩy levan polkka vào đống chăn người, thẳng đến khi nó liên tục kêu gào thảm thiết xin tha, lúc này tôi mới tạm tha cho nó.
"Về sau không cho phép dùng máy tính của chị mày nữa!"
Quẳng xuống những lời này, tôi rời khỏi phòng của nó, lúc đi ngang qua thư phòng, liền nghe thấy tiếng kêu hưng phấn của Hoa Miêu dội ra từ bên trong: "Huê huê huê, vạn nhất sắc từ mô, tiền về tiền về!"
Tiếp đó là tiếng cười hèn mọn bỉ ổi của thằng em họ tôi: "Chị Miêu, từ mô chị còn chưa trả thù lao cho em đấy, sờ em đi em mới cho."
Có vẻ từ mô trong Từ mô nghĩa là sờ, tn chơi chữ hả (ㆆ_ㆆ)
Tôi không nhịn được duỗi tay nâng trán, đây chính là tình cảnh năm mới của gia đình tôi!
Buổi tối đến, Hoa Miêu vẫn còn chưa đi, trực tiếp ngủ lại nhà tôi. Tôi nằm ở trên giường hồi lâu, cô ấy mới chậm chạp tắm xong, vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh.bg-ssp-{height:px}
"Nhất Nặc."
"Sao nào?"
Một khoảng lặng dài, không thấy cô ấy lên tiếng, tôi đành nghiêng đầu nhìn sang: "Làm sao vậy?"
Cô ấy nhìn tôi chăm chú, bỗng nhiên khe khẽ thở dài: "Tối hôm qua gặp Noãn Tình, trong lòng mày rất khó chịu phải không?"
Tôi lảng mắt đi chỗ khác: "Không có."
"Nhất Nặc, thực tình xin lỗi."
"Thực tình xin lỗi vì cái gì?"
"Một năm trước, tao không nên đối với mày như vậy, tao không nên ở trong điện thoại nói với mày, nếu mày nhắc lại chuyện về Lương Noãn Tình, tao sẽ cùng mày tuyệt giao. Tao chỉ là... Ài, chẳng qua là cô ta cũng kết hôn lâu rồi, mày còn không bỏ được cô ta, mỗi ngày mày đều tinh thần sa sút, mỗi ngày đều đắm chìm trong hồi ức xưa kia, như là đau đớn, như là thương xót, mỗi lần gọi cho tao đều nhắc tới Lương Noãn Tình, nhắc tới những chuyện trước kia, quả thực khiến cho tao muốn phát điên, cho nên lần đó tao mới nhịn không được lên cơn." Hoa Miêu dừng lại một chút, giọng ngày càng thấp: "Từ đó về sau, mày không nhắc đến tên Noãn Tình nữa, không nhắc lại nỗi đau trong tim mày, nhưng mày cũng thay đổi hẳn, trầm tĩnh hơn, khiến tao không quen, khiến cho tao cảm thấy dường như đã mất đi gì đó."
Tôi lắc đầu: "Hoa Miêu, đừng nhắc lại chuyện đó nữa, vốn là tao không tốt, mày mỗi ngày làm việc bận rộn như vậy, tao còn mỗi ngày gọi điện thoại cho mày, lải nhải nói lại những chuyện buồn bực của bản thân. Tao khi đó cứ như người điên vậy, giờ nhớ lại cũng thấy xấu hổ."
"Đó là bởi vì mày thương tâm, mày yêu cô ta nhiều năm như vậy, ở cùng cô ta một chỗ nhiều năm như vậy, cô ta lại dùng hiện thực làm cái cớ, trong vòng một tháng đến bên một người đàn ông khác ôm ấp hoài bão, nhanh chóng kết hôn, mày khó có thể một lúc tiếp nhận đả kích lớn như vậy, tao cũng không dám tưởng tượng, làm cách nào mày vượt qua được đoạn thời gian kia." Hoa Miêu tiến lại gần vai tôi, giọng nói tràn đầy tự trách: "Nhất Nặc, lòng mày có khó chịu, chỉ có thể thổ lộ hết với tao, tìm tao an ủi, tao lại... Ài, Nhất Nặc, tao kỳ thật không phải đối với mày không kiên nhẫn, tao cũng rất đau lòng, nhưng lại đồng thời càng giận mày cố chấp, mày vì cái gì lại muốn nhớ mãi không quên một kẻ phản bội đây?"
"Có phải mày cảm thấy là tao bị coi thường? Phì, tao cũng tự cảm thấy vậy đấy."
"Không phải, tao chẳng qua là cảm thấy, cô ta có thể buông được mày, thì mày cũng có thể làm được điều đó, để cho cuộc sống của mày đỡ đi một ít."
"Có lẽ đại khái là bởi vì tao yêu cô ấy nhiều hơn." Tôi đột nhiên cảm giác được sự bi ai, tự giễu mình mà nói: "Mày cho là tao không muốn buông tha cô ấy, không muốn có một cuộc sống thật tốt đẹp ư? Mày nghĩ là tao thích tự hành hạ chính mình à? Hoa Miêu, tao biết rõ mày cảm thấy tao không hăng hái tranh giành, thế nhưng tình yêu không phải là chiến tranh, nó không có biện pháp chính mình điều khiển, không có biện pháp tự nhiên thu thả, nếu như mày không thể hiểu được, chỉ đơn giản là vì mày còn không giống như tao đi yêu một người, còn chưa cùng người đó yêu nhau đến sáu năm. Bọn tao là mối tình đầu của nhau, vì đoạn tình với cô ấy mà thanh xuân của tao trở nên rực rỡ, để cho sinh mạng của tao trở nên tràn đầy, với tao mà nói, đó mới là ý nghĩa trọng đại, chia tay rồi, ngoài trừ cứng rắn đem nội tâm loại trừ tận gốc, dắt gân liền thịt, lưu lại một miệng vết thương nhìn thấy đã đủ giật mình, tuy rằng máu là đã ngừng lại, thế nhưng quá trình khép miệng lại quá chậm, miệng vết thương thỉnh thoảng vẫn còn đau nhức."
Hoa Miêu không lên tiếng nữa, nói xong những chuyện này, một loại cảm giác mệt mỏi thật sâu từ đáy lòng tôi xông lên, tôi xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía cô ấy: "Mệt rồi, đi ngủ sớm một chút đi."
"Nhất Nặc."
Cô ấy ở sau lưng tôi nhẹ giọng gọi, tôi nhắm mắt lại đáp lời: "Sao?"
"Tao biết rõ cho đến tận bây giờ mày vẫn còn yêu cô ta, giống như lúc xưa."
"Mày sai rồi, tao hận cô ấy."
"Hận là từ yêu mà thành, huống chi, giữa hai chữ này, cách có không phẩy mấy millimet đây?"
Tôi lại vô tình ý cùng người kia tranh luận, cũng không muốn tiếp tục trò chuyện về cái đề tài này, hai chúng tôi lâm vào một hồi trầm mặc, cô ấy đột nhiên nói: "Nhất Nặc, mày nói mày như vậy không bỏ được cô ta, có phải là vì cô ta là cô gái đầu tiên của mày?"
"Cái gì cơ?" Tôi xoay người lại.
"Khục, tao nói có đúng không nào, vì cô ta là người đầu tiên lăn giường với mày, đều là lần đầu của nhau, cho nên mới đặc biệt khó quên."
Tôi lập tức bị cậu ta đánh bại: "Thần kinh không."
Bầu không khí nặng nề thoáng cái bị đánh phá, Hoa Miêu nghiêng đầu, cười xấu xa nhìn tôi: "Mày chia tay lâu như vậy rồi, cũng một mực không đi kiếm người khác, có lẽ cũng sẽ có cái nhu cầu kia nhỉ?"
Tôi nhăn mặt nói: "Thực xin lỗi, tao không muốn bàn luận với mày về chủ đề này."
"Ài, mặc dù chị đây bẩm sinh thích trai đẹp, thế nhưng, nếu như có thể khiến cho đằng ấy quên đi Lương Noãn Tình, chị đây thật sự không ngại hi sinh một lần nhan sắc đâu, chẳng qua là, chị sợ nếm thử rồi có người lại nhớ mãi không quên, ôi trời ơi, người ta thật là mâu thuẫn quá mà!"
Nét mặt của cô ấy ra vẻ rất buồn rầu, tôi nhìn cô ấy, trọn vẹn có nửa phút sau, tôi bật cười ha ha: "Ôi má ơi, tao cười chết mất, hặc hặc!"
Trạng thái Hoa Miêu từ phiền muộn xấu hổ biến thành phẫn nộ: "Cười cái gì mà cười? Chẳng lẽ tao không bằng cô ta! Tao lớn lên có gì thua kém cô ta, dáng người còn tốt hơn một chút!"
Đúng sòi đúng sòi ( 'ᴗ'σ)σ lăn đi còn mở ra osananajimi route nào (≖ᴗ≖๑)ʊʊʊ♡
Cô ấy để chứng minh với tôi, còn đặc biệt vén chăn lên, phô bày thân hình của mình, nhìn bộ dáng của cô ấy, tôi lại càng đặc biệt cảm thấy buồn cười: "Ha ha, a Miêu, nữ giới không giống với nam giới, tình cảm đi trước mới sinh ra lý tưởng không thuần khiết, giờ mày có lột sạch tao cũng không động tà niệm cho, ha ha, tao đối với mày, tôn kính giống như với mẹ tao á."
Cô ấy trừng mắt với tôi: "Tao già đến vậy à?"
"Hặc hặc, thôi được rồi, bà trẻ."
"Tới đây!" Cô ấy kéo đầu của tôi qua, sau đó gối lên cánh tay tôi: "Thừa dịp bây giờ mày chưa có bạn gái, chiếm tiện nghi nhiều một chút."
"Còn chưa biết ai chiếm tiện nghi ai đâu." Tôi thuận tay nắm cả đầu của Hoa Miêu, cô ấy nhắm nửa con mắt, thấp giọng nói: "Nhất Nặc, tao rất nhớ con người vui vẻ trước đây của mày, nếu như có thể khiến cho mày quên đi Lương Noãn Tình, tao thật sự không tiếc điều gì."
"Mày yên tâm đi, tao sẽ cố gắng buông tha đoạn tình cảm đấy."
"Nhất Nặc, tiếc rằng tao không yêu thương đồng tính, nếu như tao sinh ra thích con gái thì tốt rồi, tao sẽ làm bạn gái của mày, sẽ không giống như Lương Noãn Tình, tao nhất định sẽ ở bên mày cả đời này."
Lời nói của cô ấy cảm động đến sâu thẳm nội tâm tôi, tôi sờ lên tóc cô ấy: "Còn nói ngốc."
"Nhất Nặc, đừng ở D thành nữa, đến S thành đi." Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, trên gương mặt có nét thương cảm: "Tao biết mày ở lại D thành, là vì Lương Noãn Tình, mày hận cô ta, không muốn gặp cô ta, nhưng đồng thời mày vẫn còn yêu, không muốn rời xa nơi có cô ấy, cho nên mới lựa chọn đi đến một thành phố không xa nơi này."
Hiểu rõ tôi nhất, vẫn là Hoa Miêu, tôi nhìn cô ấy, nội tâm chua ngọt đau khổ, không biết là cái tư vị gì, cô ấy vỗ vỗ mặt tôi, tiếp tục nói: "Đi đi, đi S thành, đi xa khỏi đây, tao ở nơi đó, Khương Quyền cũng ở nơi đó, mày có thể một lần nữa tìm một công việc mới, quen với những con người mới, một lần nữa bắt đầu một loại sinh hoạt khác. Nói cho mày biết, tiền lương của tao hiện giờ rất khá, cho dù mày có thất nghiệp năm mười năm, tao vẫn có thể nuôi được mày."
Yết hầu tôi như bị cái gì chặn lại, nói không ra lời, cô ấy tới gần tôi, đôi mắt lóe sáng, bên môi bỗng nhiên tràn ra một tia vui vẻ: "Nói cho mày biết nha, S thành là một thành phố mỹ nữ ngập trời, đi đường không cũng có thể thu về một nắm, đến lúc đó nha, tao nhất định phải tìm cho mày một cô gái tốt hơn Lương Noãn Tình gấp trăm lần, sao nào? Động tâm chưa? Tranh thủ mà đi viết đơn thôi việc đi!"
Tôi nở nụ cười, sau đó vờ như suy nghĩ: "Được rồi, để tao nghĩ đã."
---------------
Hẳn là bạn tốt, đã bao nuôi lại còn đòi tìm bạn gái cho, thế nên thím Quảng ngược ai thì ngược đừng ngược Hoa Miêu nhóe (T ^ T)