Tình yêu là gì? Là đem những chuyện đơn giản phức tạp hóa, những chuyện phức tạp đơn giản đi, cũng chính là một loại giày vò! Ví như tôi đây ba phen bốn bận dọn nhà qua lại chẳng hạn. Sau khi đem tất cả những đồ vật lớn nhỏ trở về Giang Thiên, tôi mệt mỏi đến toát hết cả mồ hôi, tê liệt ngã xuống ghế sô pha làm xác chết tại chỗ, động đậy cũng không muốn động, mệt là thế nhưng trong nội tâm tôi rộn ràng nở hoa, mùa xuân của tôi và Kiều Tư Vũ đã đến rồi đó!
Cảm giác giống như tân hôn vậy, tôi quyết định buổi tối sẽ tự mình làm một chút đồ ăn để ăn mừng.
Ngoại trừ bữa sáng, tôi và Kiều Tư Vũ cơ bản rất ít khi nấu cơm, phòng bếp tội nghiệp không được triển khai công năng xứng đáng của nó. Được rồi, duyệt!
Tôi bấm điện thoại gọi cho Kiều Tư Vũ: "Tiểu Vũ à."
"Ai phê chuẩn cho em gọi không biết lớn nhỏ như vậy hả?"
Giọng nói bên kia nghe có chút nghiêm túc, thế nhưng chút kính sợ đối với chị ấy trong nội tâm tôi đã sớm không còn sót lại chút gì, ngược lại càng thêm giỡn hớt: "Người yêu em, em thích gọi sao thì gọi."
Chị ấy cũng không tiếp lời tôi: "Em đã chuyển đồ về hết chưa?"
"Rồi, mệt muốn gục ngã."
"Tại sao không gọi người tới hỗ trợ?"
"Nhà người ta bận hết rồi."
"Vậy sao không gọi công ty chuyển nhà?"
"Cũng không có mấy đồ mà, còn giá tiền nữa."
Chị ấy nghe tương đối im lặng: "Sao chị lại tìm được một người không phóng khoáng như vậy nhỉ?"
"Biết làm sao bây giờ, hiện tại người ta đã có gia đình nhỏ rồi, muốn tiết kiệm mà."
"Ừm, tiết kiệm để làm gì vậy?"
"Mua hoa tặng vợ."
"Thôi được rồi, mặc dù có một chút điểm dối trá, nhưng nghe rất xuôi tai."
Giọng nói của chị ấy nghe rõ hơn một tia ngọt ngào, tôi có thể tưởng tượng được dáng vẻ tươi cười trên gương mặt chị lúc này, trong nội tâm cũng cảm thấy ngọt ngào: "Tư Vũ, em nhớ chị."
Chị ấy mân mê môi khẽ cười: "Nhớ đến thế nào?"
"Nhớ đến mức tiểu thung lũng hoa hồng trên ban công cũng cảm nhận được sự ai oán của em mà héo rũ ra rồi."
"Cô giáo Tiêu, em biết chị luôn yêu quý hoa cỏ, như vậy là khủng bố tinh thần đấy."
"Trách ai bây giờ đây, tự em còn muốn héo rũ ra rồi nữa, chiều nay chị có phải đi xã giao không?"
"Có."
"Thế tối phải ra ngoài ăn cơm à?"
"Rất có thể."
Lòng tôi tràn đầy thất vọng: "Chị có thể kiếm cớ chạy thoát thân được không?"
"Có chuyện gì vậy?"
"Em vốn định đi ra siêu thị mua ít đồ ăn, nấu cho chị bữa tối."
"Ra vậy, chị có thể suy nghĩ một chút." Chị ấy có vẻ rất vui.
"Thật hả? Em đi chuẩn bị đây!"
Cúp điện thoại, tôi giãy giụa bật dậy từ trên ghế sôpha, trước tiên đem hành lý sắp xếp cho gọn gàng, sau đó cầm lấy túi tiền và chìa khóa đi ra cửa.
Khẩu vị của Kiều Tư Vũ rất thanh đạm, đặc biệt thích đồ ăn chay, tôi đi dạo một vòng quanh siêu thị dưới lầu, chọn một túi rau quả tươi, sau đó mua chút thịt bò, nhớ chị ấy cũng thích ăn súp, tính toán một chút, sau đó gọi điện thoại cho Hoa Miêu: "Mày đang làm gì đấy?"
"Đánh Golf."
"Quý sờ tộc vậy?"
Cô ấy lười biếng nói: "Anh ấy thích chơi golf, tao chỉ đi cùng thôi."
Khỏi đoán cũng biết cô ấy đang ở cùng với Kiều Hãn Vũ, tôi không muốn hỏi nhiều, trực tiếp đi vào chủ đề: "Này, cái hôm nọ ấy, mày nấu súp gì ngon vậy?"
Giọng nói của cô ấy là lạ : "Mày muốn nấu súp?"
"Đúng vậy."
"Lần trước mày hỏi tao như vậy, đã là nhiều năm trước rồi."
Tôi biết cô ấy đang nhớ tới khoảng thời gian tôi hẹn hò cùng Lương Noãn Tình, không khỏi có chút lúng túng: "Thế hả? Tao cũng không nhớ rõ lắm."
"Súp đậu mướp đắng hầm xương."
"Ừ ừ, là món đó."
Tôi đang muốn tắt điện thoại, thì bị cô gọi lại: "Nhất Nặc."
"Sao vậy?"
"Không có gì." Cô ấy thở dài: "Mày hạnh phúc là tốt rồi."
Tôi nhớ đến tình cảnh hôm đó cô ấy và Kiều Tư Vũ cùng nhau ra khỏi công ty, nhịn không được hỏi: "A Miêu, mày và Kiều Tư Vũ..."
Đột nhiên, tôi không biết phải dùng từ thế nào, ngược lại cô ấy lại nhanh chóng tiếp lời: "Chị ấy xin lỗi tao."
Tôi ngạc nhiên: "Xin lỗi?"
"Tao không biết phải nói như thế nào, đối với người như chị ấy mà nói, nói ra câu xin lỗi không phải là một chuyện dễ dàng."
Tôi cẩn thận từng li từng tí dò hỏi: "Vậy hai người đã có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước chưa?"
"Chuyện kia đã qua rồi, huống chi, dẫu sao chị ấy cũng là chị họ của Hãn Vũ, tao cũng không thể đối chọi mãi với chị ấy như vậy được."
Cảm giác khẩu khí của cô ấy buông lỏng, tôi không khỏi đại hỉ: "A Miêu, cám ơn mày."
"Cám ơn gì chứ?"
"Mày không biết tao hi vọng hai người có thể ở cạnh giống như bạn bè thế nào đâu."
"Giống như bạn bè? Về chuyện đó tạm thời còn rất khó."
"Từ từ rồi cũng có thể thôi, phải không?"
Hoa Miêu không trả lời, rồi lại nói: "Nhất Nặc, Hãn Vũ đã đưa tao đến gặp cha mẹ rồi."bg-ssp-{height:px}
"Hả?" Tôi kinh ngạc, đồng thời lại vì cô ấy mà cao hứng: "Sao sao? Cha mẹ anh ta thích mày chứ."
"Bố của anh ấy khá tốt, mẹ thì hi vọng anh ấy tìm được một chỗ môn đăng hộ đối."
Giọng nói của Hoa Miêu nghe không ra tâm tình gì, nhưng tôi lại có thể cảm nhận được, có khó chịu, có tức giận, có bất đắc dĩ, ở thời điểm Kiều Hãn Vũ vẫn còn đang theo đuổi Hoa Miêu, Hoa Miêu đã có qua loại lo lắng này, haiz, sự thật chứng minh lo lắng của cậu ấy là có cơ sở. Tôi cắn cắn môi, tiếp tục nói: "Chỉ cần Kiều Hãn Vũ đủ kiên định là được rồi, đúng không?"
"Anh ấy kiên định, nhưng mà, ài, dù sao lực cản là không tránh khỏi được rồi, tao cũng không thể dự đoán được sau này sẽ ra sao nữa."
Tôi cau mày nói: "Mày nói chuyện nghe thật thiếu tin tưởng, không giống mày chút nào."
"Thôi, không nói nữa." Cô ấy bất đắc dĩ nở nụ cười thoáng qua, rồi lại nói tiếp: "Nhất Nặc, kỳ thật so ra tao còn lo cho mày hơn."
"Lo cho tao?"
"Nhà Kiều Tư Vũ không đơn giản đâu, trước đây là tao không biết."
Hoa Miêu tựa hồ muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, tôi nói: "Tao biết rồi, nhà chị ấy cũng là dân kinh doanh, nghe nói bác gái rất lợi hại."
"Tóm lại, bây giờ mày vui vẻ là được rồi." Hoa Miêu lại trầm mặc thoáng qua một phát, rồi nói: "Kiều Tư Vũ là người phụ nữ độc lập, nếu như chị ấy muốn làm cho mày hạnh phúc, tao cảm thấy chị ấy sẽ làm được."
Đây coi như là lần đầu tiên Hoa Miêu chính diện đánh giá Kiều Tư Vũ, tôi vui mừng nhưng cũng không quên an ủi cô ấy: "A Miêu, mày đừng quá lo lắng, chỉ cần mày và Kiều Hãn Vũ yêu nhau sâu đậm, không ai có thể chia rẽ được bọn mày."
"Ừ, tao biết rồi, anh ấy đang gọi tao, tao đi đây."
"Ừ, bái bai!"
Buổi tối, tôi làm bốn món đơn giản kèm một bát súp, ngoại trừ rau cần xào thịt bò xem như món ăn mặn, những thứ khác như là tỏi dung cây cải bắp, măng xào hoa bách hợp đều là đồ thanh đạm, Kiều đại mỹ nhân nhà tôi so với bình thường ăn thêm nửa bát cơm, còn cùng tôi đối ẩm mấy chén.
"Thêm một bát súp nữa nhé?"
Chị ấy lắc đầu, tâm tình vô cùng tốt, trong mắt có ý cười nhẹ nhàng: "Tuy rằng uống rất ngon, nhưng muốn có chừng mực."
"Uống rất ngon à?" Tôi rất ít khi nấu súp, nghe được khen như vậy cảm thấy rất lên tinh thần.
"Ngon lắm, đồ ăn cũng rất ngon, em dụng tâm làm được những món ăn này, khẳng định là không đồng dạng như vậy."
Dưới ánh đèn, hai má chị ấy ửng hồng, mặt mày hớn hở, so với dáng vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng ngày thường quả là một trời một vực, có một loại vũ mị phong tình không thể nói thành lời, tôi ngắm nhìn chị ấy, tự đáy lòng mà nói: "Dáng vẻ uống rượu của chị mê người lắm đấy."
Chân mày lá liễu của chị ấy chau lên: "Thế còn ngày thường thì sao hả?"
Tôi vội vàng đổi giọng: "Ấy không, ý em là dáng vẻ lúc uống rượu say của chị khiến cho người ta có cảm giác dễ dàng thân cận hơn."
Chị ấy duỗi ra một đầu ngón tay ra lắc: "Chị không có uống say nha."
"Em thì chỉ hy vọng chị uống say thôi."
"Lý do?"
Tôi cố tình bày ra một bộ dạng si mê đắm đuối: "Bởi vì như vậy, em mới có thể đối với chị muốn làm gì thì làm."
"Muốn chuốc say chị không dễ đâu nhé."
Tôi nghĩ đến tửu lượng của chị ấy, ủ rũ nói: "Em biết mà."
"Chẳng qua là, xét về phương diện muốn làm gì thì làm mà nói, em lúc nào cũng có thể, dù sao người ta cũng đã là người của em rồi."
Sóng mắt chị ấy lưu chuyển, liếc mắt nhìn tôi, thái độ kia cùng âm vực ôn nhu khác thường, biểu cảm điềm đạm đáng yêu, khiến cho tôi suýt nữa bay đến tận cung trăng, tôi không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt: "Tư Vũ, đây là đang quyến rũ em sao?"
"Em muốn nghĩ như vậy cũng được, bất quá, hiện tại chị cần phải đi tắm đã." Nói rồi, chị ấy đẩy chén dựng lên, ngoái đầu nhìn lại, cười nói: "Mau đi chọn đồ ngủ cho thần thiếp."
Tôi cố nén hai hàng máu mũi đang trực trào, lon ton chạy lại tủ treo quần áo tìm tìm kiếm kiếm, chọn lấy cho Tư Vũ cái váy ngủ bằng lụa có đai đeo, sau đó đẩy cửa phòng tắm.
Trong làn không khí nhàn nhạt mờ sương, Kiều Tư Vũ đứng ở trong vòi hoa sen đang trút mưa xuống, đường cong hoàn mỹ như ẩn như hiện, nước làm ướt mái tóc dài như thác nước của chị, lướt qua làn da trơn bóng... Tôi buông váy ngủ, không thèm để ý mình đang mặc quần áo, một đầu tiến vào trong nước, đem chị ấy ôm vào trong ngực.
Từng đạo nước ấm từ đỉnh đầu tôi tràn xuống, thế nhưng giờ phút này trong lòng tôi càng nóng, quần áo trên người đều bị nước xối ướt nhẹp, tôi hồn nhiên chưa phát giác ra, trong đầu chỉ có khát vọng bức thiết hôn hít lấy cái cổ, đôi má của Kiều Tư Vũ, giống như nếu như tôi dừng lại thì sẽ chết vậy, Kiều Tư Vũ một bên nhiệt tình đáp lại, một bên thò tay cởi cúc áo của tôi.
Quần áo trên người tôi rất nhanh bị vứt qua một bên, thân thể như lửa nóng dính sát vào nhau. Tiếng nước chảy, lẫn vào tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ rất nhỏ của Kiều Tư Vũ, cấu thành nên một khúc nhạc mất hồn, khiến cho tôi gần như lâm vào trạng thái điên cuồng.
"Quả nhiên là chị quyến rũ em." Tôi ở bên tai Tư Vũ thở hổn hển thật sâu, hai tay vẫn không ngừng chạy ở trên cơ thể của chị ấy.
"Vậy em có thích không?"
Giọng nói của tôi vì hưng phấn mà trở nên khàn khàn: "Thích, chỉ là... lần đầu tiên nhìn thấy chị như vậy."
Chị ấy bưng lấy gương mặt tôi, ở trên môi khẽ chạm một cái: "Ừm... Hôm nay em thật biết điều, đây là ban thưởng."
"Thế thì sau này em sẽ càng nghe lời."
"Nhất Nặc, chị yêu em."
Bất luận thế nào, Kiều Tư Vũ nói với tôi ba từ thần thánh kia, nó khiến cho tôi rơi vào trạng thái kích động lớn lao."Tư Vũ, em cũng yêu chị." Tôi sửa sang lại những sợi tóc ẩm ướt cắt ngang trán, nhìn thẳng vào đôi mắt của chị ấy: "Thế nhưng Tư Vũ à, chị quá mức ưu tú, cuối cùng thì vẫn là em lo lắng mình không đủ tốt thôi."
"Không, em rất tốt. Em cho chị lòng trung thành, điều mà những người khác không thể cho, sau này đã có em rồi, cuộc sống của chị, tinh thần của chị cũng đều phong phú hẳn lên."
"Tư Vũ, em..."
Lời còn chưa nói hết, tôi liền cảm giác một đôi môi mềm mại ướt át chặn lấy môi mình, theo bản năng tôi đáp lại, sau đó không tốn chút sức lực nào cạy mở môi của chị ấy, khe khẽ mút vào, điềm mật, ngọt ngào dây dưa, thẳng đến khi hai người có cảm giác hít thở không thông, mới buông tha lẫn nhau.
Kiều Tư Vũ mang theo giọng cười khẽ thở dốc: "Chị cảm giác đêm nay mới là đêm chúng ta chính thức ở chung một chỗ."
"Cũng đúng." Tôi đóng vòi hoa sen, cầm qua một cái khăn tắm lau khô tóc cho chị ấy, sau đó đem toàn thân bao lấy.
Con ngươi của chị ấy sáng như sao trời, nhìn tôi tựa tiếu phi tiếu: "Em muốn làm gì?"
"Chị thử nói xem?" Tôi sáp đến gần chị ấy, không có hảo ý mà nói: "Nếu đã chính thức ở cùng một chỗ, vậy thì khẳng định muốn động phòng hoa chúc rồi, chị có ý kiến gì không?"
Chị ấy khiêu khích nhìn tôi: "Không có ý kiến, nhưng điều kiện tiên quyết là em phải bế được chị trở về phòng, em có thể làm được không?"
"Đương nhiên là không thành vấn đề."
Tôi cúi người cố hết sức bình sinh đem chị ấy bế lên, dùng một bộ dạng người chiến thắng bước ra khỏi phòng tắm: "Nếu là động phòng hoa chúc, chúng ta đã vĩnh viễn thuộc về nhau, ai cũng không được đổi ý đấy nhé!"
------
Sau chap này m có một tin vui và một tin buồn này.
Tin buồn là theo mình nhớ lúc lướt qua thì sau chap này truyện bắt đầu có cảm giác rush tình tiết rồi này, chắc do để bắt đầu viết bộ cổ đại mới. Còn tin vui là vì rush nên thím Quảng ko thể thi triển được tuyệt kỹ ngược nhau đại pháp :)
Còn đến chap nữa cơ à, t lười quá man lăn ra