“Nhìn gì vậy?” Lý Tư Tư đi tới rót cà phê, thấy Thời Lê nên thuận miệng hỏi.
Thời Lê xoay người, trên mặt ấm áp cười, “Không có gì, vừa rồi thấy bóng người kia còn tưởng là người quen.”
“Xung quanh cô có người làm trong Tân Vũ sao?”
“Không rõ lắm.”
Lý Tư Tư: “Vậy sao là người quen, người có thể vào làm Tân Vũ đều hận không thể bắn pháo hoa ăn mừng.”
Có phần khoa trương nhưng đúng là như vậy.
Nếu người xung quanh có thể vào Tân Vũ, đó giống như truyện thần thoại vậy, tranh giành để tán dương là điều không thể thiếu được.
“Đúng vậy.”
Thời Lê cười một cái, cầm ly nước về chỗ mình.
Đến giờ tan làm cũng không một người đứng dậy, qua một tiếng mới lần lượt có người đứng lên, nhưng cũng chỉ là đi căn tin ăn cơm mà thôi.
Lý Tư Tư càng chuyên chú hơn, trông không hề đói bụng.
Đại khái ở công ty lớn, mọi người đều tranh đấu với nhau.
Thời Lê hoàn thành công việc trên tay, yên lặng tắt máy tính, rời khỏi công ty.
Khi xuống thang máy, cô gặp người cũng là thực tập sinh giống mình, trên người đeo một bảng tên nhỏ, trông cô ấy giống một công chúa nhỏ đến trải nghiệm cuộc sống.
Công chúa nhỏ tên Vu Vũ.
“Trùng hợp vậy, cô cũng về trước.” Vu Vũ đứng bên cạnh nói.
Thời Lê gật đầu, lễ phép đáp lại, “Ừm.”
Nói một cách mỉa mai, rõ ràng bây giờ cách thời gian tan làm một tiếng rồi.
“Lúc vào không có nhiều nữ sinh, tôi liền nhớ rõ cô và Lý Tư Tư, cô vừa nhìn đã biết tính cách vô cùng tốt, so với Lý Tư Tư là hai loại người hoàn toàn khác nhau.”
Hai người vốn dĩ không thân, lời này làm Thời Lê không thể nào nói tiếp.
Vu Vũ cũng không cần cô tiếp lời, tự nói với mình: “Cô ta khá thú vị, chỉ cần nhìn qua cũng thấy được cô ta là loại người viết mấy chữ tôi ưu tú trên mặt, cái mùi bay bổng quá vội.”
“Cảm ơn trời đất tôi không cùng tổ với cô ta, nếu mà tôi và cô ta được phân cùng tổ, tôi chắc chắn sẽ hỏng việc, vốn dĩ tôi đến đây trải nghiệm cuộc sống, hết ba tháng, tôi có thể đi chọn mấy công ty nhỏ hơn một chút, tích cực như vậy làm gì.”
“Nhưng mà cô cũng khá thảm khi bị phân cùng tổ với loại người như này, chẳng phải cô là người biểu hiện kém nhất sao? Chỉ vì hợp đồng chính thức mà đến mức này?”
“Tôi không tính tiếp tục ở lại Tân Vũ, áp lực lớn như vậy, không phải đi chịu tội sao?”
“…”
Cảm ơn trời đất.
Thang máy tới tầng một, khi cửa thang máy mở ra, Thời Lê như được trùng sinh.
Mấy lời phàn nàn của Vu Vũ rốt cuộc cũng kết thúc, hỏi: “Cô ở đâu?”
Thời Lê báo địa chỉ đại khái.
“À, thế ngược đường rồi, không về cùng nhau được, tôi đi trước.” Vu Vũ cầm lấy túi, đi qua bên kia trước.
Thời Lê thở phào một hơi.
Đọc Full Tại
Người sợ xã hội gặp người thích lảm nhảm quả thật là một trải nghiệm kinh khủng.
Khi cô về đến nhà, ba mẹ đã làm một bàn đồ ăn lớn chờ cô.
Thời Lê rửa tay rồi đi ra, hương thức ăn xoa dịu thần kinh căng thẳng cả ngày của cô.
Mẹ Thời gắp cho cô một miếng gà to, hỏi: “Ngày đầu tiên đi làm thấy thế nào, thân thể có chịu được không?”
“Chịu được ạ.” Thời Lê lại nói: “Cảm giác cả ngày đều thật phong phú.”
Cái gì cũng mới, cái gì cũng phải bắt đầu học tập.
“Phong phú là chuyện tốt, phong phú khiến người ta tiến bộ, ba mẹ kiêu ngạo về bảo bối.” Ba Thời cảm thán nói.
Trên môi Thời Lê dính dầu, không màng hình tượng nhìn ông cười ngây ngô.
Sau giờ làm, những ngày nghỉ đông nối tiếp bước đến.
Thời Lê đã quen với đối thủ là công việc ở trên đầu, tuy rằng việc của cô đều rất cơ bản, nhưng mỗi lần làm xong một hạng mục có thể cô sẽ vui vẻ đến mấy ngày.
Trước mắt bọn họ đang thực hiện dự án “Tinh cầu cô đơn”, mới chỉ là giai đoạn đầu, trong hội nghị người phụ trách hạng mục nói thế này: “Trong ứng dụng này, mỗi người dùng đều có một ngôi sao, là chủ nhân của tinh cầu đó, mỗi khoảnh khắc tinh cầu ấy đều chuyển động, nó sẽ gặp được một ngôi sao khác, dù va chạm hay rời xa, cũng sẽ mở ra chuyện xưa mới.”
Thoạt nghe qua khá giống phần mềm “Ước, pháo” hiện nay, chẳng qua là một thân xác mới.
Nhưng người phụ trách hạng mục nói tiếp: “Đây là một thị trường hỗn loạn chúng ta không thể thay đổi, nhưng ý định ban đầu của chúng ta là làm mỗi một linh hồn sẽ có một không gian riêng, phóng thích cảm xúc, không bị quấy rầy, không phải là một phần mềm hẹn hò hấp tấp.”
“Còn thế nào để hoàn thành ý định ban đầu còn dựa vào nỗ lực của những người ngồi đây, cùng nhau cố gắng!”
Thời Lê nghe mơ hồ, nhưng cũng bị đả động, giống như những tay mơ khác, động viên vài câu, nói chuyện mộng tưởng là có thể sục sôi nhiệt huyết.
Lý Tư Tư thì ngược lại, “Không phải rốt cuộc cũng là phần mềm hẹn hò sao, dù có nói thế nào cũng không thay đổi được sự thật, thay vì nói về tình cảm không bằng nói về tiền bạc.”
Thời Lê thu dọn giấy tờ, chuẩn bị rời phòng họp.
Người hướng dẫn của cô vừa đi công tác về đã gửi tin nhắn cho cô, bảo cô đến văn phòng để phỏng vấn.
Khi giao tiếp trực tuyến, người hướng dẫn này hẳn là tính cách nghiêm túc và yêu cầu cao.
Lý Tư Tư thấy điện thoại cô có tin nhắn đến, vỗ bả vai cô, “Nghe nói có ít người có thể chịu được cô ấy, chúc cô may mắn.”
Thời Lê hít sâu một hơi, dù sao thì duỗi đầu hay rụt đầu gì thì cũng phải chịu một đao.
Lần đầu gặp mặt, cô liền biết, người hướng dẫn so với tưởng tượng của cô không kém là bao.
Người hướng dẫn là một phụ nữ khoảng tuổi, biết giữ dáng, tóc ngắn, mặc vest, môi mỏng tô son màu đỏ tươi, khóe miệng cụp xuống.
Cô ấy nhìn Thời Lê từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, có chút không vừa lòng, “Năm nay làm sao vậy, đưa cho tôi một cô gái nhỏ, dạy thế nào được?”
Nói xong cô ấy lại nhìn sơ yếu lý lịch, “Trường không tồi, kinh nghiệm ổn, thành tích không tồi… Cũng không phải quá kém, nếu là thực tập, tôi hy vọng cô chuẩn bị sẵn sàng.”
“Chuẩn bị sẵn sàng.” Thời Lê gật đầu, một đôi mắt an tĩnh nhìn cô ấy.
Người hướng dẫn hỏi cô về kế hoạch cá nhân, thấy cô đã chuẩn bị rất nhiều thứ, mới dần dần bớt nghiêm túc, lại dặn dò vài câu, mới cho cô về viết hồ sơ.
Tổng kết mà nói, hữu kinh vô hiểm.
() Hữu kinh vô hiểm: Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.
Lý Tư Tư nhìn thấy cô đi ra, xoay ghế nhìn cô, “Cô được lắm, tôi còn tưởng cô sẽ khóc nhè trở về.”
“Nào có khoa trương như vậy.” Thời Lê còn hơi xấu hổ.
Lý Tư Tư nhướng mi, “Tôi khoa trương gì, nhìn cô như một người bị bắt nạt vậy, mắt đỏ hoe như con thỏ, tôi lo cô sẽ khóc đấy.”
Thời Lê: “…”
Đôi mắt đỏ đó là vì thân thể cô kém, khả năng miễn dịch kém nên cảm mạo là chuyện thường ngày, một khi cảm mạo mắt và chóp mũi đều dễ dàng bị đỏ như vậy.
“Đây là do ấn tượng của cô thôi, không phù hợp với tình huống nghiêm trọng của thực tế.”
Lý Tư Tư liếc nhìn cô một cái, cười thành tiếng, lắc đầu, tiếp tục làm việc của mình.
Thời Lê hít sâu một hơi, mở hồ sơ ra, tiếp tục làm việc.
Khi Quan Thịnh đến khách sạn, Cận Ngộ Bạch nằm trên giường như đã chết.
Nhìn gương mặt đỏ bừng của anh cũng biết anh đã sốt rất cao, người khác họ đã đi bệnh viện từ sáng rồi, anh thì ngược lại, đơn giản thô bạo chui mình vào chăn cho xong việc.
Anh có thể sống đến tuổi này cũng coi như phước lớn mạng lớn.
Quan Thịnh ngoài miệng mắng chửi nhưng động tác trên tay cũng chưa từng dừng lại, anh đo nhiệt độ cơ thể, cho Cận Ngộ Bạch uống thuốc hạ sốt…
“Còn như vậy nữa thì tôi sắp thành bác sĩ tư nhân của Cận gia các cậu rồi, ba ngày nay toàn bận việc nhà cậu, không có nói quá lên đâu.”
“Sớm biết như vậy thì tôi đã xin nghỉ việc ở bệnh viện đi làm bác sĩ tư nhân, tiền nhiều mà việc ít, ngày đêm cũng không bị đảo lộn, bây giờ bạn gái cũng chạy đi hết rồi.”
“Aiz, lương nhà cậu rất cao, nhưng sao tôi lại ăn một phần lương mà phải làm hai việc? Không có lời gì hết.”
“…”
Quan Thịnh lải nhải, miệng không ngớt.
Cận Ngộ Bạch uống thuốc xong đã khá hơn, cau mày, mất kiên nhẫn nói: “Ồn muốn chết.”
“Ừ, tôi đến cứu người còn bị người ta ghét bỏ.” Quan Thịnh liếc anh một cái, mắng anh là một con bạch nhãn lang, đã khác người còn vô nhân tính.
() Bạch nhãn lang: Là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
Mắng chửi thì mắng chửi, nhưng nhìn bộ dạng anh thế này cũng không thể mặc kệ.
Nhưng buổi chiều Quan Thịnh còn phải về khám bệnh, không thể ở đây canh anh.
Quan Thịnh nhìn thời gian, nếu ở lại thêm nữa sẽ bị trễ, hôm nay là chủ nhật, nghỉ, hẳn là Thời Lê sẽ có thời gian.
Được rồi, giúp người cho trót.
Thời Lê nhận được tin tức khi đang tăng ca.
Tuy rằng Tân Vũ là công ty đứng đầu bảng xếp hạng, nhưng thực tập sinh đến kỳ nghỉ cũng không có, trong vòng này cô cần phải tăng ca làm thêm giờ, Lý Tư Tư chủ động không nhận nhiệm vụ mới cũng vì nghĩ cho cô, bảo đảm với quản lý thứ hai vào làm sẽ giao.
Mà hôm đó là thứ sáu, số mệnh phải tăng ca không thể thay đổi được.
Bận việc nửa ngày, công việc trên tay cũng coi như hoàn thành hơn phân nửa.
Thời Lê nhìn tin nhắn, thấy ân tình của Cận Ngộ Bạch với mình liền nghĩa bất dung từ, cô biết khi bị bệnh rất khó chịu, không ai chăm sóc là tuyệt vọng nhất.
() Nghĩa bất dung từ: Vì nghĩa không thể từ chối.
Cô liền đồng ý.
Thời Lê cầm điện thoại, hỏi Lý Tư Tư bên cạnh, “Tư Tư, nhà tôi có chút việc, phải về trước, việc của tôi còn phần đuôi thôi, đợi lát nữa tôi gửi cô xem được không?”
Lý Tư Tư tiếp tục gõ phím, “Ừm, vậy cô gửi tôi đi, tôi làm giúp cho.”
Đọc Full Tại
“Không cần không cần, hôm nay tôi nhất định sẽ làm xong rồi gửi cô.” Thời Lê sợ nhất là làm phiền người khác.
“Với tôi cô còn khách khí gì chứ, không phải có việc sao? Đi đi, tôi làm xong sẽ nộp cho.” Lý Tư Tư thẳng thắn nói.
Thời Lê nói lời cảm tạ nhiều lần, “Cảm ơn cô nha, thật ngại quá.”
Sau khi bàn giao việc trên tay cho Lý Tư Tư, cô cầm túi xách đi đến khách sạn.
Hẳn là Quan Thịnh đã nói với nhân viên khách sạn trước, không chỉ đưa cô lên phòng còn đưa cô thẻ để vào.
Trong phòng yên lặng đến đáng sợ, không có một chút hơi thở của sự sống nào.
Thời Lê hít sâu một hơi, nói với mình đây là báo ân, mới lấy hết can đảm đi vào phòng ngủ chính.
Trên chiếc giường đôi lớn là Cận Ngộ Bạch đang nằm, chôn sâu mình vào chăn, im hơi lặng tiếng, hình như đã ngủ mê man rồi.
Thời Lê xách túi đi qua, trong đầu cô luôn nghĩ lỡ như anh đột nhiên tỉnh lại thì mình nên giải thích thế nào, nói cô được người khác nhờ vả?
Có thể sẽ hoảng sợ.
Ánh mắt của Cận Ngộ Bạch thường xuyên khiến cô cảm thấy sợ.
Mãi suy nghĩ miên man, Thời Lê đã đi đến mép giường.
Khi Cận Ngộ Bạch ngủ trầm hơn cô nghĩ rất nhiều, nhưng rõ ràng nhìn ra anh không quá thoải mái, vì sốt mà gương mặt đỏ bừng như bị ngâm trong nước ấm, làn da vốn trắng nõn bây giờ lại đo đỏ.
Hàng mi anh vẫn luôn nhăn, hẳn là không thoải mái, nhưng mà ngày thường anh cũng không có dãn ra.
Thời Lê tháo miếng dán hạ sốt cũ trên trán Cận Ngộ Bạch, thay miếng mới.
Anh cảm nhận được sự lạnh lẽo, cả người không còn khô nóng, mày cũng không nhăn lại.
Trên quầy có thuốc hạ sốt, liều lượng Quan Thịnh đã chia sẵn, viết rõ lúc nào nên uống, Thời Lê nhìn qua đồng hồ trên điện thoại, còn hơn hai tiếng nữa mới tới giờ uống thuốc.
Đến lúc đó nếu Cận Ngộ Bạch còn chưa tỉnh, cô cần phải gọi anh dậy.
Đây là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn.
Thời Lê ngồi xuống bên cạnh, có chút hao tâm tổn trí xoa xoa mặt, cô tự hỏi nên đánh thức anh thế nào, Cận Ngộ Bạch khi rời giường tức giận thì phải làm sao, cô có phải chờ anh hết giận rồi mới cho uống thuốc không.
Trong khi cô còn đang giao chiến, người trên giường đã chậm rãi mở mắt, nhưng anh không phát ra tiếng, khóe mắt thoáng qua một bóng người, anh khẽ quay đầu, nhìn người đột nhiên xuất hiện trong phòng mình.
Anh cau mày liễu, khóe miệng rủ xuống, như thể đang gặp một vấn đề độc nhất vô nhị.
Mô tả này không đúng lắm.
Rốt cuộc thì những vấn đề ngu ngốc không thể nào dễ dàng giải được.
Môi Cận Ngộ Bạch khẽ giật giật, chút ý cười này cũng đã khiến sự khó chịu khi sốt cao tiêu tán không ít.
Thời Lê thở nhẹ một hơi.
Khi ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt Cận Ngộ Bạch trên giường, cô không có chuẩn bị tâm lý, bởi vì hoảng sợ mà miệng tự động kêu một tiếng “A”.