Quan Thịnh từ tươi cười biến thành kinh ngạc, “Sao vậy? Có phải tên này lại khi dễ em không, em yên tâm anh đến là để xử lý cậu ta, xả giận cho em.”
“Không có.” Thời Lê lắc đầu.
“Cận Ngộ Bạch, cậu lại làm sao thế, xấu tính với tôi còn được, cậu…”
Quan Thịnh còn chưa nói xong, Cận Ngộ Bạch đã mất kiên nhẫn đứng dậy về phòng, chỉ cho anh ta một cái bóng rời đi.
“Tính tình tên này thối lắm, nhưng tâm không xấu, được mỗi cái miệng độc.” Quan Thịnh thở dài, anh tưởng mình đã nối được dây tơ hồng, ai ngờ lại quên Cận Ngộ Bạch khi bị bệnh lại rất cặn bã, còn có thể làm Thời Lê lui bước.
Ý định tốt lại thành chuyện xấu.
Quan Thịnh nhất thời không nói nên lời, anh sờ sạng đầu tóc Thời Lê, “Chờ một chút, anh Quan xếp đồ ra đã.”
“Dạ.”
Thời Lê liền chờ ngoài cửa, quay lưng vào bên trong, như thể không muốn đối mặt.
Quan Thịnh nhìn hai bên đương sự không muốn nói gì với nhau, trong đầu anh hiện lên một hình ảnh tên Cận Ngộ Bạch này xấu tính, đòi hỏi quá nhiều làm Thời Lê tủi thân.
Tên súc sinh này, tốt nhất anh nên độc thân cả đời.
Trên đường về, an tĩnh quá mức.
Quan Thịnh muốn lảm nhảm, nhưng tâm trạng Thời Lê lại quá tệ, không sôi động như mọi ngày, chỉ dựa vào cửa sổ xe, an tĩnh nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Cô không nên tức giận với Cận Ngộ Bạch, anh là ai, quan hệ giữa bọn họ là gì, tính nóng nảy của cô thế nào cô không thể giải thích được.
Thời Lê hít sâu, vứt bỏ mấy suy nghĩ hỗn loạn vừa rồi.
Cứ vậy đi, cứ xem như mấy chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra đi.
Hôm sau là thứ hai, Thời Lê vẫn phải đi làm như cũ.
Đọc Full Tại
Mẹ Thời hâm sữa bò cho cô, đặt vào lòng bàn tay cô cho ấm, lúc gần đi còn nhéo khuôn mặt cô, đau lòng nói: “Mấy nay nhìn gương mặt nhỏ bận bịu của con, cũng không ăn uống đầy đủ, nếu chịu không được nữa thì nghỉ làm đi con.”
“Không sao đâu ạ, con dậy sớm một chút, bữa tối lại ăn nhiều hơn một chén cơm.” Thời Lê trấn an.
Đến giờ rồi.
Cô quấn chặt khăn quàng cổ, đi ra cửa, không khí lạnh phả vào mặt.
Thời Lê đi đến công ty.
Lý Tư Tư đến sau cô một bước, trong tay còn cầm phần ăn sáng ở KFC, mở máy lên liền đi vào phòng nghỉ ăn bữa sáng.
Cô ta không nhìn Thời Lê một cái, mà Thời Lê cũng vậy.
Hai người không chào không hỏi.
Lý Tư Tư ăn bữa sáng xong, trở về làm việc.
Cô ta ngoài mặt cái gì cũng không để bụng, nhưng trên thực tế vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của Thời Lê, cô ta rất hy vọng Thời Lê đến tìm cô ta chất vấn, cãi nhau vài câu gì đó, nhưng cô lại không có, an tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lý Tư Tư chịu không được.
Đến giờ cơm, cô ta đi đến căn tin nhìn Thời Lê nói: “Cô đừng hy vọng tôi sẽ cảm thấy áy náy, tôi nói cho cô tôi một chút cũng không áy náy, đây là quy luật tự nhiên, tôi là đối thủ cạnh tranh của cô, cô không nên tin tưởng tôi, đây là cô sai.”
“Tôi biết.”
Thời Lê bình tĩnh trả lời như cũ, trong mắt cô như một mặt hồ, lạnh lẽo.
Cô biết, không chỉ một mình Lý Tư Tư có cách suy nghĩ như vậy.
Lý Tư Tư làm động tác nuốt nước bọt, xụ mặt, kiêu ngạo nói: “Tôi nhất định phải kiếm được một chỗ ở lại công ty, các cô chẳng qua là đến đây lấy thêm kinh nghiệm, chỉ có tôi muốn ở lại, cũng chỉ có tôi đủ tư cách.”
Nói xong liền xoay người rời đi, lưng thẳng tắp, cứ như cô ta không hề mắc nợ ai cả.
Thời Lê thở một hơi, đột nhiên cảm thấy có chút ủ rũ, lời nói của mẹ Thời vang lên “Nếu chịu không được nữa thì nghỉ làm đi con”, cô thật sự có chút động tâm.
Nhưng cũng chỉ là một chút, ngay sau đó liền lấy lại tinh thần, Thời Lê cô không thể yếu đuối như vậy.
Cả một tuần, Thời Lê một lòng nhào vào công việc.
Mà chuyện giữa cô và Lý Tư Tư, chưa đến mấy ngày đã có chuyển biến.
Nguyên nhân là khi người quản lý hỏi Lý Tư Tư về các phần mà cô ta bảo mình đã làm, Lý Tư Tư trả lời không được, bởi vì những phần đó là do Thời Lê làm.
Lý Tư Tư nói gần nói xa, nhưng vẫn bị quản lý nhìn ra vấn đề.
“Sao lại thế này, đây không phải do cô viết sao, tự mình viết mà lại không rõ lắm?” Quản lý còn nghiêm khắc hơn người hướng dẫn gấp trăm lần, ngày thường không nói nhiều, nhưng khi nói chuyện liền có cảm giác cực kỳ áp bách.
“Hay là nói cái này căn bản không do cô viết mà là do người khác viết?”
“Cô phải biết rằng, khi các cô vào đã ký hợp đồng bảo mật, cô làm như vậy công ty có quyền kiện cô bội ước.”
Lý Tư Tư có dã tâm nhưng cũng chỉ là sinh viên chưa ra trường, cô ta nhanh chóng kể lại toàn bộ, nói rằng một phần là do Thời Lê đã làm.
Chuyện cô ta một mình hoàn thành công việc, quản lý đã sớm nghe từ người hướng dẫn, lúc ấy còn nhìn cô bằng con mắt khác, bây giờ đã hiểu ra tất cả.
Ở nơi làm việc, chuyện đẩy việc cho người khác làm hay một mình ôm công việc cũng có không ít, nhưng cũng không mong nó bắt đầu từ thực tập sinh.
Quản lý cũng không làm Lý Tư Tư khó xử, “Được rồi, vậy cô đi gọi Thời Lê qua đây.”
Lý Tư Tư ra khỏi văn phòng, gọi Thời Lê.
Thời Lê đứng dậy.
Khi cô đi ngang qua Lý Tư Tư, Lý Tư Tư nói: “Bây giờ tôi vẫn không hối hận, cô đừng hy vọng tôi áy náy với cô.”
Thời Lê không trả lời, lập tức lướt qua cô ta.
Quản lý dò hỏi mấy vấn đề, Thời Lê lần lượt trả lời.
Anh ta tò mò hỏi: “Cô bị oan uổng, vì sao lại không nói rõ ràng với người hướng dẫn?”
Thời Lê rũ mắt, hàng mi dài mà cong bây giờ thật an tĩnh, “Cũng không phải chuyện gì, hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn thì tốt rồi, hơn nữa Lý Tư Tư thật sự nghiêm túc với nhiệm vụ này, cô ta tăng ca lâu hơn tôi.”
Cô không nói thay cho Lý Tư Tư, chỉ đơn giản trình bày sự thật.
Quản lý trầm tư: “Ừ, tôi hiểu rồi, đi làm việc tiếp đi.”
“Dạ.”
Thời Lê trở lại chỗ cũ.
Lý Tư Tư bên ngoài bình tĩnh, trong lòng đã sớm loạn cào cào lên, cô ta muốn biết Thời Lê đã nói gì với người quản lý.
Cô ta làm chuyện này, đừng nói là lấy được hợp đồng nhân viên chính thức, bây giờ tiếp tục làm thực tập sinh còn khó, Thời Lê lại mượn cơ hội trả thù, khả năng cho cô ở lại là xa vời.
Vất vả bao lâu nay coi như uổng phí.
Đọc Full Tại
Cô không cam lòng.
Chuyện tiếp tục được lên men, hai ngày sau Lý Tư Tư lại bị gọi đi, trong văn phòng không chỉ có quản lý, còn có người hướng dẫn của cô và người hướng dẫn của Thời Lê.
Hai chân cô đứng còn không vững, đã lường trước được kết cục của mình.
Giữa trưa.
Thời Lê không ăn cơm cùng Lý Tư Tư, Vu Vũ nhìn cô đi một mình, vui vẻ chủ động gia nhập.
Vu Vũ là một tiểu nhị đại, ngoại trừ chuyện “bà tám” quá nhiều, phần lớn chuyện trong công ty đều biết thì không có gì, tâm không xấu.
Cũng có nghĩ là cô ấy đã chuyện giữa Thời Lê và Lý Tư Tư.
“Tôi biết Lý Tư Tư kia có tâm tư bất chính mà, còn bôi nhọ cô, bây giờ thì tốt rồi, cô ta ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.”
“Tôi nói chứ tính cô tốt quá, chuyện này nói không truy cứu thì thật sự không truy cứu, nếu đổi lại tôi, tôi quậy với cô ta luôn, công ty này có tôi không có cô ta!”
“…”
Vừa nói xong, ánh mắt Vu Vũ liền nhìn về một bên, mũi tạo ra âm thanh hừ hừ khinh thường, “Quỷ ích kỷ tới.”
Quỷ ích kỷ nói đến ai cũng không cần đoán.
Lý Tư Tư thần sắc bình thường đi đến cửa sổ múc cơm, lướt qua hai cô, giống như không nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Vu Vũ.
“Da mặt dày thật nha, người không biết còn tưởng chưa xảy ra chuyện gì.” Khóe miệng Vu Vũ suýt nữa thì cong lên tận trời.
“Ăn cơm đi, nguội bây giờ.” Thời Lê càng không có phản ứng gì.
Ăn cơm xong, cô cùng Vu Vũ trở về bàn làm việc của mình, nghỉ trưa rồi tiếp tục công việc ngày hôm nay.
Một ngày vốn nên yên ả hôm nay lại quá phong phú, chỉ là tình cờ cô ngây người nghĩ đến Cận Ngộ Bạch, không biết anh đã khỏi bệnh chưa.
Vừa nghĩ đến cô đã lắc đầu, đuổi đi những suy nghĩ ấy, có anh Quan ở đấy, cô lo lắng cái gì.
Khi tan làm, Lý Tư Tư xoay ghế nhìn qua Thời Lê đang dọn đồ.
“Tôi biết cô có nói giúp tôi trước mặt quản lý, tôi có thể ở lại cũng vì cô, nhưng cô đừng hy vọng tôi sẽ mang ơn cô, tôi kiên trì với suy nghĩ của mình, tôi không áy náy, cũng không cảm thấy cần cảm ơn cô.”
Cô ngưỡng mặt, cằm hơi nâng, kiêu ngạo như mọi khi.
Thời Lê nhìn cô, ánh mắt họ giao nhau, một người nhuệ khí, một người an tĩnh.
Thật lâu sau cô mới nhẹ giọng hỏi: “Nghĩ đến cảm giác sẽ bị ai đó tính kế trả thù, mấy ngày nay cô luôn không yên nhỉ?”
“Tôi không trả thù cô không phải là do tôi cho rằng cô không sai, chỉ là tôi không muốn giống cô.”
Thời Lê cũng không nói nhiều.
Ra khỏi công ty nhận được điện thoại của mẹ Thời, hỏi cô tan làm chưa, trái tim vốn trống rỗng của cô nhanh chóng được lấp đầy, mặc kệ thế nào, phía sau cô vẫn luôn có người nhà.
“Cậu đã khỏe rồi.”
Quan Thịnh đo nhiệt độ cơ thể cho Cận Ngộ Bạch rồi nói.
“Ừ.”
Cận Ngộ Bạch hờ hững đáp lại.
Mấy ngày nay đều như vậy, Quan Thịnh cũng đã quen rồi, tên này như xác sống vậy, tuy rằng trước kia không có nhân khí, nhưng cũng không mất tinh thần như bây giờ.
Tốt xấu gì cũng là anh em nhiều năm, anh không thể nào bỏ đá xuống giếng.
Quan Thịnh nghĩ như vậy, trong lòng không hề có gánh nặng nói: “Mấy ngày nay tôi cũng không thấy Thời Lê, em ấy nói là gần đây bận quá, nên ngày nào cũng chỉ có thể nhắn tin với tôi thôi, cậu có tin tức em ấy không, không biết cuối tuần em ấy có thời gian rảnh không nữa.”
Mới vừa nói xong, anh liền thu hoạch được ánh mắt lạnh lẽo đã lường trước.
Quan Thịnh mới chậm chạp vỗ trán, “À thiếu chút nữa thì quên mất, lần trước cậu chọc người ta giận như vậy rồi, sao mà người ta có thể nhắn tin với cậu được, thật là tội nghiệp.”
“Cậu nói xong chưa?” Cận Ngộ Bạch nhíu mày.
“Nói xong rồi.” Quan Thịnh làm động tác tay kéo khóa miệng lại.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc.
Hồi lâu, hầu kết Cận Ngộ Bạch giật giật, cực kỳ mất tự nhiên nói: “Cậu hỏi cô ấy cuối tuần có thời gian rảnh không làm gì?”
Ha, mắc câu rồi.
Quan Thịnh nghẹn cười, nghiêm trang nói: “Là thế này, lần trước tôi nhờ em ấy qua đây chăm sóc cậu, đây là ân tình, tôi phải mời người ta ăn cơm.”
“Người cô ấy chăm sóc là tôi.” Ý là ân tình này là anh thiếu.
“Tôi biết, nhưng mà tôi gọi người ta, còn nữa, tôi với cậu là anh em mặc chung một cái quần, ân tình của ai đâu có quan trọng.” Quan Thịnh hào sảng xua tay.
“Ai mặc chung một cái quần với cậu?”
Cận Ngộ Bạch lại nói: “Nếu là tôi thiếu, tất nhiên tôi sẽ mời.”
Chậc chậc.
Quan Thịnh nhìn anh, thầm nghĩ tên này thật giỏi giả vờ.
Anh ta nói theo lời của anh: “Em ấy chăm sóc cậu có mấy giờ cậu đã mời người ta đi ăn cơm, còn tôi đây, tôi chăm sóc cậu đến mấy ngày đấy, tôi không xứng có một bữa cơm à?”
“Cũng mời cậu.” Cận Ngộ Bạch hiếm khi trả lời mấy câu hờn dỗi, “Cậu gọi cô ấy.”
“Được, có người mời cơm thì tôi tất nhiên sẽ không khách khí.”
Quan Thịnh hợp tác diễn xuất với Cận Ngộ Bạch, sau khi diễn xong liền gọi điện thoại cho Thời Lê, vài câu đã hẹn được thời gian.
Anh cúp điện thoại, lại nhìn thấy Cận Ngộ Bạch đang quay lưng thể hiện sự thờ ơ rồi lại hận không thể vểnh tai lên nghe lén, nhéo nhéo giữa mày nhịn không được mà cười.
Vì tên chó này, anh cũng coi như đi theo làm tùy tùng đến chết mới thôi.
Bữa tối được định vào giờ tối thứ bảy.
Bởi vì nhà hàng rất xa hoa, Thời Lê còn tô chút son môi, da cô vốn tốt, hàng mi dày và đen tự nhiên nên cũng không phải lo lắng, chỉ cần tô son cho có một chút khí sắc.
Cô mặc một chiếc áo khoác ngắn màu trắng, một chiếc váy chữ A màu đen, cô vẫn nghiêm khắc giữ ấm mình như mọi khi, quàng một chiếc khăn quàng cổ mềm mại, thoạt nhìn trông rất ấm áp.
Thời Lê đi vào, báo tên Quan Thịnh với người phục vụ, được người đó dẫn vào phòng.
Lúc này cô mới phát hiện, Cận Ngộ Bạch cũng ở đây.
Bước chân cô vốn nhẹ nhàng, thời điểm nhìn thấy anh liền trở nên nặng nề.
Giây phút chạm mắt anh, cô liền muốn chạy trốn.
Ký ức lần trước cô thao thao bất tuyệt trước mặt Cận Ngộ Bạch vẫn còn đấy, bây giờ mới có cảm giác ngón chân muốn dính vào đất, như nghé con mới sinh đi khiêu chiến với lão hổ.
Quan Thịnh nhìn Thời Lê chưa ngồi xuống, anh đi qua ôm bả vai Thời Lê, cho cô ngồi xuống bên cạnh anh, “Em đừng chú ý cậu ta, coi như hôm nay là cậu ta tài trợ, tài trợ chúng ta bữa tối.”
“Chúng ta cũng coi như là…” Quan Thịnh suy nghĩ nửa ngày, “Cướp của người giàu chia cho người nghèo?”
Phốc.
Cướp của người giàu chia cho người nghèo, nó lại đúng đến khó giải thích được.
Thời Lê vốn dĩ đang rất mất tự nhiên, nghe câu này mới thả lỏng, dù sao lời cũng đã nói, không thể rút lại được, nên thế nào thì thế này, trốn tránh cũng không phải là cách.
Trong bữa cơm, Quan Thịnh như kẻ dở hơi, anh cơ bản sẽ không làm nơi đây lạnh nhạt, thế nên mặc dù Cận Ngộ Bạch chưa nói mấy câu, toàn bộ bầu không khí đều rất hài hòa.
Giữa chừng, Thời Lê đi toilet.
Khi trở ra, trên hành lang lại thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc.
Cô trợn mắt muốn trốn theo bản năng, nhưng xung quanh đều là vách tường, trừ khi quay về nhà vệ sinh trốn, nhưng mà cũng không kịp rồi, Cận Ngộ Bạch đã nhìn thấy cô.
Giờ đi trốn thì rất rõ ràng.
Thời Lê làm động tác nuốt nước bọt, tự cổ vũ mình, không sao, anh cũng không ăn thịt người.
Cô bước qua, vốn định đi lướt qua Cận Ngộ Bạch, nhưng dường như anh cố ý chờ ở đây, thấy cô đi qua bỗng nhiên gọi tên cô.
“Thời Lê.”
Khoảnh khắc đó, cổ họng như thắt lại, tim đập loạn xạ không kiểm soát được.
Muốn chết.
Thời Lê liền khó thở.
Cô như người gỗ chậm chạp quay qua, mặt đối mặt với anh, thong thả nhìn vào ánh mắt anh.
Cận Ngộ Bạch mím môi thành đường thẳng tắp, qua một hồi lâu mới nói: “Xin lỗi.”
Xin lỗi, anh lại xin lỗi mình?
Cả đầu Thời Lê đều choáng váng, bọn họ đứng quá gần nhau, cô như ngừng thở.
Hai chữ kia Cận Ngộ Bạch nói vô cùng mất tự nhiên, anh muốn nói thêm một câu, nhưng lại phát hiện không thích hợp, mặt cô gái nhỏ đối diện đỏ lên vô cùng khả nghi.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, nhanh chóng phát hiện ra có gì đó không ổn.
“Thời Lê, cô không tính thở à?”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Thấy các bảo bối còn đang chờ, tôi lại cập nhật thêm nha, mỗi lần cập nhật không cố định, nhưng sẽ là gộp vài chương lại ~~ Lời văn ngọt ngào nhỏ nhẹ, vui là chính.