Hiện tại, Vương Hùng đã có thể lờ mờ đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Truyền tống phù đột ngột mất linh, chín phần mười là do vừa rồi, kể từ khi đối phương xuất hiện, gã liền đã sớm rơi vào trong quỷ vực của đối phương từ lúc nào không hay.
Đáy lòng chùng xuống, Vương Hùng biết rất rõ, quỷ vực đại diện cho cái gì.
Bởi vì chỉ có đỉnh cấp hồng y mới có thể sở hữu quỷ vực!
Mà người giấy trên lưng gã, cũng chỉ vẻn vẹn đạt tới cấp bậc đó mà thôi.
Một đấu ba, nhìn thế nào cũng cảm thấy không ổn…
Nhưng không có thời gian suy nghĩ nhiều, hiện tại, thân ở trong quỷ vực, Vương Hùng cũng chỉ có thể lựa chọn đối cứng, lập tức ra tay trước để chiếm tiên cơ.
“Quỷ người giấy, đi!”
Theo tiếng quát của Vương Hùng vang lên, sau lưng gã, người giấy trắng toát, mang theo trang dung yêu diễm kia liền đã vặn vẹo bay lên.
Ngay tức khắc, trong không gian liền đã vang lên một chuỗi tiếng cười the thé, tà dị, làm người sởn cả tóc gáy.
Tiếng cười vô cùng có lực xuyên thấu, đem cả đường phố đều bao trùm ở bên trong.
Âm thanh cao vút mà vang vọng, không ngừng gia tăng theo thời gian, tiếng sau so với tiếng trước lại càng thêm quỷ dị.
Cứ như vậy, tiếng cười thứ hai là gấp đôi lần thứ nhất, tiếng thứ ba là gấp bốn, thứ tư là gấp tám,… Nếu cứ để người giấy một mực cười tiếp như vậy, vẫn chưa tới lần thứ sáu, liền đã không có người nào có thể chống đỡ nổi, dù cho có là linh sư!
Lúc này, bị linh dị quấy nhiễu, tiếng cười kia rơi vào tai Diêu Vũ, trong nháy mắt lại chẳng khác gì ma âm, khiến khóe môi của y không khống chế được, muốn cong lên.
Chỉ là, loại xúc động này, ngay tức khắc liền đã bị cái lạnh từ bóng đen dưới chân y xua tan.
Khiến cho y không khỏi giật mình kinh hoảng.
Y biết, nếu vừa rồi chính mình thật sự đi theo mỉm cười, thì nhất định sẽ phải chết!
“Trác đại nhân, người giấy này…” Nhìn thấy thứ đang bay lượn kia, Diêu Vũ liền không cấm nhớ tới trát chỉ nhân của Trác Thiên Hạo.
Chỉ là, so với quỷ nô, thứ này rõ ràng lại càng phải mạnh hơn vài bậc.
Quả nhiên, ngay lập tức, Diêu Vũ liền đã nhận được hồi âm của Trác Thiên Hạo.
Hắn tỏ vẻ, bản thân cùng quỷ người giấy này, không hề có liên can gì nhau.
Sau khi biết được không phải người mình, Diêu Vũ cũng không còn do dự nữa, nói với Vệ Tử Khâm :“Tử Khâm, đồ chơi này nhờ vào ngươi.”
Nhẹ gật đầu, Vệ Tử Khâm cũng không kêu ca nửa lời liền đã lập tức đem trường thương trong tay xem thành thanh lao, phóng thẳng về phía người giấy đang lơ lửng trên trời kia.
Trong nháy mắt, phát giác nguy hiểm ập tới, Vương Hùng liền lập tức phát ra chỉ lệnh cho quỷ người giấy :“Mau tránh ra!”
Chỉ là, hết thảy vô dụng, người giấy đã tựa như bị phong cấm, không thể động đậy được.
Bởi vì quỷ vực của Vệ Tử Khâm đã đem nó khóa chặt.
Trong nháy mắt, mũi thương đâm tới, quỷ người giấy không chút huyền niệm liền đã bị đâm xuyên đầu.
Tại chỗ vết rách bị lưỡi thương vạch qua, trong nháy mắt liền có hắc khí bốc lên.
Ngay sau đó, lại hướng về bên ngoài lan đi, tựa như lửa cháy lan ra đồng cỏ, không thể dập tắt.
Chưa đến mười giây, quỷ người giấy liền đã hóa thành một luồng hắc khí, bị trường thương hút vào.
Ngay cả một tia cặn bã cũng không để lại.
Mà ở bên dưới, cảm nhận được liên hệ giữa mình và người giấy đã đứt đoạn, Vương Hùng ngay lập tức liền hộc ra một ngụm máu tươi, bị quỷ khế phản phệ.
Lúc này, gã đã một mặt âm trầm nhìn Diêu Vũ, như muốn đem gương mặt của y ghi khắc vào lòng.
Nhưng đối diện với ánh mắt ác ý này của gã, lại chỉ là một súng bắn tới.
‘Đùng’ Viên đạn sượt qua không khí, trong nháy mắt liền bắn thủng mi tâm của Vương Hùng.
Đã không còn quỷ khế, lúc này, thân thể của gã đã quay trở về thành người bình thường.
Bị bắn trúng mi tâm mà còn có thể sống được, thì cũng chỉ có thể là định luật phim của một quốc gia nào đó.
Chỉ là, thời khắc Vương Hùng ngã xuống, Diêu Vũ tựa hồ lại nhìn thấy, trong tay của gã đang giơ lên một lá cờ ngũ sắc hình hài kỳ lạ.
Miệng còn ở trong hư không khép mở gì đó.
Tựa như đang nói…
“Ta đã triệu hoán một vị hung thần tới đây, các ngươi đều phải chết.” Có chút hiểu rõ nhìn phát âm đoán chữ, Vệ Tử Khâm liền giúp Diêu Vũ phiên dịch.
Nhìn xem thi thể của Vương Hùng ngã vào trong vũng máu, trên tay vẫn nắm chặt lá cờ kia không buông.
Diêu Vũ liền có chút bất đắc dĩ nhìn xem ba vị hung thần ở bên cạnh mình.
Hiện tại, trừ phi là toàn bộ hung thần trên đại lục đều tụ tập về chỗ này.
Nếu không, tới một hay hai cái, cũng chỉ đơn thuần là đưa đồ ăn.
Có lẽ là đã sắp tới khi nhiệm vụ kết thúc, nên hiệu suất của hệ thống lại phá lệ nhanh.
Thi thể đối phương còn chưa lạnh, thì hệ thống đã cấp tốc thông báo.
[ Chúc mừng người chơi Diêu Vũ thành công đánh gϊếŧ người chơi số hiệu , nhận được tích phân.]
Mới hơn một ngàn điểm? Nếu y không nhớ lầm, Vương Hùng này là xếp thứ sáu trên BXH kia mà, vì sao lại nghèo như vậy? Chẳng lẽ là do đã dốc toàn gia tài đi mua truyền tống phù cùng lá cờ quỷ quái kia?
Đúng, còn có tích phân trên người hai huynh đệ Lâm gia.
Bọn họ ở trên BXH cũng xếp hạng trước , cứ chết như vậy, thật sự là quá lãng phí.
Nhưng cũng vào lúc này, ngay khi Diêu Vũ vẫn còn đang tưởng niệm số tích phân đã vĩnh viễn li biệt kia.
Thì bỗng dưng, ở đầu đường phía đối diện liền đã dâng lên một cỗ sương mù đen kịt, không thấy năm ngón..