Sau khi vụ án ở Bắc Yến kết thúc, tổ chuyên gia gồm ba vị nhân sĩ chuyên nghiệp và một người qua đường đương nhiên giải án. Kỷ Phương Hủ và Hồ Hiệu về Vụ Kiều, Thư Tầm và Tả Kình Thương đưa họ tới sân bay.
“Hi vọng sau này sẽ có cơ hội hợp tác.” Trước cửa an ninh sân bay, Thư Tầm lịch sự bắt tay Kỷ Phương Hủ, trong mắt hiện vẻ kính trọng rất hiếm thấy. Hồ Hiệu kéo Thư Tầm, bất mãn nói: “Hai chị em chúng ta mãi mới có một lần hợp tác phá án, vậy mà chị chỉ ân cần với anh ấy, còn muốn tiếp tục hợp tác. Cơ sở để hai người tiếp tục hợp tác là cái gì hả?”
Tả Kình Thương chăm chú nhìn Thư Tầm bắt tay với Kỷ Phương Hủ, thay cô trả lời: “Xảy ra án mạng đặc biệt nghiêm trọng, cần thành lập tổ chuyên gia một lần nữa.”
“Anh rể nói quá đúng.” Hồ Hiệu luôn tỏ thái độ nịnh hót rất khó lý giải với Tả Kình Thương, có lẽ là vì khi còn bé cô từng bị Thư Phóng trêu chọc nhiều lần, mà Tả Kình Thương lại tống Thư Phóng vào nhà giam. Cô chắp hai tay thành hình chữ thập, nhắm mắt lại, “Chúng tôi cùng nhau cầu nguyện cho thiên hạ thái bình, nhân dân an cư lạc nghiệp, mấy người cũng không còn cơ hội hợp tác phá án nữa!”
Kỷ Phương Hủ mỉm cười, ôm lấy Hồ Hiệu, “Lần hợp tác sau, tôi đảm bảo sẽ không dẫn cái cục nợ Hồ tiêu hồng này đi theo nữa.”
“Ai là cục nợ?” Hồ Hiệu đẩy anh ta ra, “Dù sao em cũng là người phát hiện ra cảnh tượng mổ dê, nhờ đó mà chân dung tâm lý của mấy người mới có thêm một đầu mối quan trọng đấy.”
“Em còn phải cố gắng học tập Kỷ Phương Hủ dài dài.” Thư Tầm dội một gáo nước lạnh, “Sắp tới giờ rồi, hai người qua cửa an ninh đi thôi.”
“Anh rể ơi, khi nào hai anh chị kết hôn? Khi nào thì về Vụ Kiều tổ chức hôn lễ?” Hồ Hiệu vờ như không nghe thấy lời Thư Tầm, quay ra hỏi Tả Kình Thương, “Hai anh chị phải cẩn thận một chút, chú dì của em tuyệt đối không đồng ý để chị em bụng to mà phải mặc áo cưới đón khách đâu.”
Thư Tầm ngẩn ra, xấu hổ liếc nhìn Tả Kình Thương.
Hồ Hiệu hỏi như thế, cũng coi như nhắc nhở Tả Kình Thương. Anh ôm eo Thư Tầm, nhéo một cái bên eo cô, “Em hãy gợi ý cho anh một phương pháp cầu hôn cấp tốc đi.”
Thư Tầm lập tức đoán ra ý đồ xấu xa muốn “Phụng tử thành hôn” (kết hôn vì có con) của anh, lườm Hồ Hiệu rồi nhỏ giọng mắng anh: “Anh dám.”
“Em xem anh có dám không.” Tả Kình Thương cũng nhỏ giọng đáp.
Thư Tầm cắn răng, quay đầu đi nơi khác, không thèm để ý đến anh nữa.
Khi vụ án ở Bắc Yến lắng xuống thì cũng đã là một tháng sau, Tả Kình Thương lại nhận được một hộp bưu kiện, lúc này Cận Đồ Hải đã thoải mái ghi tên mình lên dòng người gửi.
Thư Tầm đang ngồi trước máy vi tính soạn giáo án, bèn chống cằm, đưa mắt nhìn anh, “Liệu có phải là thi thể động vật không nhỉ?”
Tả Kình Thương nhéo mũi cô rồi mở bưu kiện.
Bên trong là một vài món ăn đặc sản dân dã của Bắc Yến, thịt bò khô, sữa chua đặc… và một tờ giấy màu đỏ, trên đó viết hai chữ xiêu veo ---
Cảm ơn.
Người không quen Tả Kình Thương đều cảm thấy anh nghiêm khắc máu lạnh, nhưng Thư Tầm hiểu được, thực ra Tả Kình Thương rất thiện lương. Mẹ Thư đã từng nói với cô, cho dù có làm gì chăng nữa, vẫn phải giữ lấy lương tri. So với những con người lương thiện khác, Tả Kình Thương còn có cả tinh thần chính nghĩa, trong mắt anh, pháp luật luôn đứng đầu, sau đó mới là tình người, kẻ nào muốn soi mói từ anh ra một chút vì tình riêng mà làm trái pháp luật, thì còn khó hơn lên trời.
Thư Tầm bóc một túi thịt bò khô, bên trong là từng gói nhỏ lẻ, nhìn rất ngon. Cô ít khi ăn đồ ăn vặt, Tả Kình Thương càng không bao giờ đụng tới, cho nên những món đặc sản dân dã kia đều chia cho các đồng nghiệp. Thư Tầm đưa một gói nhỏ còn sót lại cho Tả Kình Thương, “Dù sao cũng là chút tấm lòng của Cận Đồ Hải, anh nếm thử đi.”
Rõ ràng Tả Kình Thương không muốn ăn, nhưng thấy cô đã bóc sẵn bèn nếm thử một miếng nhỏ. Im lặng trong giây lát, không biết đang nghĩ điều gì rồi bỗng nhiên nói: “Không tồi, em cũng nếm thử đi.”
Thư Tầm nhận lấy một cách tự nhiên, cũng ăn một miếng nhỏ. Nói thật, cô thấy hương vị cũng không có gì đặc sắc.
Bây giờ Tả Kình Thương mới đưa mắt nhìn cô, “Kỳ thực, thứ ông ta gửi tới lần này, vẫn là thi thể động vật.”
Thư Tầm đờ ra, miếng thịt bò khô dường như khó ăn hơn lúc nãy cả trăm lần. Cô nhét nửa miếng thịt bò còn lại cho Tả Kình Thương, rồi tiếp tục soạn giáo án.
Rõ ràng là anh đang đùa cô nhưng cô vẫn bị lừa.
Âm báo có email tới vang lên, Thư Tầm liếc nhìn, là thông báo kiểm tra hợp pháp trước hôn nhân. Cùng lúc, điện thoại di động của hai người họ cũng nhận được tin nhắn thông báo giống y hệt.
Sau khi trở về từ Bắc Yến, Thư Tầm về Vụ Kiều đón tết Nguyên Đán với cha mẹ. Mỗi ngày cô và Tả Kình Thương gọi điện cho nhau một lần, giống như kỳ nghỉ hè và nghỉ đông thời còn đi học. Khi ấy, ngày nào cô cũng nói nhớ anh, bây giờ nhớ lại thật là… Cũng may vạn vật chuyển dời, hiện tại tới lượt anh ngày nào cũng nói nhớ cô, anh còn nói trong mấy năm cô đi du học, thực ra anh vẫn độc thân.
Thư Tầm giả vờ không tin, anh cũng không giải thích.
Nhưng cô biết, chỉ khi không có việc gì làm thì con người ta mới hay suy nghĩ vẩn vơ, mấy năm qua anh bận rộn phá án ở khắp nơi, cho dù có nghĩ đến chuyện ấy, cũng không có đủ thời gian. Mấy năm qua cô cũng rất bận rộn, một là gánh nặng học tập, hai là cô cũng phải đi thực hành, lý thuyết suông và tự thân trải nghiệm không hề giống nhau.
Tóm lại hai đều không có thời gian, cũng chẳng có tâm tư bắt đầu tình yêu mới với người khác.
Qua kỳ nghỉ đông, cô trở về trường học làm việc, Tả Kình Thương bèn lấy cớ “Em không ở bên, anh không ngủ được”, chuyển toàn bộ đồ đạc của cô tới nhà anh. Thư Tầm sợ sau này sẽ thật sự phải ôm bụng to mặc áo cưới, bèn đồng ý đi đăng ký kết hôn với anh trước.
Điều này có nghĩa là cô phải gả cho anh.
“Tất cả tiểu thuyết tình yêu đều kết thúc khi nam nữ chính tuyên bố kết hôn, câu chuyện về Tả Kình Thương và Thư Tầm cũng đã có dấu chấm hết.” Thư Tầm nhìn đơn kiểm tra hợp lệ, nói ra một câu từ tận đáy lòng.
Tả Kình Thương vĩnh viễn là người lý trí hơn, anh nhìn thông báo nhưng chẳng có lấy nửa phần xúc động, đáp lời: “Câu chuyện về hai người kết thúc, sau này sẽ là câu chuyện về một đôi vợ chồng.”
Thư Tầm ngẫm nghĩ trong giây lát, mỉm cười. Bây giờ việc quan trọng nhất là lên mạng xem áo cưới. Cô thích một chiếc áo cưới theo phong cách Hy Lạp của nhà thiết kế người Pháp Hubery, vai và eo được điểm xuyết với lá oliu, lớp lớp rũ xuống như nữ thần Hy Lạp. Khác với kiểu áo cưới nhiều lớp thông thường, chiếc áo cưới này rất mỏng, cực kỳ hợp mặc vào tầm tháng bốn, tháng năm. Thư Tầm không biết khi mình mặc áo cưới trông sẽ ra sao, liệu anh có vui vẻ và kinh ngạc, từ từ bước tới bên cô hay không.
Mặc sức tưởng tượng cũng có thể hạnh phúc như thế đó.
Câu chuyện về Tả Kình Thương và Thư Tầm suýt nữa thì thực sự chấm hết vào thời điểm này.
Một ngày cuối xuân, lại có bưu kiện được gửi tới, thứ này sẽ chứng minh câu chuyện của hai người còn tiếp tục, hay đúng hơn là sắp diễn ra một hồi cao trào.
Đó là một ngày vô cùng bình thường, vì sáng hôm sau hai người đều không có tiết dạy nên quyết định ngày mai sẽ đi hoàn thành sổ hồng đăng ký kết hôn. Nhớ cũng vào dịp này năm ngoái, hai người cửu biệt trùng phùng, hợp tác điều tra vụ án lễ tình nhân đẫm máu ở Lộ Châu, duyên phận thật thần kỳ, một năm sau, hai con người không còn chống đối nhau ấy lại chuẩn bị đi nhận giấy đăng ký kết hôn để trở thành vợ chồng hợp pháp.
Trên bàn làm việc của Tả Kình Thương có một bưu kiện chuyển phát mà đồng nghiệp ký nhận hộ anh, đến từ thành phố Lang Lâm tỉnh K, người gửi tên là Vương Vĩ, là một cái tên rất phổ biến, có thể tìm được mấy trăm ngàn người tên Vương Vĩ trên khắp cả nước. Từ giảng đường, Tả Kình Thương quay về văn phòng khoa, treo áo khoác đen lên lưng ghế rồi rót hai cốc cà phê, một cốc cho mình, một cốc cho Thư Tầm chuẩn bị kết thúc giờ dạy. Anh nới lỏng cavat, cẩn thận xem xét bưu kiện chuyển phát một hồi, sau khi mở lớp băng dính trên vỏ hộp giấy, bên trong còn một chiếc hộp nữa, mở ra xem, sắc mặt anh bỗng tái đi, vội đóng nắp lại.
“Giáo sư Tả, lại có ai gửi mấy món đặc sản dân dã cho anh à?” Mấy người đồng nghiệp cười hì hì hỏi anh.
Đặc sản dân dã…
Anh quả thực hi vọng trong đây là đặc sản dân dã.
Bưu kiện chuyển phát này đến từ Lang Lâm. Lang Lâm, thành phố mà anh mới đi qua một lần, tại đây đã xảy ra “Vụ án mạng nghiêm trọng ngày /” chấn động cả nước, vụ án bí ẩn này qua đi chín năm rồi nhưng vì thời điểm xảy ra đã quá lâu, trong khi chứng cứ cũng không đầy đủ, xác suất điều tra ra chân tướng cực kỳ thấp. Hung thủ có thể là một bác sĩ ngoại khoa, đầu bếp, hoặc vốn là một tên biến thái với thú vui giết người nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật chín năm nay.
Thư Tầm về văn phòng, tháo kính gọng đen xuống, thấy Tả Kình Thương đang ngồi một mình trước bàn làm việc đọc tài liệu gì đó, trong tay là một bưu kiện chuyển phát nhanh. Phản ứng đầu tiên của cô cũng là Cận Đồ Hải lại gửi món đặc sản dân dã nào đó của Bắc Yến tới đây, bước tới định mở nắp hộp lại bị Tả Kình Thương giữ chặt tay, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Đừng xem.”
Lòng Thư Tầm “lộp bộp” một tiếng, rụt tay về, bấy giờ mới nhìn rõ địa chỉ trên đơn chuyển phát nhanh, không đến từ Bắc Yến.
“Bên trong… có thứ gì vậy?” Thư Tầm dè dặt hỏi.
“…” Tả Kình Thương khép tập tài liệu vào, nửa ngày vẫn không trả lời.
Thư Tầm liếc thấy ghi chú của tập tài liệu, là vụ án mạng nghiêm trọng ở Lang Lâm ngày /. Cô biết mấy năm qua Tả Kình Thương vẫn quan tâm tới tình hình điều tra của vụ án này, đáng tiếc những tư liệu có giá trị lưu lại năm đó còn quá ít, vụ án này mãi là một vụ án bí ẩn không lời giải đáp, trên internet có rất nhiều người thảo luận về nó, nhưng dù sao cư dân mạng cũng không có toàn bộ tài liệu, chỉ dựa vào một vài chi tiết nhỏ, mỗi người phán một kiểu khác nhau, có người phân tích mạch lạc rõ ràng thì kết quả lại bị cho là hung thủ của vụ án / đó lên khoe khoang tội ác.bg-ssp-{height:px}
“Đầu người.” Tả Kình Thương trả lời.
Thư Tầm không khỏi lùi về sau một bước, cảm thấy hơi kinh ngạc, cô nhìn hộp bưu điện rất bình thường kia, cột “hàng hóa” trên đơn chuyển phát rõ ràng ghi hai chữ --- “hoa quả”. Lại nhìn hai chữ “Lang Lâm” trên địa chỉ người gửi, cô không khỏi hoài nghi, không lẽ đầu người bên trong có liên quan tới vụ án lớn chín năm trước?
Vụ án ruy băng ở Minh Tề, vì có kẻ bắt chước Lỗ Miễn giết người, Lỗ Miễn muốn chính danh nên lại giết thêm một người, cuối cùng sa lưới pháp luật. Vụ án Lang Lâm kia, gần đây vẫn không hề có động thái nào mới, vậy rốt cuộc là kẻ nào đã gửi đầu người cho Tả Kình Thương? Thư Tầm biết, mục đích của kẻ gửi đồ lần này hoàn toàn trái ngược với Cận Đồ Hải.
“Em đã chuẩn bị tâm lý xong rồi, để em xem một chút.” Thư Tầm hít sâu một hơi, nhìn Tả Kình Thương.
“Em đã chuẩn bị tâm lý xong rồi?” Tả Kình Thương hỏi ngược lại, giữ nắp hộp giấy không để cô chạm vào, “Đầu người bên trong là nam hay nữ? Bị thiêu cháy, bị phân hủy cao, hay đã biến thành xương trắng? Phía trên có thư hay không? Có bị ngâm trong nước tới mức trương lên hay không? Có còn hoàn chỉnh không? Thiếu mất con mắt, lỗ tai hay xương sọ bị lấy mất? Em đã nghĩ tới mọi khả năng có thể xảy ra chưa?”
“Tả Kình Thương.” Thư Tầm nghiêm túc đối diện với anh, trong mắt còn có mấy phần kiêu ngạo, “Em đã gặp rất nhiều thi thể và phần thi thể rồi, có thi thể đã phân hủy tỏa ra mùi rất kinh khủng, có thi thể bị thiêu cháy đen như than, còn có thi thể được vớt lên từ dưới nước, trương lên gấp ba lần thể tích thực, thậm chí có thi thể đã bị xà phòng hóa, cái màu trắng bóc ấy cả đời em cũng khó mà quên được. Tuy hiện tại dù gặp phải một con chuột con gián em cũng sẽ sợ tới mức nhảy lên kêu khóc, nhưng đầu người bên trong chiếc hộp này em không hề sợ chút nào.”
“Trên đời này, ngoại trừ anh, e rằng không có người đàn ông nào chấp nhận ở cạnh một cô gái không đáng yêu như em.” Tả Kình Thương đứng lên, bước tới bên cô, “Nếu thấy có vấn đề thì cứ ôm anh nhé.”
“Chỉ sợ khiến anh phải thất vọng thôi.” Thư Tầm không thể chờ thêm, vội đeo găng tay mở nắp hộp, trong khoảnh khắc ấy, cô đột nhiên cảm thấy bản thân đã ở bên Tả Kình Thương quá lâu, có chút cảm giác “chỉ e thiên hạ chưa loạn”. Sau khi nắp hộp bị mở ra, hình ảnh của thứ mà Tả Kình Thương gọi là “đầu người” cũng đập vào mắt cô. Cô bỗng mở to mắt, một tay che môi.
Từ vị trí của Thư Tầm chỉ có thể nhìn thấy nửa phía trên đầu người, từ mái tóc dài có thể nhận ra đây là một cô gái. Những chỗ trống còn lại trong hộp đều được lấp kín bằng túi nước đá, bây giờ đã tan thành nước. Túi nước đá và đầu người cách nhau một vòng mềm để giảm xóc. Đầu người lẫn với mùi nước đá tạo nên một mùi quái dị, từa tựa mùi dứa, lại liếc qua hai chữ “hoa quả” trên đơn chuyển phát nhanh, khiến người ta cảm thấy cực kỳ ghê rợn.
Hộp giấy chưa bị mở ra hoàn toàn, tạm thời chưa thấy khuôn mặt của đầu người, không biết các bộ phận trên khuôn mặt còn đầy đủ hay không.
Gửi một phần thi thể cho một người liên quan tới cảnh sát hoặc cố ý đặt nó ở một nơi mà cảnh sát có thể nhanh chóng phát hiện ra là hành vi khiêu khích cảnh sát thường thấy nhất của hung thủ.
Trong khi Thư Tầm đang chìm trong hoảng hốt và suy tư, Tả Kình Thương nói với cô: “Trong ‘Vụ án mạng nghiêm trọng ở Lang Lâm ngày /’, khi phát hiện ra thi thể người phụ nữ nọ, đầu đã bị cắt rời, bị vứt tại ven đường với phần thi thể còn lại. Vật này khiến người ta không khỏi liên tưởng tới vụ án kia.”
Một cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, mùi hương quái dị phả vào mặt, Thư Tầm chợt che miệng, chạy vội ra ngoài, cảm giác buồn nôn trào lên, khiến cô vừa chạy vào nhà vệ sinh cho nữ là nôn thốc nôn tháo, nước mắt chảy ròng ròng, không biết hướng nào ra hướng nào, chỉ muốn nôn hết tất cả các thứ trong dạ dày ra ngoài. Nôn xong, cô dựa vào tường thở gấp, Tả Kình Thương đứng phía ngoài gõ gõ cửa.
“Em không sao.” Nhất thời Thư Tầm cảm thấy cực kỳ mất mặt, ban nãy còn cam đoan, khoe khoang với anh rằng mình từng thấy rất nhiều thi thể đáng sợ, kết quả là nhìn thoáng qua đầu người đã chịu không nổi nữa. Cô mới nhìn thấy nửa trên của đầu người thôi đấy, khuôn mặt thế nào còn chưa biết.
Thư Tầm mở cửa bước ra ngoài, thấy trên mặt Tả Kình Thương cũng không hề có ý mỉa mai, trong mắt anh chỉ chứa đầy sự lo lắng.
Cô lắc đầu, ra hiệu cho anh có thể ra ngoài.
Tả Kình Thương quay lại văn phòng, rót một cốc nước ấm đặt trước mặt cô. Nhưng hộp giấy đựng đầu người vẫn ở đó, hương vị quẩn quanh trong mũi không chịu tiêu tan, đến nước mà Thư Tầm cũng không uống nổi, đành xấu hổ vì sự “mỏng manh dễ vỡ” của mình. Cô đả thông tinh thần, không nhìn cái hộp giấy kia nữa, “Tiếp theo anh định làm thế nào?”
“Báo cảnh sát.” Tả Kình Thương nói một cách kiên định, ánh mắt dừng trên người cô, “Công tác khám nghiệm tử thi và xác định danh tính thi thể sẽ giao cho pháp y và cảnh sát, nhiệm vụ trước mắt của anh là… đưa em về nhà.”
“Gửi đầu người cho anh rõ ràng có ý khiêu khích. Nếu anh không trả lời, hắn sẽ có nhiều hành động ngày càng quá đáng hơn.” ‘Hắn’ trong lời của Thư Tầm là chỉ hung thủ, chặt đầu người, đóng gói lại, còn gửi cho Tả Kình Thương, đây là hành vi điển hình của sát thủ biến thái.
Dựa theo số liệu phân tích những tên sát thủ biến thái của các vụ án giết người liên hoàn, kiểu sát thủ này đều có một thời kỳ bộc phát, trong thời kỳ này, bọn chúng sẽ giết người liên tục để gây sự chú ý và khiến toàn xã hội lâm vào khủng hoảng, nếu không bắt được chúng trong thời kỳ bộc phát, tâm lý cực đoan của chúng sẽ bước vào thời kỳ bình ổn, có khả năng không tiếp tục giết người nữa, việc truy bắt chúng sẽ càng trở nên khó khăn. Ví dụ vụ án Jack The Ripper – Kẻ sát nhân “đồ tể” ở East End, Luân Đôn năm , hay vụ án phân thây ở Nam Kinh ngày //, sau khi giết người bằng phương thức cực kỳ tàn nhẫn, hung thủ liền mai danh ẩn tích, gần đây, rốt cuộc cũng tìm được hung thủ của vụ án Jack The Ripper, nhưng hắn đã chết từ lâu, trong khi đó vụ án phân thây / vẫn lâm vào ngõ cụt, đến này nó vẫn là nỗi ám ảnh trong lòng rất nhiều cảnh sát Nam Kinh.
“Nếu người hắn muốn khiêu khích là anh, vậy cho dù anh có động thái đáp trả hay không đều có khả năng tạo cho hắn cảm giác hưng phấn. Anh tin rằng thi thể mới là nguồn gốc sự hưng phấn của hắn chứ không phải anh.” Tả Kình Thương đeo găng tay, cất hộp giấy vào một chiếc túi nilon lớn.
Trong xe, Thư Tầm vẫn thấy hơi khó chịu, đành để Tả Kình Thương đưa cô tới phòng khám gần nhất. Ông bác sĩ già tóc bạc trắng của phòng khám hỏi han cô một hồi, ngón tay chạm lên mạch máu trên cổ tay cô một lúc rồi cười nói: “Cô gái trẻ mang thai lần đầu, có biểu hiện khó chịu là điều dễ hiểu. Tôi đề nghị ngày mai cô tới bệnh viện xét nghiệm máu, bồi bổ thân thể, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Thư Tầm sửng sốt, mấy câu nói của cái mồm quạ đen Hồ Hiệu trước khi cô nàng vào cửa an ninh sân bay thoáng hiện trong đầu, cái gì mà to bụng mặc áo cưới…, chỉ cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Hôm nay cô bị đầu người kích thích đến mức nôn mửa một hồi, kết quả phát hiện ra mình mang thai, vốn dự định ngày mai đi đăng ký kết hôn, nhưng bây giờ đã trót “lên xe”, cho nên đành phải mau mau “mua bù vé”.
Chỉ có Tả Kình Thương là được lợi, đến hôn cũng chẳng cần cầu nữa.
“Có lẽ là chẩn đoán nhầm.” Ngồi ở ghế phụ cạnh vị trí lái xe, Thư Tầm lạnh lùng nói.
Tả Kình Thương nhếch khóe môi, không thèm để ý. Lát sau, anh đột nhiên nói: “Anh thích con gái.”
“Anh tự đi mà sinh.” Thư Tầm ủ rũ quay đầu đi chỗ khác, vài giây sau lại lý luận, “Cứ là con trai đấy.”
“Con trai thì đặt tên là Tả Khiên Hoàng.”
Thư Tầm chớp chớp mắt, chợt hiểu ra, không khỏi bật cười, khẽ đẩy tay anh một cái, sau đó đặt tay lên bụng mình.
Nghe nói cha của Tả Kình Thương – ông Tả Bác năm xưa một lòng một dạ muốn đặt cho con trai một cái tên thật kêu, bèn mở rất nhiều sách ra xem, rốt cuộc chọn một câu thơ trong bài “Giang thành tử - Mật châu xuất liệp” của Tô Đông Pha, cuối cùng hậu quả trực tiếp là hồi nhỏ, rất nhiều người đều tưởng Tả Kình Thương có họ Hữu. (Bài thơ ‘Giang thành tử - Mật châu xuất liệp’ của Tô Đông Pha có một câu là ‘Tả khiên hoàng, hữu kình thương’ – Dịch nghĩa: ‘Tay trái dắt chó vàng, tay phải giương ưng xanh’.)
Tả Kình Thương nghiêng đầu nhìn cô, đưa tay xoa nhẹ vành tai cô, trong mắt đầy dịu dàng thương yêu.
“Vụ án ở Lang Lâm chín năm trước, nạn nhân là kiểu người thế nào?” Thư Tầm thuận miệng hỏi.
“Là một sinh viên nữ có quan hệ xã hội không mấy phức tạp, tên là Trần Thanh, trên đường về nhà thì bị mất liên lạc, mấy ngày sau mới phát hiện ra thi thể. Không rõ động cơ gây án của hung thủ là gì. Sau này, có rất nhiều người đánh đồng vụ án / ở Lang Lâm với vụ án / ở Nam Kinh, cho rằng đều do kẻ có tâm lý biến thái muốn thỏa mãn ham muốn của bản thân gây nên, khong có mục tiêu hành hung đặc biệt, tìm niềm vui trong quá trình giết người và xử lý thi thể. Theo ngôn ngữ của cư dân mạng chính là: Ai gặp thì người ấy xui.”
Trong những vụ án phân thây thông thường, thi thể bị phá hoại càng nghiêm trọng, chứng tỏ hung thủ có mối quan hệ càng thân thiết với nạn nhân, vì không muốn người ta nhận dạng ra thi thể là ai, sẽ xử lý đầu hoặc phá nát mặt nạn nhân… Nhưng cũng có rất nhiều kẻ biến thái thích thú với việc phá hoại thi thể, chúng sẽ dựa theo sở thích đặc thù của bản thân mà cắt thi thể thành những hình dạng cố định, hoặc sưu tầm một bộ phận, một cơ quan nào đó trên cơ thể.
Cho dù có thế nào đi chăng nữa, khi bắt gặp một thi thể, điều đầu tiên cần phải làm là xác định danh tính thi thể. Quá trình này đôi khi diễn ra rất nhanh, chỉ cần kiểm tra những nhân khẩu bị mất tích gần đây, sàng lọc diện mạo và một vài thông tin khác là có thể xác định được, nhưng cũng có khi quá trình này kéo dài đằng đẵng, nửa năm một năm mới biết rốt cuộc thi thể là ai, cho hung thủ rất nhiều thời gian để lẫn trốn và phi tang chứng cứ.
Tuy bưu kiện này được gửi từ Lang Lâm, nhưng liệu cô gái này có phải người địa phương ở Lang Lâm, hoặc có đang sống tại Lang Lâm hay không thì vẫn còn là ẩn số. Hung thủ gửi đầu người cho Tả Kình Thương, rốt cuộc là muốn tuyên chiến với anh hay chỉ đơn giản vì hắn thích thế, cũng là một ẩn số.
Chiếc xe Infinity màu đen chậm rãi dừng lại trong bãi đỗ xe của Trung đoàn điều tra hình sự Thủ đô, Tả Kình Thương cầm theo túi nilon chứa hộp bưu kiện chuyển phát nhanh, cùng Thư Tầm bước vào thang máy. Các cảnh sát hình sự ở Trung đoàn cũng không lạ gì Tả Kình Thương nữa, thấy anh đều nhiệt tình chào hỏi, tổng đội trưởng Thượng Nhân Phi còn vui tươi hớn hở trêu chọc: “Giáo sư Tả đến Trung đoàn chỉ đạo công tác đấy à? Vị này là…?” Anh ta nhìn Thư Tầm, hỏi.
“Vị hôn thê của tôi, Thư Tầm – Giảng viên môn Tâm lý tội phạm thực tiễn tại Đai học Điều tra hình sự.” Tả Kình Thương nắm tay Thư Tầm, mỉm cười nói.
“Đã nghe danh! Vụ án ở Lộ Châu ấy tôi cũng biết, cô chính là Thư Tầm sao?” Thượng Nhân Phi kinh ngạc nói, vỗ vỗ vai Tả Kình Thương, thân thiết cười, “Giáo sư Tả đang thi hành chính sách ‘Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài’ đấy à. Ngày trước tôi còn nghĩ, người như Tả Kình Thương không biết sẽ lấy một cô vợ ra sao, hôm nay gặp được cô Thư thì tôi hiểu rồi.”
“Đội trưởng Thượng, hôm nay tôi đến báo án.” Tả Kình Thương đưa hộp bưu kiện chuyển phát nhanh lên bàn làm việc của Thượng Nhân Phi, nhẹ nhàng đẩy chiếc hộp về phía trước.
“Đùa gì vậy.” Thượng Nhân Phi không mấy để tâm, nhưng anh ta vẫn bước tới, mở nắp hộp, miệng còn lẩm bẩm: “Chắc chắn là anh đến phát kẹo cưới rồi… Này! Đây là thứ gì!”
“Một cái đầu người.” Thư Tầm bất đắc dĩ nói.
Lăn lộn trong giới điều tra hình sự đã mấy chục năm nên sau khi cơn hoảng hốt ban đầu qua đi, Thượng Nhân Phi lập tức tỉnh táo lại, anh ta nhìn chằm chằm thứ trong hộp một lúc, rồi nhíu mày gọi điện cho người ở bên pháp y tới đây. “Kình Thương, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
“Có kẻ gửi cho tôi thứ này từ Lang Lâm, tôi chỉ mở ra nhìn qua, không di chuyển vị trí hoặc lấy túi nước đá ra.” Một tay Tả Kình Thương chống lên bàn, một tay cầm ống nghe điện thoại trên bàn làm việc đưa cho Thượng Nhân Phi, “Anh liên lạc với cảnh sát Lang Lâm đi, phải xác định được danh tính thi thể trước đã, điều tra tất cả công nhân viên của các chi nhánh thuộc công ty chuyển phát này, thu thập video từ các camera ở gần các chi nhánh ấy. Mặt khác…” Dường như anh chợt nhớ ra điều gì đó, “Gặp chuyện như vậy thì lẽ ra tôi nên tới đồn cảnh sát nhưng tôi cho rằng tới thẳng Trung đoàn để báo án thì thuận tiện hơn. Tôi đã nói xong.”
Thượng Nhân Phi thở dài phiền muộn, sờ sờ cái đầu hói, “Tôi vừa kết thúc một vụ án giết người cướp của liên hoàn xong, tội phạm bị chúng tôi đánh úp, giết chết chưa tới một ngày, giờ lại nhận một vụ thế này… Gửi từ Lang Lâm thì giao cho cảnh sát Lang Lâm cũng được đấy… A! Lang Lâm?!” Chắc chắn anh ta cũng đang nghĩ đến vụ án /, đi đi lại lại quanh bàn làm việc, “Vụ án ở Lang Lâm chín năm trước… đến nay vẫn chưa bắt được hung thủ. Bây giờ tên này gửi cho anh một cái đầu, chứng tỏ phần thân thể còn lại vẫn ở chỗ hắn, anh nói xem hắn sẽ làm gì với phần thân thể còn lại của cô gái này? Cũng cắt vụn? Hay…ném đi?”
Đang nói chuyện thì một vị bác sĩ pháp y và một vị nhân viên kiểm nghiệm vật chứng tới đây, thấy đầu người trong chiếc hộp, hai người họ đều lộ vẻ mặt khó tin. Bọn họ chụp ảnh rồi tháo băng dính, sau khi túi nước đá được lấy ra, đầu của một người phụ nữ với đôi mắt nhắm nghiền, môi khẽ nhướn lên xuất hiện trước mặt mọi người. Trên làn da trắng bệch, căng cứng thoáng hiện ra sắc xanh kỳ dị, vết cắt ở cổ rất ngọt, gọn gàng ngay ngắn.
Thư Tầm lại thấy hơi buồn nôn.
Bác sĩ pháp y Tiểu Trương lắc đầu, nói: “Hung thủ quá biến thái, Tiểu Trương tôi làm pháp y bảy năm rồi, nhưng lần đầu tiên gặp phải thi thể kiểu này. Có thể nhận thấy đầu nạn nhân bị hung thủ dùng cưa để cưa ra, các vị xem phần da ở mặt cắt… Thủ pháp cực kỳ chuyên nghiệp, không loại trừ khả năng đó là một người có kiến thức giải phẫu chuyên nghiệp, ví dụ như bác sĩ, đầu bếp, đồ tể…, cụ thể thế nào tôi phải giải phẫu xem thử đã. Ôi, hôm nay lại phải thức đêm rồi!”
Thư Tầm vô ý liếc nhìn cái đầu người một thoáng, cảm giác buồn nôn lại ùn ùn kéo tới. Hôm nay đúng là một ngày… hỏng bét.