Một lát sau, chúng tôi đã tới Nhật Đàn ở phía đông Hoàng cung. Vì tối qua quá phấn khích đến mức không ngủ được nên tôi đã ngủ quên trên chiếc kiệu êm ả này. Tôi ngủ say đến mức kiệu dừng lại lúc nào cũng hoàn toàn không hay biết. Tuy nhiên, điều bất ngờ chính là người đánh thức tôi không phải là Thanh Thanh mà là Thượng Quan Tầm, tên đàn ông vừa bất lịch sự vừa nhỏ nhen. Trước tiên hắn đá mấy phát vào cửa kiệu, đoán chắc do tôi ngủ say quá, chưa tỉnh, thế là hắn cũng chẳng buồn mở miệng, nhấc phía sau chiếc kiệu lên rồi thả mạnh xuống đất, khiến tôi bất ngờ tỉnh khỏi giấc mộng đẹp. Nếu không phản ứng nhanh, chắc tôi đã ngã bật ra khỏi kiệu rồi.
Tôi nghiến răng bước ra khỏi kiệu, tức giận nhìn hắn, thét lên: “Thượng Quan Tầm, ngài mở miệng nói một câu không được sao?”
Sau đó, tôi nhanh nhẹn chỉnh đốn trang phục, đầu tóc, ngước mắt lên, vô tình chạm đúng vào ánh mắt của hắn. Hắn nhìn tôi, ánh mắt thâm sâu khó hiểu. Nhưng điều làm tôi kinh ngạc nhất là khóe miệng hắn khẽ cong lên, để lộ nụ cười hoàn mĩ, tuyệt đẹp. Lẽ nào hắn đang mỉm cười? Làm sao có thể, tại sao hắn lại mỉm cười với tôi được cơ chứ? Xem ra hôm nay trời sẽ đổ mưa đá mất thôi.
Tôi bất giác ớn lạnh toàn thân, vội vã quay đi, không thèm để tâm đến ánh mắt đáng ghét của hắn, tiến lên phía trước. Thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Thượng Quan Tầm vốn dĩ đang ở phía sau lưng đã xuất hiện ngay trước mặt tôi. Tôi biết khinh công của Thượng Quan Tầm tuyệt hảo, nhưng cũng không cần thiết phải phiêu diêu như oan hồn đòi mạng giữa thanh thiên bạch nhật thế này chứ?
Dần dần, quan viên các cấp càng lúc càng đến đông, chắc hẳn những người này dậy từ rất sớm nên suốt dọc đường đi cứ ngáp ngủ không ngừng. Một lát sau, Thượng Quan Tầm bị đám “hạ quan” kia kéo đi, để lại một mình tôi đứng bên ngoài cửa vào quảng trường Nhật Đàn.
Nhìn từ xa, đài tế ở Nhật Đàn có kết cấu hình vuông, bệnh nghề nghiệp của tôi đúng lúc phát tác. Ở thế giới hiện đại, tôi làm trong ngành vật liệu xây dựng. Theo kinh nghiệm của tôi, toàn bộ số đá dùng để xây nên Nhật Đàn này đều là đá Đại Lí thượng hảo với cái tên nổi danh Phong Tuyết. Đài tế thần được xây thành ba tầng, ở mỗi hướng đông, tây, nam, bắc đều có cửa đăng đàn, mỗi tầng đều có bậc thang, vừa đúng chín bậc. Mỗi cửa đăng đàn có hai cột đá được điêu khắc hình rồng bay lên, tổng cộng có tám con.
Nhưng theo lí mà nói, đáng lẽ phải chín con mới đúng chứ? Tôi nhớ rõ thầy giáo lịch sử ngày xưa có dạy, cổ nhân xưa đều áp dụng thuyết âm dương ngũ hành vào kiến trúc xây dựng. Trong các con số, số lẻ là dương, số chẵn là âm, và số chín trong chín con số từ một đến chín chính là số lẻ lớn nhất, chỗ này là Nhật Đàn, “Nhật” và “Cửu” đều tượng trưng cho dương, cho nên bất luận thế nào cũng không nên khắc tám con rồng ở đây.
Nhìn mãi, nhìn mãi, tôi bất giác đưa mắt nhìn về phía Thượng Quan Tầm, hắn đang đứng nói chuyện cùng mấy người, thi thoảng lại truyền tới những tiếng cười. Người đàn ông mặc bộ y phục màu đỏ, đứng phía bên trái hắn chắc hẳn Là Thái tử Thượng Quan Doãn. Nhà Thượng Quan có gen trội, đàn ông trong nhà đều là cực phẩm trong số những cực phẩm đẹp trai. Tuy nhiên, lúc thái tử điện hạ nói chuyện cùng mọi người, nụ cười giả tạo của ngài lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng quái lạ, thiếu thoải mái.
Người toàn thân mặc bộ y phục màu trắng đứng bên phải Thượng Quan Tầm trông rất quen mắt, khi người này quay đầu nhìn về phía tôi, tôi bất giác trợn tròn hai mắt, không ngờ lại là Tề Khiêm! Đúng vậy, chính là Tề Khiêm, chỉ anh ta mới có nụ cười tươi tắn, gần gũi đến thế mà thôi!
Tại sao Tề Khiêm lại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa còn có vẻ thân thiết với Thượng Quan Tầm và thái tử Thượng Quan Doãn như vậy? Trong tên của anh ta có một chữ “ Khiêm”, phải chăng chính là Nhị hoàng tử Thượng Quan Khiêm mà tôi vẫn thường được nghe nói đến? Tôi bất giác đưa tay sờ lên cằm mình, trong lòng không ngừng cảm khái: chốn kinh thành này quả thực là “ rộng lớn” quá mức!
Tôi hít một hơi thật sâu, lại nhìn về phía đó, Thượng Quan Khiêm vừa hay cũng đang nhìn về phía tôi. Lúc chạm trúng ánh mắt của anh ta, tôi thấy nụ cười tươi tắn tựa gió xuân kia bỗng đông cứng lại. Anh ta nheo mắt lại, tiếp đó trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười kì quái. Anh ta nhất định đã nhận ra tôi rồi!
Tôi còn chưa kịp nhìn đi chỗ khác, đôi mắt sắc bén của Thượng Quan Tầm đã phóng đến, tựa như đang hỏi: “ Từ lúc nào cô lại thân quen với Nhị ca của ta?”
Tôi cũng dùng ánh mắt đáp lại một câu: “ Ta thân quen với ai thì có liên quan gì đến ngài?”
Tôi và Thượng Quan Tầm giao chiến bằng ánh mắt một hồi thì tiếng một thái giám bỗng vang lên cao vút: “ Hoàng thượng giá đáo!” Thế rồi, Thượng Quan Minh bước tới, tất cả mọi người lập tức dừng mọi chuyện đang làm, cung kính quỳ xuống, lớn tiếng tung hô: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Trong giây lát, khắp không gian Nhật Đàn, vang vọng thứ âm thanh vô cùng trang trọng, uy nghiêm.
Hoàng đế Thượng Quan Minh đã quá ngũ tuần nhưng dung mạo vẫn cực kì tuấn tú, cứ nhìn ba người con trai xuất sắc của ngài thì biết. Hạ Tích Mai, Trang Phi, Cảnh Phi cũng lần lượt bước tới, lại thêm một đống phi tần, cung nữ, thái giám khác mà tôi không thể nhớ được hết tên.
Không lâu sau, lễ tế Hoa thần chính thức bắt đầu. Đại tế sư đứng trên đài cao chẳng hiểu đang đọc cái gì. Tóm lại là rất lâu, nếu không kiên nhẫn chắc tôi đã ngất lăn ra đất mất rồi. Nghi thức này thật sự còn khủng bố, đáng sợ hơn cả tiết học chính trị kéo dài suốt cả buổi sáng vào thời tôi còn học đại học. Ngay cả mười ba cực hình của Mãn Thanh chắc cũng không tàn khốc như thế này?
Sau một tiếng hô vừa lớn vừa dài, cuối cùng, Đại tế sư cũng chịu kết thúc tràng ngôn ngữ khó hiểu của mình. Ông châm ba nén hương rồi đưa sang cho Hoàng thượng cúng lạy trời đất. Sau khi nhận lại ba nén hương, ông ta nhanh chóng cắm vào lư hương. Lúc này tôi mới nhận ra, thì ra con rồng thứ chín của Nhật Đàm nằm trên lư hương Tế Nguyệt.
Khi tất cả mọi người đã bái tế xong, lễ tiết mới coi như hoàn thành. Cung nữ, thái giám không biết từ lúc nào tung lên không trung rất nhiều cánh hoa. Cánh hoa bay ngợp trời, hương hoa dìu dịu tỏa khắp muôn nơi.
Khi mọi nghi lễ kết thúc đã là giờ mùi. Lúc này tôi mới nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng. Đó chính là, buổi trưa ngày lễ tế Hoa thần sẽ không được dùng bữa, phải đợi đến chiều tối mới được ăn. Trời đất quỷ thần ơi! Đúng là giày vò con người ta quá đáng mà! Tất cả đều vì tôi quá phấn khích nên quên mất cả chuyện trọng đại này, nếu không tôi nhất định đã mang theo mấy miếng bánh hoa mai rồi. Người phụ nữ bị bỏ đói mới đáng thương làm sao!
Yến tiệc được bày trong ngự hoa viên.
Cả buổi chiều, tôi cứ bị đám phụ nữ của Hoàng thượng và các “vi thần” bao vây chặt lấy. Họ hết lời khen ngợi kiểu tóc của tôi thật đặc biệt, màu mắt rất đẹp, tiếng nói cười ríu rít vang bên tai khiến tôi muốn điên cả đầu. Người muốn tôi dạy cách tạo kiểu tóc, người lại hỏi tôi mua phấn mắt ở đâu, thật sự khiến trán tôi nổi đầy gân xanh.
Cuối cùng, tôi đã hiểu tại sao chỉ có Hạ Tích Mai, Trang phi và Cảnh phi được sắc phong thành phi. Bởi lẽ, ba người phụ nữ này tuy rằng cũng rất thích kiểu tóc của tôi, nhưng họ không hề tham dự vào cuộc hỗn loạn này, chỉ ngồi bình thản thưởng trà trong đình nghỉ tại ngự hoa viên nhìn tôi bị một đám đàn bà quấy rối.
Một lúc lâu sau, tôi cũng được giải thoát, nhờ sự xuất hiện của Bạch Ánh Tuyết. Hôm nay nàng ấy mặc trên người một bộ y phục màu anh đào, sắc màu tươi tắn, làm tôn lên làn da trắng sáng. Điều đáng chú ý là phần chân váy của nàng ấy đính đá quý nhiều màu, càng làm cho thân hình thêm mềm mại thanh mảnh. Tôi không thể không thừa nhận nàng ấy là một người rất biết cách ăn mặc.
Bỏ qua thành kiến từ kí ức của Hạ Chi Lạc, thực ra tôi không hề ghét Bạch Ánh Tuyết. Thế nhưng, từ sau lần tình cờ nhìn thấy bức tranh Thượng Quan Tầm vẽ nàng ta và nghĩ đến chuyện mình vô duyên vô cớ phải dưỡng thương nửa tháng trời, trong lòng tôi lại khó chịu, bực bội vô cùng! Dựa vào cái gì mà nàng ta có thể nhảy múa dưới gốc mai trước Li Hiên, còn tôi thậm chí chẳng có tư cách để thưởng thức chúng? Có lẽ tôi là người nhỏ nhen, không bao dung, nhưng nói cho cùng tôi cũng chỉ là một người phụ nữ bé nhỏ bình thường mà thôi!
Sau cùng, tôi đã tìm cách thoát thân bằng lí do chán ngắt là buồn vệ sinh, rồi một mình du ngoạn cảnh vật nơi đây, vừa đi vừa ngắm hàng liễu xanh mướt, muôn hoa đua nở. Những chùm hoa rực rỡ khiến tôi liên tưởng tới đám phụ nữ như loài lang sói lúc nãy, nếu lấy hoa để ví von với bọn họ thì đích thực đã sỉ nhục sức sống dồi dào, xinh tươi của những bông hoa trước mắt này!
Giữa trăm hoa khoe sắc đó, thứ đặc biệt thu hút tôi chính là chùm hải đường trước mặt, hoa nở đầy cành, cánh hoa hé nở, thẹn thùng trong giá nhẹ. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy loài hoa này là khi tôi mới học cấp hai, lúc mẹ đưa tôi đến công viên chơi, lúc đó gặp đúng mùa hoa hải đường nở rộ, sắc đỏ e ấp, hương thơm mát dịu, thoang thoảng khắp không gian khiến cho lòng người không khỏi mê say,
Không biết có phải vì đang ở thời cổ đại nên tôi bỗng trở nên đa sầu đa cảm giống người xưa không nữa. Nhìn cảnh vật trước mặt, tôi bất giác nhớ đến bài thơ “ Hoa hải đường” của Lưu Tử Thúy thời Tống, liền khẽ đọc thành tiếng:
“ Dáng vẻ yêu kiều sáng bừng xuân
Trang nhã như mai nhẹ tựa liễu
Tàn tạ mưa đêm hương còn đọng
Rụng hết sắc màu vẽ chẳng nên!”
Đang lúc tôi định đọc tiếp bài “ Như mộng lệnh” của Lí Thanh Chiếu thì bên tai đột ngột vang lên một tiếng khen “ thơ hay!” Quay đầu nhìn lại, đứng trước tôi là một người đàn ông rất trẻ, mắt một mí, khuôn mặt trắng trẻo, dung mạo tầm thường, khoác trên người bộ quan phục. Vì không biết cấp bậc qua quân phục nên tôi hoàn toàn không nhận ra thân phận và quan phẩm của người này
Mặc dù cậu ta tạo được thiện cảm với tôi nhờ cặp mắt một mí, thứ ở thời hiện đại tôi đặc biệt yêu thích, nhưng tôi vẫn khẽ nhướng mày, hành động tán gái tùy tiện như vậy khiến tôi cảm thấy không chút thiện cảm. Nghĩ vậy tôi liền hỏi: “ Có chuyện gì?”
Khuôn mặt cậu ta bỗng đỏ ửng lên, có vẻ căng thẳng nhưng vẫn không quên lễ độ đáp lại: “ Xin chào cô nương, xin thứ cho tại hạ đường đột, tại hạ chẳng qua chỉ….chẳng qua chỉ cảm mến tài hoa của cô nương thôi!”
“ Cô nương? Phụt!” Nghe cậu ta gọi hai tiếng “ cô nương”, tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng “ Trong Hoàng cung này có bao nhiêu là phi tần, mĩ nhân, cung nữ, hai chữ “ cô nương “ mà ngài nói đích thực hiếm thấy vô cùng!” Ha ha, mặc dù ở thời hiện đại hay cổ đại, đây là lần đầu tiên nghe người ta dịu dàng gọi mình một tiếng “cô nương.”
“ Thứ…thứ….thứ cho tại hạ ăn nói thiếu suy nghĩ!” Khuôn mặt cậu ta lúc này đỏ bừng lên, nói năng lại càng lắp bắp.
Cậu thanh niên này xem ra rất thẹn thùng, dường như chưa từng biết chữ " tình" là gì. Chắc hẳn cậu ta cũng mới lần đầu được tham gia vào lễ tế Hoa thần hoành tráng thế này, thế nên nói chuyện với phụ nữ mặt cứ đỏ tía tai, ăn nói lộn xộn, ngấp ngứ. Nếu như gặp được cô gái mà mình yêu, e là cậu ta sẽ chẳng nói được câu gì cho ra hồn cũng nên, Tôi thấy bộ dạng ngờ nghệch, ngô nghê của cậu ra lúc này thật dễ thương nên cảm giác không vui vừa rồi cũng tan biến hết.