Blake nheo mắt không tin. “Lặp lại lần nữa.”
“Em không thể lấy anh.”
Lặng im. “Nói cho anh biết tại sao? Đừng nói với anh là em không yêu anh, chỉ riêng điều đó là anh chắc chắn nhất.”
Đó là câu tuyên bố ngạo mạn, nhưng ít nhất đúng sự thật. “Anh khá tự tin em yêu anh?” Josephine lặng lẽ hỏi.
Anh đoán cô không hề biết thỉnh thoảng cô ngốc nghếch dõi theo anh khi cô nghĩ không ai để ý. Giống như người mù lần đầu nhìn thấy ánh mặt trời ló dạng. “Nhưng em không phải không yêu anh?”
Chẳng có điểm để phủ nhận về nó cả. Mọi hành động cũng như lời nói của cô đều toát lên tình ý.
“Đúng vậy. Rất nhiều là đằng khác.”
“Vậy tại sao em không lấy anh?”
Josephine buông ra một tiếng thở dài. “Vì nó quá dễ dàng.”
“Hôn nhân là minh chứng cho tình yêu. Đây là cách dễ dàng gắn kết hai con người đến gần nhau hơn.” Anh nhẹ nhàng trấn an. “Không khó đâu.”
“Vâng. Mặc dù thế, nhưng anh không thấy sao Blake - em đã có một cuộc hôn nhân thất bại. Em không muốn vội vàng lao vào một cuộc hôn nhân khác - liên tưởng như một người phụ nữ vượt sông, nhảy từ hòn đá này sang hòn đá khác. Hết thảy như “roller coaster” - theo kiểu xe lửa chạy như bay trên đường ray thả du khách từ trên cao xuống với tốc độ kilomet giờ trong giây đồng hồ -“
“Ý em là gì?”
“Vừa mới chia tay với Luke chưa đến vài phút, giờ chuyển sang kết hôn với anh - đây chẳng phải là một minh chứng hùng hồn nhất sao? Sẽ như thế nào nếu sáu tháng sau chúng ta nghiệm ra rằng những gì đã xảy ra chỉ là ảo tưởng nhất thời.”
Anh lắc đầu. “Nó sẽ không như vậy.”
“Làm sao anh biết được?” cô nhắc nhở, âm giọng tăng cao. Cô muốn tránh bị tổn thương thêm lần nữa bằng cách không hy vọng quá nhiều về nó. Nhưng tận sâu thẳm trong lòng cô luôn khao khát. “Anh từng nghĩ muốn kết hôn với Kim - hai người đã quen nhau nhiều năm, và đến cuối cùng anh thừa nhận nó không xuất phát từ tình yêu.”
“Anh cảm thấy khác về em không giống với cách anh cảm nhận về Kim.” Anh nói một cách đơn giản. “Với Kim anh cảm thấy anh đang đóng một phần - một phần mà anh muốn đóng, đó là sự thật. Nhưng anh không còn thấy nó là thật nữa khi đó là em. Em là mọi thứ anh nghĩ anh không muốn - em bướng bỉnh và nóng nảy. Em khiến anh muốn có em, muốn chôn sâu trong em, muốn em ở dưới thân anh dù bất cứ ở đâu bất cứ khi nào; thậm chí ngay cả nơi không phù hợp nhất.”
Cô đỏ mặt, nhớ khoảng thời gian tối qua sau khi tan ca trễ và cảnh ái ân trong thang máy...
“Em làm anh phản ứng,” anh tiếp tục say đắm. “Anh không ý nói chỉ riêng tình dục mà còn tình cảm anh dành cho em. Em đã và đang nắm giữ một phần không thể thiếu trong cuộc sống anh. Anh đã phá vỡ mọi quy tắc ngay khi dẫn em về nhà sau bữa tiệc. Hãy hiểu đi, Josephine. Chúng ta sinh ra để dành cho nhau - sẽ không bao giờ có mối quan hệ giữa anh và Kim.”
“Oh, tình yêu của em,” cô thì thầm.
“Anh giận bản thân tại sao không thừa nhận điều này sớm hơn. Suýt nữa anh đã đánh mất em - chết tiệt! anh đã từng mất em. Phải cảm ơn đấng tối cao vì cuộc hôn nhân của em thất bại và anh có thêm cơ hội lần nữa.”
Thật khó để làm dịu Blake - trong lòng cô chỉ có duy nhất mỗi mình anh - lời thú nhận anh cần và yêu cô. Cô muốn ngay tức khắc gọi cho Luke yêu cầu một cuộc ly hôn nhanh nhất trong lịch sử để cô có thể trở thành bà Josephine Delvin - người đàn bà hợp pháp của anh.
Cô nợ anh vì đã kiềm nén bộc lộ hết tình cảm dành cho anh. Điên hơn, cô còn nợ chính bản thân mình về điều đó. Cô cầm tay anh và hôn lần lượt lên mỗi ngón tay anh. Cô cam đoan cô vừa bắt được tia nhìn hân hoan chiến thắng trong đôi mắt xanh nhợt nhạt. Lời nói của anh làm cô ngạc nhiên hơn nhiều so với nụ cười tà của anh.
“Tình yêu của anh, em không biết mình vừa làm gì đâu?”
“Như thế nào anh có thể nói như vậy?”
“Anh có thể,” anh có thể kể mọi thông tin liên quan đến cô ví dụ như sở thích, tính cách, v...v. Anh thở dài biết rằng cô đã đúng, cô sẽ không nhân nhượng trước anh. Ngoài ra, anh cũng tôn trọng quyết định của cô.
Nhưng đó chẳng phải là một trong những lý do anh yêu cô sao?
Hồi Kết
“Em yêu, trở thành triệu phú cảm thấy thế nào?” Blake cưng chiều hỏi.
Josephine mỉm cười đắc ý. “Huh! Anh nói đi - anh là người biết rõ nhất.”
Anh cười. Việc cải tiến hợp chất diệt cỏ dại của Giuseppi đã tạo nên một bước ngoặt lớn cho lĩnh vực này trên toàn thế giới và được đánh giá rất cao. Nhờ nó mà số cổ phần của công ty trên thị trường chứng khoán tăng vọt mang về cho anh nhiều lợi nhuận. Đây là lần thành công nhất trong sự nghiệp của anh. Không, nó không hẳn là công lao của anh.
“Em yêu, nó là thành tựu của em và Giuseppi. Tất cả đều thuộc về em.” Anh nghiêng người áp đặt nụ hôn trên môi cô. “Nếu không phải do sự ương bướng và quyết tâm của em - anh sẽ không bao giờ cho anh ta một cơ hội. Đáng lẽ anh nên nghe theo em từ đầu.”
“Tại sao anh nên nghe em?” cô trêu trọc. “Anh là một chuyên gia -”
“Con người ai mà chẳng có sai lầm,” anh xen vào.
“Thấy chưa làm theo bản năng luôn mang đến kết quả tốt đẹp.”. Khi cả hai hợp tác cùng nhau, còn trên cả tuyệt vời. Blake có lần từng nói Giuseppi trông như đã đến tận thiên đàng - Well, anh ta biết ý tưởng của mình khá hay. Nói cách khác Giuseppi có niềm tin vào sự thành công của dự án này.
“Sao em nhẫn tâm từ chối bản năng trong việc quyết định kết hôn với anh,” anh nghiền ngẫm. “Anh biết là em muốn. Nhưng sao chúng ta vẫn tiếp tục hành động như hai người xa lạ trước người ngoài, Josie?”
Cô cân nhắc “Có thể nó là cách giải quyết tốt nhất cho hai ta trong trường hợp hiện giờ.” Cô nghiêm túc nói “Khám phá những mặt khác của nhau mà trước đây chúng ta chưa từng bộc lộ.”
Anh mỉm cười “Hạnh phúc?”
“Đắm đuối chỉ là một phần.”
“Câu trả lời nên là “Có” không phải sao?” Blake chế giễu
Họ đang ngồi bên ngoài vườn tận hưởng ánh nắng mùa hè rực rỡ - đây là không gian riêng của hai người, tạm thời loại bỏ những tạp niệm xung quanh.
Chuyện ly dị giữa Josephine và Luke diễn ra suôn sẻ. Bên cạnh đó Luke cũng đã hoàn lại số tiền lấy cắp. Giờ cô có đủ tài chính cùng với sự kính trọng cũng như yêu mến của mọi người trong công ty - quan trọng hơn là cô tôn trọng chính bản thân mình. Cô thở dài. Chẳng phải bây giờ đã tốt hơn rất nhiều. Hội đồng quản trị đồng ý thăng chức cho cô. Nói tóm lại cô vừa có địa vị vừa ở bên cạnh người đàn ông cô yêu.
“Đã hơn một năm kể từ lúc em chuyển đến đây sống cùng anh,” cô đánh giá, có một chút bất ngờ trong âm giọng cô. “Thật khó tin phải không?”
Trong một chừng mục nào đó, đúng - nhưng không phải tất cả. Thời gian là vô hạn không quá nhanh cũng không quá chậm khi con người hạnh phúc, Blake nhìn nhận, hiện tại anh cảm thấy hạnh phúc hơn những gì mình tưởng.
Anh hôn cô lần nữa, “Em yêu! Em biết đấy, có thể em đã đúng. Có lẽ chúng ta không cần nhẫn cưới để cam kết với nhau.”
Josephine nhướn mày. “Em không nhớ đã nói thế.”
“Không rõ ràng như vậy,” anh nhún vai. “Nhưng kết hôn với Luke đã khiến em sợ. Dù nó làm em khó chịu nhưng điều cuối cùng anh muốn là dắt em đến tòa thị chính. Anh sẽ không bỏ em, cục cưng của anh - và chúng ta không cần một đám cưới để hợp thức hóa nó.”
Nếp nhăn hằn sâu ngay giữa mi tâm “anh nói anh không còn muốn kết hôn với em nữa?”
Với một nỗ lực lớn, anh hơi hơi nhếch mép “Đó không phải là tất cả những gì anh nói.” Anh đính chính. “Anh hoàn toàn hạnh phúc với tình trạng hiện giờ?”
Đột nhiên cô cảm thấy cực kỳ khó chịu. “Em muốn kết hôn, thực sự,” cô hờn dỗi nói. Ngọn lửa êm ả sâu trong mắt anh đang trêu trọc, khiêu khích cô. “Em đang chờ anh hỏi lại em.”
Anh lắc đầu, một ánh sáng tinh nghịch lóe lên trong đôi mắt xanh da trời kia. “Oh, không - chúng ta đã thống nhất và em đã nói không. Mối quan hệ của chúng ta xuất phát từ sự bình đẳng. Anh đã cầu hôn em nhưng em khước từ. Anh nghĩ đã đến lúc em nên hỏi anh, Josephine?”
“Theo anh, em có nên quỳ xuống cầu hôn không?”
“Sao em không ngồi trên đùi anh thay vào đó.” Anh nghiêm túc đề nghị.
Cô làm đúng như anh yêu cầu, ngồi thoải mái khiêu gợi trên cặp đùi cứng cáp đầy cơ bắp. Nhìn sâu vào đôi mắt anh hỏi: “Anh sẽ kết hôn với em chứ, Blake?”
“Anh sẽ suy nghĩ.”
“Trong bao lâu,” cô khóc, cố giữ cho giọng mình không nức nở.
Anh thích giây phút này. “Ồ! trong vòng năm giây.’ Anh cười nham hiểm. “Dĩ nhiên, anh sẽ cưới em, Josephine - mặc dù anh đã nghĩ em sẽ không bao giờ hỏi, con nhím nhỏ bé của anh.”
Anh hôn cô rất lâu và cô cũng đáp lại. Lý trí cuối cùng của cô nhận thức rõ Blake biết chính xác điều khiển cô như thế nào. Anh có rất nhiều cách để thực hiện điều anh muốn.