Trương Tuyết Y gật gật đầu, tâm trạng đã khá lên đôi chút.
"Tôi có thể tới gặp cô ta không? Có vài chuyện tôi muốn xác nhận lại."
Anh hào phóng gật đầu.
"Được, chiều anh sẽ đưa em tới đó.
Cô lắc đầu ngay lập tức.
"Không cần đâu, tôi sẽ nhờ tài xế chở tới đó."
"Thật sự không cần anh chở sao?"
"Ừm."
"Vậy cũng được."
Dương Nhất Thiên gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Cả hai người ăn xong liền nghỉ lại khách sạn, đến trưa mới trả phòng rồi quay trở về Cẩm Tú Viên.
Trương Tuyết Y leo lên phòng ngủ trưa, đầu giờ chiều mới dậy thay đồ rồi bắt xe tới sở cảnh sát, lúc cô đi Dương Nhất Thiên vẫn đang ở trong thư phòng làm việc.
Trương Tuyết Y ngồi ở khu vực dành riêng cho người thăm tội phạm, hồi hộp chờ đợi, chỉ vài phút sau Lê Nhật Hạ đã đi ra, phía sau là một nam cảnh sát.
Chỉ cách nhau một tấm kính nhưng Trương Tuyết Y lại cảm thấy người phụ nữ trước mắt mình vô cùng lạ lẫm.
Khuôn mặt cô ta đã không còn lớp trang điểm nữa, nhìn vô cùng tiều tuỵ, khác hẳn với vẻ ngoài lộng lẫy khi trước.
Mái tóc bù xù và nham nhở, cả người cũng chỉ còn lại bộ xương.
"Cô tới đây làm gì? Cười nhạo tôi sao?"
Lê Nhật Hạ ngồi xuống ghế, nhìn cô bằng một ánh mắt đằng đằng sát khí.
Trương Tuyết Y thong thả nói, khuôn mặt không nhìn ra được bất cứ biểu cảm gì.
"Cô làm gì đáng để tôi cười nhạo."
Lê Nhật Hạ nghiến răng nghiến lợi.
"Có chuyện gì thì nói thẳng đi, phải có chuyện có mới tới gặp tôi chứ."
"Tôi cũng không có ý định vòng vo đâu.
Chiếc đĩa cô gửi tôi vào lần sinh nhật thứ mười tám là giả đúng không, người đàn ông trong đó không phải Nhất Thiên."
Cô ta cười khẩy.
"Ha ha, Trương Tuyết Y, cô đúng là ngu ngốc mà, đến giờ mới nhận ra sao? Đúng vậy, tôi đã tìm một người đàn ông hao hao giống anh ấy, tìm thợ trang điểm rồi hóa trang cho anh ta thật giống, sau đó lôi lên giường rồi quay video gửi cho cô, nhưng giờ biết chuyện này thì còn có ý nghĩa gì cơ chứ, không phải hai người đã quay lại rồi sao."
Trương Tuyết Y cắn chặt môi, cả người run bần bật, nội tâm đang dậy sóng nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
"Cô sẵn sàng ngủ với một người đàn ông xa lạ chỉ để chia rẽ chúng tôi sao? Làm vậy có đáng không? Còn nói là hai người từng có với nhau một đứa con?"
"Đáng chứ, tất nhiên là đáng!"
Lê Nhật Hạ siết chặt tay, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.
"Cô có biết tôi đã mạo hiểm như thế nào khi làm chuyện này không? Tôi cứ nghĩ nó sẽ không thành công, nhưng nào ngờ cô lại là một người tự ti chứ, sau khi xem xong liền không kể với Dương Nhất Thiên mà thẳng thừng bỏ đi du học.
Haha, Trương Tuyết Y, cô mới là người thất bại, cô vốn dĩ đâu tin anh ấy, chỉ vì một chiếc đĩa không rõ đầu đuôi mà chia tay, thật đúng là ngu ngốc."
Trương Tuyết Y hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình, cô chỉ nói lại thêm một câu rồi rời đi, sợ rằng ở đây thêm nữa sẽ không chịu nổi.
"Tôi thất bại sao? Vậy cô có thành công không? Thử nhìn xem đến cuối cùng thứ tôi và cô nhận được là gì? Thật nực cười."
Cô nói xong liền quay người, mặc kệ tiếng Lê Nhật Hạ gào thét ở phía sau.
"Tôi nhất định sẽ bắt cô phải trả giá, đồ khốn kiếp!"
Ngay khi rời khỏi sở cảnh sát Trương Tuyết Y cuối cùng cũng không chịu được nữa, vội ra một chiếc ghế đá gần đó rồi ngồi xuống, hít thở thật sâu để kiềm chế lại nội tâm đang dậy sóng của mình.
Đôi chân cô mềm nhũn, hoàn toàn không đứng dậy nổi, chỉ đành ngồi lại đó một lát.
Trương Tuyết Y thở dài, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Dương Nhất Thiên báo mình về trễ, sau đó lại gọi cho Hàn Yên Nhi.
"Alo."
"Yên Nhi à, cậu rảnh không? Đang làm gì vậy?"
"Mình vừa đi khám thai về, đang nghỉ ngơi thôi, mà có chuyện gì sao?"
"Không phải tuần sau mới tới lịch khám à, mình còn đang định lúc đó đi với cậu."
"Không cần đâu, tại mình thấy khó chịu nên mới khám sớm hơn lịch hẹn, kết quả rất tốt, em bé vẫn phát triển bình thường."
"Ừm, vậy thì tốt rồi.
Mà này, mình có chuyện muốn nói."
"Chuyện gì vậy, cậu nói đi, mình đang rảnh này."
Trương Tuyết Y có hơi phân vân, suy nghĩ một chút rồi kể ra hiểu lầm giữa mình và Dương Nhất Thiên.
Hàn Yên Nhi nghe xong cũng rất bất ngờ, không nhịn được mà cười phá lên.
"Ha ha, cậu nói gì cơ? Cậu hiểu lầm lão đại với cô kia ngủ với nhau nên mới ra nước ngoài á?"
"Ừm, cô ta còn nói từng bị sảy thai nữa..."
Hàn Yên Nhi có chút buồn cười, nhưng cũng tức giận thay cho cô.
"Đúng là người phụ nữ đê tiện, nhưng không ngờ cậu cũng tin được đấy, nghe có vẻ vô lý như vậy mà."
Trương Tuyết Y bĩu môi, oan ức nói.
"Người ta nói phụ nữ khi yêu đều mù quáng mà, mình cũng có ngờ đó chỉ là hiểu lầm đâu..."
"Vậy giờ cậu tính sao? Về xin lỗi à? Lão đại đúng là oan ức mà, mang tiếng lâu như vậy."
"Mình cũng không biết nữa, xin lỗi thì sơ sài quá, cậu cho mình lời khuyên đi, mình bây giờ đang rối lắm."
Hàn Yên Nhi ở đầu bên kia xoa xoa cằm, suy nghĩ điều gì đó rồi trả lời.
"Hay là cậu tạo bất ngờ đi, mua một bó hoa và một chiếc bánh kem để xin lỗi."
"Liệu có đơn giản quá không?"
"Cũng có chút chút, vậy khoan đã từ từ rồi làm, bây giờ cậu cứ giả vờ tỏ ra lạnh nhạt với anh ấy đi, rồi chờ anh ấy đi làm, sau đó mua hoa, trang trí lại nhà, rồi làm bánh kem để tạo bất ngờ.
Cậu thấy cách đó có ổn không?"
Trương Tuyết Y gật đầu, con tim có chút dao động.
"Chắc mình sẽ thử cách này, vừa hay ngày mai Nhất Thiên bảo anh ấy phải tới công ty, đến tối muộn mới về."
"Ừm, chúc cậu thành công.
Thôi mình cúp máy đây."
"Nhớ ngủ sớm nhé, nghỉ ngơi đầy đủ đấy, khó chịu gì thì gọi ngay cho mình."
"Biết rồi mà, ngủ ngon."
Trương Tuyết Y thong thả đi về Cẩm Tú Viên, vừa bước vào phòng khách đã thấy Dương Nhất Thiên đang cặm cụi nấu ăn trong bếp,
"Em về rồi sao? Có gặp được Lê Nhật Hạ không?" Thấy cô đã về anh liền ân cần hỏi.
"Gặp được rồi."
"Vậy cô ta nói gì? Người trong đoạn video đó không phải anh đúng không?"
Trương Tuyết Y cố tình lảng tránh nó, không trả lời.
"Tôi mệt rồi, đi tắm trước đây."
"..."
Sau khi dùng bữa tối Trương Tuyết Y liền trở lại phòng của mình, mang hết chăn gối từ phòng của Dương Nhất Thiên về rồi chốt cửa lại.
Cô vùi đầu vào trong chiếc chăn ấm áp, lấy điện thoại ra nhắn tin với Hàn Yên Nhi.
"Mình đã thử tỏ ra lạnh lùng với anh ấy rồi nhưng thấy vẫn như mọi ngày cả, cậu có chắc ngày mai sẽ thành công không?
"Mình chắc chắn mà, lão đại chết mê chết mệt cậu còn gì."
"Không biết nữa..."
"Đừng lo nữa, cậu tranh thủ học cách làm bánh đi."
"Mình biết làm mà, chắc sẽ ổn thôi."
"Đừng để bị đau bụng như đợt trước làm cho mình ăn nhé."
"Hì hì, mình sẽ cố gắng, thôi cậu ngủ đây, đừng thức khuya quá."
"Bye."
Trương Tuyết Y cất điện thoại, trùm chăn kín đầu rồi nằm lăn qua lăn lại, hồi hộp đến nỗi không ngủ được.
Vì sáng mai có cuộc họp nên Dương Nhất Thiên đã rời khỏi nhà từ sáng sớm, ngay khi anh đi Trương Tuyết Y cũng lái xe tới cửa hàng hoa, mua một thùng cánh hoa hồng và một bó hoa thật to.
Mua xong cô lại lái xe tới siêu thị, lựa chọn những nguyên liệu làm bánh tươi ngon nhất mua về.
Trương Tuyết Y lái xe về nhà, dành cả buổi sáng để làm một chiếc bánh kem hai tầng tuyệt đẹp, thử đi thử lại mới cảm thấy ổn, tuy không ngon như bánh Dương Nhất Thiên làm nhưng cũng không quá tệ để ăn.
Những nguyên liệu bị lỗi ở trong thùng rác cũng khá nhiều.
Tiếp đó Trương Tuyết Y lại lái xe ra một tiệm trang sức có tiếng ở thành phố, mua một cặp nhẫn tình nhân với cái giá gấp mấy chục lần tiền lương của cô.
"Chậc, tuy giá hơi đau nhưng thôi cũng đáng, đã làm thì làm cho tới bến vậy!"
Cô đi về nhà, trang trí lại căn biệt thự, rắc hoa hồng từ phòng khách đến phòng ngủ, sau đó hồi hộp chờ anh về.
Dương Nhất Thiên bận rộn làm việc cả ngày, do nghỉ ở nhà chăm sóc Trương Tuyết Y nên bây giờ tài liệu cần xử lí chất thành đống.
Tuy vậy nhưng anh vẫn cố gắng hoàn thành hết để mau về nhà với cô.
Đang làm thì bỗng dưng Cao Tuấn gõ cửa đi vào.
"Chuyện gì vậy?"
"Giám đốc, ông David và vợ đang ở trước cổng công ty mình."
"Sao vợ chồng ông ấy lại ở đây, không phải đang ở nước ngoài à?"
"Tôi cũng không rõ."
"Được rồi, đi xuống thôi, xem ra hôm nay phải về trễ rồi."
Dương Nhất Thiên thở dài, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn rồi cùng Cao Tuấn đi xuống tiếp vị khách quý này.
Trương Tuyết Y ngồi chờ ở nhà mãi vẫn không thấy ai về, nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn bảy giờ tối.
Cô sốt ruột lấy điện thoại ra, gọi vào máy Dương Nhất Thiên nhưng không thấy ai trả lời.
"Đang bận sao..."
Cô thở dài, ngồi dựa lưng vào ghế.
Tiếng đồng hồ tích tắc tích tắc, không biết đã kêu bao nhiêu lâu.
Lại đợi thêm hai tiếng đồng hồ nữa, đã hơn chín giờ tối nhưng anh vẫn chưa về, Trương Tuyết Y cuối cùng cũng không chịu được nữa, gom hết cánh hoa trong nhà vứt vào thùng rác.
Sau đó lên phòng trùm chăn kín đầu, cứ thế ngủ thiếp đi.
Bỗng ở dưới nhà vang lên tiếng mở cửa, cô lờ mờ tỉnh dậy, nhìn đồng hồ thì thấy đã mười một giờ đúng.
"Về rồi sao?"
Trương Tuyết Y rửa mặt rồi xuống dưới nhà, vừa bước tới cầu thang thì một mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, còn Dương Nhất Thiên thì nằm nhắm mắt trên sofa.
"Ôi trời, anh ấy uống rượu sao?"
Cô vội chạy xuống dưới, đỡ anh lên phòng.
Dương Nhất Thiên lúc này đã không còn tỉnh táo do uống rượu khá nhiều, nhưng lúc ngửi thấy mùi hương trên người cô thì vẫn cố mở mắt ra, mấp máy môi.
"Y Y à, anh xin lỗi, đối tác của công ty bất ngờ tới vào hôm nay nên anh phải đi tiếp họ..."
Cô cười khổ, ôm lấy eo anh rồi đi lên phòng.
"Được rồi, được rồi, mau đi lên thôi, anh uống say quá rồi kìa."
Sau khi đỡ được Dương Nhất Thiên lên giường cô liền chạy xuống dưới nhà nấu một chén canh giải rượu mang lên đút cho anh.
Trương Tuyết Y cởi bộ vest anh đang mặc trên người, thay một bộ đồ khác thoải mái hơn rồi đắp chăn cho anh ngủ.
Xong xuôi hết cô cũng mệt hết cả người.
"Tha cho anh lần này đấy, đành để khi khác xin lỗi vậy, chúc ngủ ngon, anh yêu."
Trương Tuyết Y mỉm cười, vui vẻ đặt lên môi Dương Nhất Thiên một nụ hôn, sau đó ôm anh chìm vào giấc ngủ..