Trương Tuyết Y đi thẳng vào trong nhà rồi nằm phịch xuống sô pha, chẳng thèm thay quần áo mà lăn ra ngủ.
"Cạch-" Lê Tử Đằng mở cửa bước vào.
Căn nhà đã tối đèn, chỉ còn một chút ánh sáng yếu ớt phát ra từ phòng bếp cùng với một mùi hương thoang thoảng, có vẻ giống như mùi đồ ăn.
Anh chậm rãi bước vào, trước mặt là bóng dáng cô gái nhỏ đang cặm cụi nấu ăn, hết lấy cái này lại lấy cái kia, trên trán cô đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Lê Tử Đằng bước lại ôm cô từ phía sau, gục đầu xuống ngửi lấy mùi hương nhẹ nhàng ở chiếc cổ trắng ngần.
Huỳnh Băng Băng giật bắn người, quay mặt lại chất vấn nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị anh lấy môi chặn lại.
"Anh về lúc nào vậy sao không gọi em...ưm...đừng...ưm..."
Lê Tử Đằng tham lam cắn mút môi cô một hồi mới buông ra.
"Vợ à...anh cưới em về đâu phải để em làm những thứ này....từ ngày mai thuê người giúp việc đi..."
Huỳnh Băng Băng trong nháy mắt đỏ mặt, tim cứ đập thình thịch thình thịch.
"Không cần đâu, những thứ này em làm được..."
"Đừng cố sức quá, mệt thì bảo anh."
"Vâng, anh mau lên tắm đi rồi xuống ăn cơm, em pha nước rồi đấy!"
Lê Tử Đằng đặt một nụ hôn lên trán cô rồi đi lên tầng tắm rửa.
Huỳnh Băng Băng ở dưới bắt đầu dọn cơm.
Cô múc đồ ăn ra chén rồi bày lên bàn, bữa cơm tuy đơn giản nhưng đầy hương vị tình yêu.
Chỉ mười lăm phút sau Lê Tử Đằng đã đi xuống, anh chỉ mặc một cái quần thun, thân trên để trần, cơ thể quyến rũ lộ rõ ra ngoài.
Huỳnh Băng Băng ngoảnh mặt lại liền thấy một cảnh này, cô chạy lại ghế lấy ngay cái áo ném ngay cho anh rồi nói.
"Anh mau mặc áo vào đi, cảm lạnh bây giờ!"
"Được rồi!" Lê Tử Đằng cũng không từ chối gì, mặc ngay áo vào.
Mới nãy anh chỉ làm màu tí thôi chứ vừa mưa nên lạnh lắm.
"Nhà có ai tới hả?" Lê Tử Đằng ngồi xuống hỏi, lúc nãy mới vào anh có thấy hai đôi dép trẻ con.
"Dưa Hấu với Cherry, hai đứa tới chơi với Cam."
"Em chưa ăn cơm hả?" Lê Tử Đằng nghe vậy cũng không hỏi nữa, đứng dậy kéo cô ngồi xuống ghế, còn bản thân mình thì dọn nốt những món còn lại.
"Em ăn lót dạ rồi." Huỳnh Băng Băng trả lời.
"Được rồi, em cũng ngồi xuống ăn cơm đi."
"Vâng."
"Mấy ngày không gặp có nhớ anh không?"
Lê Tử Đằng vừa ăn vừa hỏi, miệng luôn treo một nụ cười nhàn nhạt.
"Có chứ, nhớ sắp chết rồi đây này, nếu không phải sợ truyền thông chụp hình thì em đã đi đón anh thay Tuyết Y rồi."
"Để em chịu thiệt thòi rồi, tí đền bù cho em." Lê Tử Đằng cốc đầu cô, giọng nói có chút mờ ám nhưng ngập tràn sự cưng chiều.
"À, mới nãy em biết anh gặp ai không?" Anh hỏi.
Huỳnh Băng Băng ngước mặt lên nhìn với vẻ nghi vấn, chẳng lẽ là người nào đặc biệt à?
Lê Tử Đằng nhìn chằm chằm cô, đôi mắt to tròn nhìn như em bé.
Huỳnh Băng Băng có một vẻ đẹp riêng, không phải quyến rũ góc cạnh như Trương Tuyết Y mà là một vẻ đẹp ngây ngô đơn thuần, mắt không đẹp, mũi không cao, môi cũng không xinh nhưng lại khiến nhiều người u mê khi nhìn vào.
Đây cũng chính là điểm anh bị hấp dẫn bởi cô.
Từ ánh nhìn đầu tiên đã xác định không rời ra được.
Đúng là uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời...
Lê Tử Đằng nhìn một hồi cuối cùng cũng không nhìn được phì cười, sặc cả cơm ra ngoài, bắn hết lên mặt Huỳnh Băng Băng.
"Phốc, khụ, khụ...nhìn mặt em hài quá!"
"Á!"
Huỳnh Băng Băng đứng dậy đi rửa mặt, mặc kệ Lê Tử Đằng đang cười sặc sụa ngoài kia.
"Được rồi, không đùa nữa, hôm nay anh gặp Dương Nhất Thiên ở sân bay, hình như cậu ta vừa đi công tác về." Một lúc sau anh mới bình tĩnh trở lại, trịnh trọng nói với cô.
Huỳnh Băng Băng cũng có chút ngạc nhiên, chẳng phải cái cậu họ Dương này là người yêu cũ của Tuyết Y à, nếu vậy thì chắc là ở sân bay...ba người đụng mặt nhau rồi nhỉ?
"Vậy...xảy ra màn đánh ghen à...?" Huỳnh Băng Băng cắn đũa hỏi, chắc là như vậy rồi.
"Ừ, cậu ta thấy anh với Tuyết Y đi chung, thế là quay ra chất vấn." Lê Tử Đằng trả lời.
"Sau đó như nào nữa, anh đóng vai bạn trai con bé hả?" Cô lại tiếp tục hỏi, đôi mắt sáng lên.
"Tạm thời là vậy, cứ để cậu ta hiểu lầm đi." Lê Tử Đằng tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Ồ, anh thấy hai người họ có hợp nhau không?"
"Không biết , cứ để chúng nó giải quyết với nhau trước đã, còn bây giờ tới lượt anh!" Lê Tử Đằng nói xong liền đặt đũa xuống, đứng dậy nhấc bổng cô lên.
"Á, anh làm gì vậy?" Huỳnh Băng Băng giật mình la lên.
"Bữa phụ xong rồi phải tới bữa chính chứ, nhịn ăn cả tuần rồi!" Anh nói với giọng mờ ám, khóe môi nhếch lên một nụ cười nham hiểm.
Huỳnh Băng Băng vài giây sau mới hiểu được anh đang nói đến vấn đề gì, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng như quả táo.
Cô ấp a ấp úng...
"Không...không được...ba đứa nhỏ còn ở trên tầng đấy..."
"Đừng lo, căn biệt thự này cách âm tốt." Lê Tử Đằng nói rồi bế cô lên phòng rồi đóng cửa cái "rầm".
...
Chỉ một lúc sau căn phòng đã vang lên những âm thanh ái muội...
"Cốc, cốc, cốc..."
Đêm càng khuya càng yên tĩnh, những căn nhà đã tối đèn.
Dãy nhà của Trương Tuyết Y cũng không ngoại lệ, chỉ còn mỗi ánh trăng sáng rực soi sáng con đường.
Có hai bóng người mặc đồ đen đi tới ngôi nhà của Trương Tuyết Y rồi dừng lại, người đàn ông bắt đầu gõ cửa, còn cô gái bên cạnh thì xách hai chiếc vali trông có vẻ rất nặng nề.
Hắn ta gõ liên tục nhưng lại không thấy động tĩnh gì, cũng không thấy ai ra mở cửa.
"Nè, có khi không có ở nhà không?" Cô gái bên cạnh kéo thấp vành mũ xuống rồi hỏi.
"Không đâu, giờ này thì đi đâu được." Hắn nói rồi quan sát xung quanh, trông hết sức mờ ám...