Lúc Phác Xán Liệt về đến nhà, Biên Bá Hiền đã ngủ rồi.
Khi ngủ Biên Bá Hiền thích mở đèn, Phác Xán Liệt tắm xong nằm xuống, giúp cậu sửa sang tấm chăn bị đá lung tung.
Biên Bá Hiền an tĩnh ngủ, tay phải khéo léo kê dưới má, cái bóng xinh đẹp của hàng mi phản chiếu nơi mí mắt, có lẽ động tác êm ái của Phác Xán Liệt cũng chạm tới cõi mộng của cậu, mí mắt Biên Bá Hiền động đậy, vô thức tìm về phía hắn.
Phác Xán Liệt kiềm lòng không đậu hôn một cái.
Biên Bá Hiền say giấc thật sự là quá ngoan.
Hôm nay mất hồn mất vía nguyên một ngày, chung quy vẫn phải trách tội vị tổ tông trước mặt này.
Biên Bá Hiền khỏi bệnh rồi là bận rộn liên tục, mỗi lần về nhà đều vội vàng tắm rửa đi ngủ thật sớm, đến hôm nay Phác Xán Liệt mới biết cậu bận cái gì.
Thời điểm trông thấy đoạn phim ngoài lề do studio của Biên Bá Hiền đăng, hắn liền hiểu hết thảy.
Trong video, Biên Bá Hiền choàng khăn lụa mỏng, đường thêu rậm trắng như tuyết, dưới hành động cố ý che mặt của cậu, ngũ quan chẳng hề có sức công kích thoắt ẩn thoắt hiện được vẻ thuần khiết bao phủ.
Biên Bá Hiền thoáng đổi tư thế, đặt khăn lụa lên đầu.
Dù cho nhan sắc non nớt, cũng khiến người ta miên man bất định.
Phác Xán Liệt khó lòng mà không nghĩ tới nơi khác, da Biên Bá Hiền vốn đã trắng, trong video cậu vuốt mái tóc nhu thuận, theo sự thay đổi tư thế, cậu cũng thành thạo biến hóa biểu cảm, áo len hồng trên người, hoa văn anh đào ngọt ngào, dường như cùng hòa tan giữa khí chất đáng yêu quyến rũ.
Ban đầu còn cảm thán Biên Bá Hiền đẹp quá dễ thương quá, lúc bấy giờ trong đầu lại tưởng tượng vài khung cảnh khó miêu tả, Phác Xán Liệt lắc đầu nguầy nguậy, cố xua ý tưởng ‘ban ngày tuyên dâm’ đi.
Nhưng Biên Bá Hiền bẩm sinh đã trong trẻo.
Khăn lụa trắng phau, là món đồ cưới nghi thức tráng lệ được cậu bài trí.
Sợi vải tinh mịn tôn lên mảng đỏ vì e thẹn, xuyên qua đợt sóng tình lấp ló dưới da thịt, mỗi một đường thêu, là một lần tim đập mạnh.
Biên Bá Hiền bị Phác Xán Liệt lay tỉnh, đầu tiên chỉ cảm thấy trên cổ ngưa ngứa, vết nước ướt át lưu lại trên làn da trắng mịn, cậu cau mày, dụi mắt.
Trông thấy Phác Xán Liệt đang đè trên người, đầu vùi vào cổ mình, từng cái mút mát không khỏi phát ra tiếng vang sắc dục, cậu bị môi của Phác Xán Liệt chạm trúng địa phương nhạy cảm trên cổ.
Hõm cổ trái của Biên Bá Hiền, là nơi phòng thủ cuối cùng dấy lên dục vọng.
Môi lưỡi điêu luyện, ùn ùn kéo đến, Biên Bá Hiền sắp thua trận, thịt mềm trên cổ bị hắn hôn hết lần này tới lần khác, ở nơi đó, sinh ra một màu đỏ diễm lệ.
“Ưm… làm gì vậy anh?” Cậu nhấc tay đẩy Phác Xán Liệt, sức lực thiếu hụt bởi những nụ hôn vừa rồi, Biên Bá Hiền không khỏi xuất thần, lẽ nào Phác Xán Liệt là yêu quái hút tinh khí?
Mạch tư duy đi chu du bốn phương, chưa đợi Biên Bá Hiền hoàn hồn, Phác Xán Liệt đã lặng lẽ cởi đồ ngủ cậu.
Da Biên Bá Hiền rất trắng, phần nhiều là vì tính đặc thù nghề nghiệp, cậu cực kỳ chú trọng bảo dưỡng, bình thường thích dùng kem dưỡng thể, trên người luôn mang mùi sữa thơm.
Phác Xán Liệt dời trận địa từ cổ cậu xuống eo, châm lửa khắp nơi, không tha cho chỗ nào.
“Phác Xán Liệt… đêm hôm anh động dục cái gì hả… A…”
Đôi khi, có vài thứ, bản thân con người cũng không tài nào khống chế nổi.
Tỷ như buồn ngủ, tỷ như nước mắt, tỷ như tình dục.
Ba điều hòa lại với nhau, trở thành sự tồn tại lạ lùng vừa hành hạ vừa khiến người ta hưởng thụ.
Ngứa ngáy hóa thành sóng tình, đánh tan sự kiềm nén của Biên Bá Hiền, dục vọng không ngừng bành trướng, chỉ muốn người trước mắt dùng những cái đụng chạm để hóa giải.
Vóc dáng Phác Xán Liệt săn chắc, hình tam giác ngược, tuyến nhân ngư, thân trên trần trụi, làm huyết mạch người ta phun trào, hắn giữ eo Biên Bá Hiền kéo lên, để cậu ngồi trên đùi mình, sau đó xoay người đổi vị trí, lưng dựa vào đầu giường, nắm vạt áo Biên Bá Hiền, cởi áo ngủ ra thay cậu.
Lúc này, thân trên của Biên Bá Hiền, phơi bày trước mắt hắn không chút cố kỵ, vô luận sắc trắng tinh khiết hay màu đỏ xinh đẹp vì bị Phác Xán Liệt giày vò, đều là thuốc kích dục vô hình.
Biên Bá Hiền ôm hắn, cùng hắn hôn môi.
Hôm nay Phác Xán Liệt hơi khác thường.
Nói thật, dạo này số lần họ ân ái ít hơn trước kia nhiều, Phác Xán Liệt ‘dục cầu bất mãn’, Biên Bá Hiền cũng có thể hiểu, nhưng lúc cậu đang ngủ mà bị hắn “làm” cho tỉnh, lại là lần đầu tiên.
Cậu cho rằng hắn đang làm nũng, xoa tóc sau gáy hắn như an ủi, hiến dâng mỗi một nụ hôn ngọt ngào của mình.
Biên Bá Hiền y hệt em bé thơm mùi sữa, buồn ngủ muốn chết, mắt cũng díu lại, vẫn kiên cường chống đỡ, ôm ôm hôn hôn vỗ về hắn, cả người tỏa ra hương vị khiến Phác Xán Liệt yêu không thể buông.
Tận đến khi súng của hắn chọc vào hậu huyệt, Biên Bá Hiền mới giật mình, hoàn hồn.
Cậu vỗ ngực hắn một phát: “Phác Xán Liệt, đồ quỷ già dê!”
Phác Xán Liệt bật cười, tụt quần cậu ra, đáp một nẻo: “Ngày mai nghỉ phép đúng chứ?”
Biên Bá Hiền đành chìm đắm trong sóng tình cuồn cuộn, hắn thì rủ rỉ bên tai cậu, cậu cũng chỉ có thể khống chế tiếng rên rỉ mà trả lời ngắt quãng.
“Clip tạp chí đó, em cố ý phải không? Hửm?” Dứt câu, thân dưới Phác Xán Liệt chợt thúc mạnh.
“Ưm… phải… phải, a…”
Phác Xán Liệt ôm cơ thể run rẩy kia, hai người dùng tư thế ngồi để giao hợp, Biên Bá Hiền bởi vì động tình mà sắc mặt hồng hào, Phác Xán Liệt thu toàn bộ vào mắt, dái tai nối liền mạch với đường viền hàm, kéo dài đến cằm, hắn nhịn không được, ghé tới hôn một cái.
“Cưng, muốn đội khăn voan cưới cho anh xem đúng không?”
“Anh biết… biết rồi còn… hỏi… A……”
Lịch trình quay tạp chí, Phác Xán Liệt chẳng hề nhận được xíu thông tin nào từ cậu.
Đoạn phim tạp chí lần này, hoàn toàn chính là tâm tư của Biên Bá Hiền được bày lên bàn tiệc một cách quang minh chính đại, tài tình đánh cược đem ý tưởng của mình ra thông báo thiên hạ, cũng tiện thể dè dặt nói cho Phác Xán Liệt nghe.
“Phác Xán Liệt, em muốn… em muốn kết hôn với anh.”
Về chuyện kết hôn, hai người chưa từng chính thức ngồi lại với nhau để bàn bạc, nhưng rất hiểu ý mà dùng cách thức đùa giỡn nhằm cho đối phương biết, bước tiếp theo của cầu hôn đương nhiên là đám cưới, chẳng qua thân phận họ đặc biệt, rất nhiều sự việc không thể như nguyện vọng.
Con đường tương lai sẽ phải đi thế nào? Tính mẫn cảm của nghề nghiệp khiến họ không thể đưa quan hệ ra ánh sáng quá mức, dù có được nhiều thanh âm ủng hộ hơn nữa, cũng chỉ là sự tĩnh lặng của dòng nước vẩn đục, hai người chỉ có thể đơn độc hành hương, hóa âm thanh thế tục thành gió, thổi qua tai, chẳng màng để trong lòng.
Song thế tục là một giọt mực.
Sóng gợn sẽ làm lan rộng giọt mực, sự hiểu lầm lẫn gièm pha đen đúa nở rộ khắp nơi.
Lưỡi dao sắc bén, nào có chuyện nghe theo đạo lý.
Danh tiếng quan trọng, tiền đồ cũng quan trọng.
Nhưng Phác Xán Liệt không muốn để cậu thiệt thòi, một chút cũng không.
Bọn họ có thể chạy trốn.
Thế là hắn hướng về phía Biên Bá Hiền, thủ thỉ: “Vậy thì kết hôn thôi.”.