Tôi có nghe lầm không?
Mạch Mạch cô ta kiêu ngạo hóng hách như vậy mà đồng ý làm tiểu thiếp sao?
thật là khó tin.
- Không được ta không đồng ý.
Hắn khó chịu nói.
- Nhất Phàm ! chàng nên nghe lời gia gia của chàng thì hơn đừng tự làm khó dễ bản thân nữa.
Cô ta nhẹ nhàng khuyên hắn.
Hắn nghe xong những lời đó liền không nói nữa nhưng nét mặt khó chịu như ai vừa cho hắn uống dắm đầy vậy.
- Ngươi tên là gì. ?
Trời ơi, Diêm vương ngài ấy lại nhìn tôi nữa kìa, đau tim chết mất.
- Dạ ... thưa ngài tiểu nữ tên là Lý Lạc Lạc .
Tôi trả lời với chất giọng run nhẹ.
- Không cần sợ ta như vậy, dù gì cũng là cháu dâu của ta rôi cô sẽ sớm được chết thôi.
Ngài ấy vừa nói vừa nhìn tôi sắt lẹm, với tôi ánh mắt đó có giết chết người.
Huhu... ngài ấy vừa nói gì cơ?
Tôi sẽ sớm được chết á hả ....huhu hông có vui luôn á
- Ta không có ý định cho Nhất Phàm kết minh hôn nhưng nay việc đã lỡ rồi , ta đây sẽ chọn ngày đẹp để cho ngươi từ dương , có như vậy ngươi mới chính thức sống đời đời kiếp kiếp bên Nhất Phàm.
Ngài ấy nói tiếp.
Huhu ...biết ngay là sẽ có ngày này mà, cái gì mà sống đời đời kiếp kiếp với tên quỷ đó chứ? ... con không có cần Diêm vương ơi....huhu chưa chết mà đi gặp Diêm Vương thì rôi cũng sẽ chết thôi hà!
- Dạ ...thưa ngài.
Tôi trả lời trong đâu khổ, nước mắt tôi đang chảy thành dòng trong tim....
Sau khi nói xong những việc này tất cả chúng tôi xin cao lui.
Hắn cho người đưa tôi về trước còn phần hắn thì đưa cô nương tử bé bổng của hắn về.
Về tới phủ tôi đi ngay về phòng.
Nằm thài lai trên giường, tôi nhớ về những việc đã qua rồi thầm nghĩ tình hình như thế này thì tương của tôi sẽ ra sao?
Nội suốt ngày sống ở cái nơi âm u là tôi đã muốn bệnh rôi...suy nghĩ vẫn vơ lúc thì thôi đã thiếp đi tự khi nào.....
- Lạc Lạc à ! cô tỉnh dậy đi nào...Lạc Lạc.
một giọng khẽ gọi
Tôi mở mắt ra thì thấy đó là Giai Âm.
- Hở....Cô gọi tôi sao.
Tôi ngáy ngủ hỏi.
- Đúng rồi, cô tỉnh dậy đi nào đại nhân về rồi đại nhân cho gọi cô đó, nào đứng dậy tôi thay y phục cho cô nha.
Giai Âm nhẹ nhàng nâng tôi dậy.
- Cái tên đó gọi tôi làm gì kia chứ ? Đang ghét !
Tôi tức giận.
Thay xong y phục tôi theo Giai Âm đến gặp hắn tại phòng riêng của hắn là cái nơi đêm tân hôn tôi được đưa vào.
Vừa tới nơi tôi thấy hắn ngồi chễm chệ trên giường,
Cái tướng ngồi thấy mà ghét.
- Ta đến rồi , ngươi gọi ta có gì không?
Tôi kênh mặt hỏi hắn.
Giai Âm được hắn cho lui ra ngoài.
Bất giác hắn kéo tay tôi xuống giường rồi nằm đè lên tôi .
- Gia gia ta cương quyết nói không cho thoái hôn đã vậy thì bây giờ ... ta và ngươi làm cái việc đêm đó còn gian dở đi.!
Hắn nói với giọng điệu ngã ngớn.
- Ngươi...ngươi tính làm gì ta .? ngươi mau thả ta ra tên xấu xa.
Tôi hét lên với hắn.
- Thì còn làm gì nữa...?
Tất nhiên là động phòng rồi, có ai lấy nương tử mà không động phòng hay không?
Hắn cười nham hiểm
- Áaaaaa!!!! Thả ta ra, tên biến thái vô liêm sỉ, người giết quách ta đi cho rồi chứ ta không động phòng với tên quỷ nhà ngươi đâu.
Tôi vừa mắng vừa hét lên với hắn.
Hắn liền ngồi dậy và cười lớn.
- Haha....! xem ra cô tưởng ta muốn động phòng thật sao?
- Tên biến thái ngươi cười cái gì kia chứ.
Tôi ngồi bật dậy
- Ta mà đi động phòng với ngươi á ? ngươi coi ta là ai haha.....
hắn lại cười
Tổ tông nhà ngươi, nếu như không nể ngươi là quỷ thì bà đây cho ăn tát rồi.
- Mau đi lấy nước rưa chân cho bổn đại nhân đây đi nào.
Hắn kêu ngạo ra lệnh.
- Cái gì ? Ngươi nói ta á hả?
Tôi trợn mắt hỏi hắn.
- Tất nhiên là cô rồi, cô không phải đang hoang tưởng mình là quỷ phu nhân đấy chứ ?
Hắn hỏi tôi với nét mặt biến thái vô cùng.
- Đương nhiên là không rồi, ta chỉ tưởng cái thứ quỷ nhà ngươi máu đê tiện nổi lên thôi.
Rữa chân chứ gì ? dễ thôi để ta đi lấy nước.
Tôi đỏ mặt , nói dứt câu tôi liền quay lưng đi.
Dù sao cũng đã hứa nếu hắn giúp mẹ ta thì ta sẽ hầu hạ hắn, nên việc này cũng không có gì bất ngờ cả.
- Mạnh tay chút đi, như vậy mới sạch được!
" Tên này thật là phách lối quá đi, đáng ghét "
- Áaaa , nhè nhẹ thôi, muốn ám sát bổn quân à?
hắn la toáng lên.
- Ngươi thật là lắm lời , vừa rồi bảo manh tay lên, giờ lại đòi nhẹ nhàng , khó chịu như vậy thì tự đi mà rữa.!
Tôi đứng bật dậy tức giận nói.
- À..thì ... rữa sao cũng được, miễn là sạch.!
Tôi liếc hắn cái rồi ngồi xuống tiếp tục rữa chân cho hắn , rữa chân cho hắn xong lau khô mang giầy vào cho hắn đàng hoàng tất cả thì hắn lại nói.
- Bây giờ bổn đại nhân đói rồi, nhà ngươi đi làm vài món cho ta rồi mang lên đây.
- Cái gì chứ ? Thứ quỷ như nhà ngươi cũng cần ăn sao.
tôi khó chịu.
- Bình thường không ăn, nhưng nay ta thấy ngươi rãnh rỗi nên bây giờ ta muốn ăn. Sao nào nhà ngươi có ý kiến gì hay là ta ăn ngươi ?
Hắn lại nở cái nụ cười biến thái đó nữa rồi.
- Ngươi im đi nha, không có được nở cái nụ cười đê tiện đó với ta nha.
Tôi đỏ mặt
- thôi được rồi bà đây sẽ làm dù sao tay nghề nấu nướng của bà đây không phải dạng vừa đâu.
Nói xong tôi đi ngay, không lâu sau tôi đem thức ăn lên cho hắn.
Hắn không nói gì ngồi vào bàn và ăn ngay, được lát hắn lên tiếng.
- Nhà ngươi cũng ngồi vào ăn đi, không phải nhà ngươi cần được ăn sao.?
Tôi không nói gì ngồi vào ăn luôn, dù sao sáng giờ làm bao nhiêu là việc mà đã được ăn gì đâu.
Đang ăn tôi buột miệng hỏi.
- Ngươi tính khi nào sẽ qua đón Mạch Mạch để thành thân.
- Ta sẽ đón nàng vào tháng tới đây.
Hắn vừa ăn vừa nói.
- Ngươi gấp gáp quá ha, có phải bị ế lâu năm rồi không hihi !
- Ngươi còn dám nói ! hắn ta liếc tôi cái bén ngót muốn đứt cổ luôn vậy đó.
Tôi lắc đầu cặm cụi ăn tiếp cho xong thì Bổng nhiên tôi nghe tiếng
Phụtttt....
Nhìn qua thì thấy hắn ho dữ dội, sao thế này hắn bị sặc cơm á?
Tôi liền đứng dậy chạy đi lấy nước đưa cho hắn rồi dùng tay vuốt lưng cho hắn.
- Nước đây...! Ngươi không sao đó chứ ? ăn từ từ thôi.
bị sặc cơm thôi hay là có bị mắc xương cá không ?
vẻ mặt tôi lo lắng
Nhìn lại thì thấy hắn đang nhìn tôi với anh mắt rất lạ.
hắn bị sao vậy, hay tôi làm vậy là vô lễ với hắn sao ?