Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

chương 141: phân tranh cao thấp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiêu Vân Trác bực mình, nhìn Thường Hy cười càng phát ra rực rỡ, không hiểu vì sao nàng lại cười đến đắc ý như vậy? Tiêu Vân Trác tất nhiên không biết được một đoạn chuyện tình kia, nhưng là Mạnh Điệp Vũ lúc nào cũng ghim trong lòng, chỉ đành phải âm thầm cắn răng, ân cần hỏi thăm tổ tông tám đời nhà Thường Hy.

Thường Hy chờ Mạnh Điệp Vũ đáp lời, mang trên mặt nụ cười chân thành tha thiết, hồi lâu sau Mạnh Điệp Vũ mới dùng thanh âm kiều khiếp mà nói: “Nghe lời nói của Ngu Thượng nghi thì tựa hồ còn có công chuyện phải làm, ta liền không quấy rầy, đi mấy ngày nay cũng có chút mệt mỏi, ta về trước!”

Nói tới chỗ này ngừng lại, nhìn Tiêu Vân Trác: “Biểu ca, tổ mẫu nhờ muội mang tới cho huynh mấy thứ đồ, mặc dù giá trị không lớn nhưng là một mảnh tâm ý của lão nhân gia người!”

Lời này chính là ý tứ hy vọng Tiêu Vân Trác cùng nàng đi về. Mạnh Điệp Vũ này quả nhiên không phải dạng tầm thường, biết mang lão nhân gia ra làm cho người ta không tiện cự tuyệt. Nhưng là Thường Hy không chút nào lo lắng, dù sao chuyện kia cũng tương đối nghiêm trọng, Tiêu Vân Trác chỉ cần có chút đầu óc cũng sẽ biết nên chọn cái nào, nàng cũng không nên lên tiếng khuyên hắn, tránh cho có người ghi hận, chỉ lẳng lặng đứng nhìn ở một bên không nói.

Tiêu Vân Trác vẫn như cũ quét mắt nhìn hai người một cái, sau đó mới dừng lại ở Mạnh Điệp Vũ nói: “Điệp Nhi, muội về trước, ta còn có chuyện quan trọng phải xử lý, thứ ngoại tổ mẫu đưa ta sẽ xem sau!”

Mạnh Điệp Vũ nghe vậy tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng là ngay sau đó che giấu tốt thần thái của mình, thấp giọng nhu nhu nói: “Chính sự của biểu ca quan trọng hơn, những thứ kia chỉ là chuyện nhỏ, trễ một chút cũng không sao. Vậy muội trở về trước đây!”

Nhìn vẻ mặt uất ức của Mạnh Điệp Vũ, Thường Hy thấy xem thế là đủ rồi, có thể đem khuôn mặt biến đổi cho xuất thần nhập hóa như thế cũng coi như là một loại bản lĩnh, chỉ tiếc biểu ca băng sơn của nàng ta cũng không có chút động lòng nào. Ai, phẫn thành tiểu bạch hoa cũng không dễ dàng a!

“Triêu Hà, thay Thái tử gia cẩn thận đưa Mạnh tiểu thư về Cẩm Hoa hiên đi. Nếu biểu tiểu thư còn thiếu cái gì thì muội đến chỗ Hứa mama lấy, không cho lười biếng giao cho người khác, có nghe hay không?” Thường Hy biết người ta muốn biểu diễn, nàng cũng sắn sàng bồi theo, tránh cho vừa quay đầu lại liền khóc lóc kể lể với Tiêu Vân Trác. Thật ra mà nói thì nàng nào dám, nàng chỉ là một nô tỳ thôi, nhưng là không chịu nổi có người kiếm chuyện, cho nên dự phòng vẫn là tốt hơn.

Sắc mặt Mạnh Điệp Vũ tái nhợt, khăn trong tay bị nắm thật chặt, nàng vốn nghĩ trở về sẽ làm bộ lạc đường, cư nhiên nàng ta lại phái người dẫn đi. Nàng vốn là cũng có chút tính toán xem Cẩm Hoa hiên thiếu cái gì, sau đó cùng biểu ca Thái tử gia khóc lóc kể lể một phen, nào có nghĩ đến Thường Hy cư nhiên đem con đường phía trước của nàng phá hỏng.

Mạnh Điệp Vũ cảm thấy mình đến đây gặp phải Ngu Thường Hy thì mọi chuyện đều không thuận, mình đối với nàng vừa thử dò xét đã bị đánh trở lại, bất kể ra chiêu gì cũng bị nàng nhẹ nhàng hóa giải. Lần đầu tiên trong đời gặp phải kẻ địch mạnh như vậy, Mạnh Điệp Vũ cảm thấy cần phải yên tĩnh suy tính lại thật tốt.

Tiễn được Mạnh Điệp Vũ đi, lúc này Thường Hy mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng ta quả nhiên là cao thủ, tiếp xúc trước mặt thì giả trang nhu nhược, trong lời nói lại giấu giếm sắc bén, còn làm thành một bộ yếu mềm cần bảo vệ trong lòng, nàng nhìn thấy thì chính là giả tạo, nhưng là người xem không rõ chân tướng sự việc sẽ cảm thấy cô gái này thật đáng thương a, nói mấy lời thôi cũng là mỏng manh e sợ, làm cho người ta đối với nàng ấy một chút phòng bị cũng không có.

Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy đang mất hồn, nhíu mày hỏi: “Ngẩn người cái gì vậy?”

Thường Hy lập tức hồi phục lại tinh thần, thu thập xong cảm xúc chính mình, lúc này mới đem lời của Triêu Hà lặp lại lần nữa, lại đem suy nghĩ của mình từ đầu đến đuôi nói ra một lần, cuối cùng chốt lại một câu: “Mị phi đã hại ta như vậy. cũng đừng trách ta không khách khí!”

“Cô lại có biện pháp?” Tiêu Vân Trác nhẹ nhõm tự tại ngồi trong thạch đình thản nhiên nói, nếu muốn chơi khăm mặt mũi của Mị phi cũng không phải dễ dàng.

“Biện pháp thì có một, chỉ tiếc một cây không thể làm nên cả cánh rừng, còn cần Thái tử gia dốc sức giúp đỡ. Không biết Thái tử gia có chịu từ bị ra tay giúp ta báo một phen chi thù này hay không?” Thường Hy đắc ý cười nói, biết chắc Tiêu Vân Trác sẽ không cự tuyệt, hắn như thế nào lại chịu bỏ qua cơ hội đối phó Mị phi đây?

“Vậy cô đem kế hoạch của mình nói lại một lần, gia xem nên thế nào phối hợp với cô? Nếu không đến lúc đó lại trở tay không kịp!” Tiêu Vân Trác tựa hồ tâm tình rất tốt, một chút cũng không giống như phát hiện Thường Hy cùng Mạnh Điệp Vũ vừa mới một phen đấu đá nhau, thanh âm cũng nhẹ nhàng đi mấy phần.

Thường Hy thản nhiên nói: “Rất đơn giản nha, thời điểm trước ngài không phải nói tiểu công gia của Anh quốc công phủ chiếm một mảnh đất sao?”

Hai người nói chuyện, thanh âm rất nhỏ, hơn nữa địa thế chung quanh thạch đình trống trải, vừa nhìn liền biết căn bản không thể có người đến nghe lén, cho nên cũng không cố kỵ mà nói chuyện ở chỗ này, dĩ nhiên là thanh âm cũng phải hạ thấp xuống một bậc. Tiêu Vân Trác ngồi trên ghế đá, Thường Hy đứng bên cạnh hầu hạ, hai người nói chuyện tựa hồ vui vẻ vô cùng.

Tiêu Vân Trác cau mày nhìn Thường Hy, hồi lâu mới lên tiếng: “Đây là quốc gia đại sự không được phép làm trò đùa. Cô muốn báo thù Mị phi hay là dùng cách khác đi, chuyện này không thể tùy tiện nói đùa trên miệng!”

Thường Hy lại không chút nào sợ hãi, thản nhiên nói: “Nô tỳ mặc dù là thân nữ nhi nhưng mà từ nhỏ cũng đã thấy qua nhiều chuyện. Thái tử gia cũng đừng xem nhẹ nô tỳ, cho rằng nô tỳ không biết chiếm đất là có bao nhiêu tội!”

Trong lời nói có thêm chút tức giận làm cho Tiêu Vân Trác cũng phải giật mình, phát hiện hôm nay Thường Hy có gì đó khác biệt, cư nhiên nói chuyện với hắn lại tỏ ra ương ngạnh, ánh mắt đảo qua hỏi: “Vậy cô nói xem cô đến tột cùng là muốn làm cái gì?”

Thường Hy đưa tay rót cho Tiêu Vân Trác một ly trà rồi mới lên tiếng: “Thái tử gia còn nhớ một vở kịch vang danh, tên gọi là “Nữ phò mã” không?”

“Vậy thì thế nào?” Tiêu Vân Trác càng phát hồ đồ, cái gì và cái gì đây?

“Thái tử gia, ngài nói xem nô tỳ tại sao phải phí hết tâm tư xây dựng một tòa lầu trúc như vậy? Một tòa lầu trúc chỉ để làm nơi diễn kịch có phải là quá lớn hay không?” Thường Hy không ra tay thì thôi, đã ra tay là phải đánh cho kẻ địch hoa rơi nước chảy, tất nhiên không đi làm mấy cái chuyện ngu xuẩn bắt rắn không được còn bị cắn ngược trở lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio