Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

chương 201

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở Tự Nguyên bị một cước này của phụ thân mình làm cho phục hồi lại tinh thần, tựa hồ đã nhận ra có điều không đúng cho nên cũng không dám tiếp tục lừa gạt, chỉ đành phải nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, cách đây không lâu thần có nghe được một chuyện, năm đó sau khi Tấn vương chết đã từng lưu lại một phong mật thư, nói rằng hắn trở nên điên cuồng đánh bạc cũng chỉ là giả, tất cả chỉ vì giữ được một mạng. Năm đó Tấn vương phát hiện ra một mỏ ngọc, thế nhưng tình cảnh lúc ấy hết sức hung hiểm cho nên việc khai thác ngọc chỉ đành phải đè lại. Sau khi Tấn vương biết được đại nạn sắp đến liền để lại một phong thư nói ra chỗ cất giấu mỏ ngọc. Vi thần biết được chuyện này liền tiến hành điều tra chân tướng, cảm thấy mỏ ngọc kia rất có thể nằm tại khối núi hoang của Ngu gia, cho nên lúc này mới… Mới sinh lòng muốn đem đất hoang kia thu vào tay…”

Mọi người nghe vậy liền có chút giật mình, chuyện này họ chưa từng được nghe nói đến bao giờ. Phải nói Tấn vương dưới thời tiên đế cũng là một nhân vật rất nổi danh, người này phong lưu phóng khoáng, học rộng tài cao, là huynh đệ khác mẹ với tiên đế. Đến bây giờ vẫn không có ai dám khẳng định rốt cục năm đó Tấn vương có ý định tạo phản hay không? Dù sao sau khi tiên đế lên ngôi, Tấn vương liền trở nên cuồng ngạo, cả ngày dính vào cờ bạc, gia sản như núi chỉ trong công phu một năm liền tiêu tán sạch sẽ. Khối đất hoang này là do Ngu Thế Hùng dùng năm ngàn lượng bạc đổi lấy, thay Tấn vương trả nợ. Sau đó Tấn vương liền biến mất, có người nói ông ấy đã chết, có người nói ông ấy ẩn cư, lại còn có người nói Tấn vương đi đánh bạc không có tiền trả bị người ta đánh chết, tóm lại là tam sao thất bản, chuyện gì cũng có.

Sở Tự Nguyên nói ra chuyện này, còn nhắc đến vị Tấn vương thần bí kia, đừng bảo là Minh tông, tất cả mọi người trong đại điện đều sửng sốt, ánh mắt đảo quanh huynh muội Ngu gia. Nếu thật tại khối núi hoang kia có mạch ngọc thì đúng là phát tài, chỉ trong mấy ngày liền trở nên phú quý, ai không đỏ mắt?

Luật pháp của Đỉnh Nguyệt quốc quy định, phàm là đất thuộc về tư nhân thì tất cả mọi thứ trong đất cũng thuộc về họ. Khế đất của khối đất hoang này nằm trong tay Ngu gia, nếu phát hiện được mạch ngọc nằm trong khối đất hoang này thì theo luật pháp tất cả đều thuộc tài sản riêng của Ngu gia. Cho nên ở Đỉnh Nguyệt quốc không cho phép dân chúng bình thường được sở hữu riêng một ngọn núi, bởi vì mỏ vàng, mỏ bạc, mỏ quặng, mỏ sắt đều ở trong núi. Cho nên núi là tài sản của quốc gia. Trừ khi Hoàng đế ban riêng cho một người thì nó mới thuộc về tài sản của người đó.

Ngọn núi trong tay Tấn vương này là do Thánh tổ Hoàng đế khi còn sống ban thưởng cho, sau đó Tấn vương lại đem nó về tay Ngu gia, theo luật pháp thì Ngu gia được quyền hưởng thụ. Thật ra thì nếu đó là một ngọn núi lớn, nói không chừng triều đình sẽ bỏ tiền ra mà thu mua về, nhưng là khối đất hoang này cho dù là núi nhưng cũng không phải rất cao, chỉ có mấy trăm mét, hơn nữa còn là núi đá không có tác dụng gì, cho nên triều đình cũng không để vào trong mắt.

Nhưng hiện tại phát sinh chuyện này đúng là ngoài dự đoán của mọi người. Cần biết rằng vàng bạc có giá, ngọc vô giá, nếu thật sự có mạch ngọc ở trong núi hoang này, lại xác thực được quyền sở hữu của Ngu gia, triều đình cũng không thể mạnh mẽ thu hồi, Ngu gia phú giáp thiên hạ cũng không còn xa nữa!

Cho nên trong lúc nhất thời huynh muội Ngu gia cũng có chút ngây dại, hai người liếc mắt nhìn nhau, cảm giác tim đập lợi hại. Ở nơi này là phú quý ngang trời thì đúng là một thanh đao đòi mạng.

Ngu gia không có năng lực trông chừng một tòa ngọc mạch như vậy, người đỏ mắt nhìn vào nhất định là không ít. Đến lúc đó chỉ cần có người vu một tội danh cho Ngu gia, triều đình lại có tâm thu hồi mạch ngọc thì Ngu gia coi như xong hoàn toàn rồi!

Thường Hy nháy mắt ra hiệu cho Ngu Thụy Lân, trong phút chốc hai huynh muội nhanh chóng quyết định một chuyện trọng đại, mạch ngọc này, không thể giữ! Nhưng là tòa ngọc mạch này cũng không thể giao cho Hoàng thượng, Hoàng thượng có nhiều nhi tử như vậy, không chừng này nào đó lại ban cho một người thì sao? Thường Hy khẽ cắn răng, nhìn Minh tông nói: “Hoàng thượng, nô tỳ có lời muốn nói!”

Minh tông khẽ nhíu mày, ngay sau đó cười nói: “Ngu Thượng nghi còn có gì muốn nói? Chuyện này trẫm sẽ cho Ngu gia một cái công đạo. Tất cả mọi người đều nói trẫm là minh quân, minh quân đương nhiên không thể làm ra chuyện tình của một hôn quân được!”

Thường Hy hé miệng cười cười, tâm tình trong lúc bất chợt mà trở nên khá hơn, âm ai trên mặt cũng tan hết, nói: “Hoàng thượng giễu cợt nô tỳ rồi. Nô tỳ là có điều muốn nói thật, không có một tia ý tứ khác!”

“Muốn nói cái gì thì ngươi cứ nói đi.” Minh tông cười nói.

“Tạ ơn Hoàng thượng. Tòa núi hoang kia mấy năm trước phụ thân đã ban cho nô tỳ, bảo là muốn nô tỳ dùng làm đồ cưới.” Nói tới chỗ này Thường Hy giống như có chút ngượng ngùng, sắc mặt ửng hồng như hoa đào, sáng ngời chói mắt mọi người: “Núi hoang này mặc dù không thể trồng lương thực nhưng lại dựa lưng vào một con sông, nô tỳ từ nhỏ đã yêu thích nước, cha của nô tỳ nói muốn xây dựng ở đây một tòa thủy tạ, còn muốn xây thêm một vườn hoa. Người bình thường vốn là sẽ không tốn nhiều tiền của vì nữ nhi như vậy, nhưng là sau khi nô tỳ ra đời, phụ thân của nô tỳ thương nô tỳ còn hơn ba vị ca ca mấy phần, phàm là chuyện nô tỳ muốn thì đều cố hết sức đi làm. Cho nên tòa núi hoang kia đã thuộc về nô tỳ rồi!”

Mị phi nghe đến đó thật là hối hận muốn chết, ban đầu nếu như khăng khăng giữ ý kiến đem Thường Hy cho con trai mình thì một tòa quặng ngọc lớn như vậy chẳng phải bây giờ đã thuộc về bọn họ sao? Nhưng bây giờ Ngu Thường Hy còn chưa có lập gia đình, vẫn còn chưa muộn, có số tiền kia, về sau nhi tử làm việc cũng dễ dàng hơn!

Trong mắt Minh tông bất chợt lóe lên một nụ cười, Thường Hy này thật đúng là hắn không có nhìn lầm, trong nháy mắt đã nghĩ ra được chủ ý như vậy, cũng thật khó cho nàng!

“Nếu đã là của nô tỳ thì nô tỳ có quyền xử trí. Mặc dù có quặng ngọc chỉ là một lời đồn đại nhưng là nô tỳ tuyệt đối không dám chiếm giữ một mình. Kể từ khi nô tỳ vào cung đến nay đã nhận được nhiều hoàng ân, hôm nay Ngu gia thoát khỏi thương tạ, tất cả đều là ân điển của Hoàng thượng, cho nên nô tỳ liền mượn hoa dâng phật, đem tòa núi hoang này dâng tặng Hoàng thượng. Là núi hoang cũng tốt, mạch ngọc cũng vậy, từ giờ đều trở thành của Hoàng thượng rồi!” Thường Hy nói tới chỗ này liền xoay người nhìn về phía Ngu Thụy Lân, Ngu Thụy Lân liền lấy trong ngực ra một tờ giấy đưa cho Thường Hy.

Thường Hy giơ hai tay lên cao, nói: “Khế đất ở chỗ này, xin Hoàng nhìn vào một mảnh thành tâm của nô tỳ mà nhận lấy, cũng coi đó là Ngu gia, nô tỳ liền đối với Hoàng thượng vô cùng cảm kích.”

Hành động này của Thường Hy xác thực đều làm cho tất cả mọi người bị chấn động, chưa từng thấy qua có người đem tiền đẩy ra, là ngu hay bị điên rồi?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio