Trong nháy mắt, đầu nàng hiện lên rất nhiều hình ảnh kể từ khi vào cung sống cùng với Tiêu Vân Trác. Từng chút từng chút một hiện lên vô cùng rõ ràng, vô cùng chân thật. Thường Hy phát hiện ra rằng, thì ra Tiêu Vân Trác đã có thể chịu đựng được thỉnh thoảng tùy hứng của nàng, có thể cười nhìn nàng đùa bỡn tâm cơ, có thể cùng với chính nàng chịu đựng mạo hiểm, có thể tùy thời mà đưa tay che chắn gió mưa cho nàng. Thì ra trong lúc vô tình, nàng cùng Tiêu Vân Trác đã trải qua nhiều sự việc như vậy.
Thì ra từ lúc nào đó hai bọn họ đã không còn là hai đường thẳng đi song song, không bao giờ chạm vào nhau nữa. Bây giờ nhìn thấy hắn từng bước đi vào chỗ chết, Thường Hy cảm giác lòng mình kịch liệt đau đớn, xúc cảm mà từ trước đến nay nàng chưa bao giờ có.
Tiểu thuyết thường viết một công tử và một tiểu thư vừa thấy đã yêu, nhưng là cái loại vừa thấy đã yêu này làm sao có được tình cảm nồng hậu tương cứu nhau trong lúc hoạn nạn? Coi như không biết nàng có phải là thương hắn hay không, nhưng là nàng không có cách nào trơ mắt nhìn hắn đi chịu chết.
Thường Hy chưa bao giờ là người sợ trước sợ sau, cho đến bây giờ vẫn không phải. Giờ phút này lời của Vô Thiện đại sư đã bị nàng sớm quăng ra sau đầu, ở thời điểm Tiêu Vân Trác sắp bước một chân vào thạch lâm, Thường Hy nhanh chóng chạy tới kéo tay hắn nói: “Anh muốn chết sao?”
Tiêu Vân Trác không biết rằng chỉ trong vài giây ngắn ngủi Thường Hy đã phải hạ quyết tâm bao nhiêu lần, còn tưởng Thường Hy chính là quan tâm hắn, nhưng là chỉ một chút quan tâm này thôi cũng đủ khiến cho tâm tình Tiêu Vân Trác kích động.
“Ta không sao, nàng yên tâm đi. Ta cũng đã đọc qua binh thư, xem kỳ môn độn giáp, tự bảo vệ bản thân mình là vẫn có thể. Ta còn có lời muốn nói với nàng cho nên sẽ không dễ dàng chết được đâu.” Giờ phút này tâm tình Tiêu Vân Trác rất tốt, chút nặng nề ban nãy được hòa hoãn đi không ít.
“Phi phi phi, mấy cái điềm gở ấy sao có thể nói, anh đang là Thái tử đấy!” Thường Hy liếc hắn một cái, giận dữ nói, người này a tuyệt không có chút kiêng kỵ nào, thích chết phải không?
Lệ Trung Dũng thấy một tiểu thái giám lại không có quy củ gì dám nói chuyện như vậy cùng Thái tử, trong lúc nhất thời có chút giật mình, đây cũng quá… Quá lớn mật rồi!
Ba huynh đệ Ngu gia ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không biết lúc này nên nói cái gì, tựa hồ nói cái gì cũng không tiện, cho nên chỉ còn cách ngẩng đầu lên nhìn trời, cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe được. Ngũ Hải lệ nóng doanh tròng, trong lòng quả thật đem Thường Hy trở thành bồ tát sống, yên lặng nói: “Ngu Thượng nghi a, ngươi thêm chút sức a, nhất định phải đem Thái tử gia kéo trở lại a…”
Tiêu Vân Trác còn muốn nói gì nữa, Thường Hy đã vượt lên trước một bước nói: “Anh đừng hỏi tôi tại sao, cũng đừng thắc mắc tôi sao lại biết nhiều chuyện như vậy. Tóm lại chỉ cần anh không hỏi, hôm nay tôi sẽ giúp anh phá trận, thế nào?”
Giọng điệu thật lớn a… Ngay cả ba huynh đệ Ngu gia cũng sợ ngây người. Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, khẽ nhíu mày, lặp lại: “Nàng sẽ phá trận này?”
“Đây chính Bát quái kim tỏa trận. Tám cửa đó là: hưu môn, sinh môn, đỗ môn, cảnh môn, tử môn, kinh môn, khai môn. Vào sinh môn, cảnh môn, khai môn ắt sẽ gặp điềm cát; vào thương môn, kinh môn, hưu môn chắc chắn sẽ bị thương vong; vào đỗ môn, tử môn thì mất mạng. Tám cửa này mặc dù được sắp xếp theo bố cục hoàn chỉnh nhưng ở giữa lại thiếu vị trí then chốt chủ trì, cho nên đánh vào sinh môn ở góc tây nam, lại hướng cảnh môn phía tây mà ra, trận thế ắt sẽ loạn… [lược bỏ ngàn chữ]” Thường Hy cứng cỏi mà nói, nhìn Lệ Trung Dũng hỏi: “Lệ tướng quân, lời ta nói có đúng không?”
Lệ Trung Dũng kinh ngạc nhìn Thường Hy gật đầu, hồi lâu mới hỏi: “Ngươi chỉ là một tiểu thái giám cư nhiên lại hiểu được những thứ này?”
Thường Hy liếc hắn một cái, lại nói tiếp: “Trong trận có máu tươi, nhất định là có người tiến vào, đúng hay không?”
“Đúng vậy, mấy ngày trước đây có một số thị vệ tiến vào, kết quả là không có người nào sống đi ra cả.” Ngu Thụy Lân nhìn muội tử nhà mình dịu dàng nói. Thường Hy mang đến cho bọn họ kinh ngạc quá lớn, hắn cũng không biết muội tử nhà mình còn hiểu được những thứ này.
Thường Hy có chút áy náy nhìn đại ca của mình, nhưng lúc này cũng không phải là thời điểm để giải thích, chỉ đành phải tạm thời đè xuống, lại nói tiếp: “Nếu là đối với hai quân đánh trận, vây kẻ địch ở bên trong cho đến khi bị bắt mới thôi có phải hay không Lệ tướng quân?”
“Không sai, binh thư quả thật nói nói như vậy.” Lệ Trung Dũng nói, lúc này quả thật cũng không dám coi thường Thường Hy nữa.
Thường Hy nhìn hắn tiếp tục nói: “Gặp phải kẻ địch công kích trực tiếp thì trận thế sẽ có biến hóa, toàn bộ thạch lâm sẽ biến thành một dạng cắn nuốt giống như côn trùng xơi tái kẻ địch, đúng thế không?”
“Đúng vậy.”
Thường Hy nói tới chỗ này liền ngồi xổm người xuống, cầm trong tay một nhánh cây vẽ ra trên mặt đất một sơ đồ bát quái thật lớn, lại viết từ một đến chín ở chín vị trí khác nhau, sau đó lại chia ra các phương hướng bất đồng, vừa vẽ vừa nói: “Bài binh bố trận ở kinh môn, qua đỗ môn. Đỗ môn chính là cửa sinh, ở cảnh môn bày kỳ binh…”
Thường Hy vừa vẽ vừa nói, Lệ Trung Dũng lắng nghe cực kỳ cẩn thận, sắc mặt biến đổi vài lần. Tiêu Vân Trác và Ngu Thuỵ Lân là bội phần kinh ngạc, thần sắc ngỡ ngàng.
Thường Hy không kịp để ý đến sắc mặt của mọi người, nhánh cây trong tay không ngừng hoa động, sắc mặt cũng ngày càng nghiêm cẩn, cuối cùng nói: “… Đến bước này, dùng kỳ binh bày ngũ số trận… [lược bỏ ngàn chữ]… trận này liền được phá giải.”
Thường Hy nói đến chỗ này đầu đã đầy mồ hôi, nàng lâu rồi không có diễn toán qua kỳ môn độn giáp, hôm nay miễn cưỡng dùng có chút cảm thấy hết sức. Thật may không có tính bôi nhọ sư phụ của nàng, trận này chỉ cần làm theo tính toán của nàng, chỉ trong công phu một nén nhang là có thể giải được.
Tiêu Vân Trác nhìn bộ dáng mệt mỏi của Thường Hy, tự mình đưa tay đỡ nàng dậy, sau đó mới nhìn Lệ Trung Dũng nói: “Lệ tướng quân, lần này ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ?”
Lệ Trung Dũng gật đầu một cái, hai tay ôm quyền nói: “Xin Thái tử gia đợi ở đây, mạt tướng sẽ đem quân vào trận, một nén nhang sau là có thể phá trận mà ra.”
Tiêu Vân Trác gật gật đầu, Lệ Trung Dũng lập tức đứng dậy đi. Ngũ Hải sai nguời dọn dẹp doanh trướng, lúc này Tiêu Vân Trác mới đỡ Thường Hy đi vào. Ai biết vừa đi có hai bước, thạch lâm lúc trước vẫn yên lặng bây giờ run rẩy kịch liệt, mọi người ngay cả bước cả bước chân cũng không đứng vững.
Không ai biết có chuyện gì xảy ra. Thường Hy thấy rõ ràng Lệ Trung Dũng còn chưa có vào trận, trong lúc bất chợt thần sắc biến đổi nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Không tốt, trong trận có người!”