Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

chương 240

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vậy mà Thường Hy vừa đi tới cửa lại đảo trở về, đi như vậy thật sự là quá không có lý trí rồi, cũng không phù hợp với tác phong làm việc của nàng. Quan trọng hơn cả là Vân Thanh có công phu trong người, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, nếu nàng ta muốn giết người giệt khẩu cũng rất dễ dàng. Năm đó uy danh của mười tám cây trâm hoa thật sự là quá mạnh, cho nên nàng không thể không cẩn thận một chút.

Huống chi hiện tại trong đầu nàng rất loạn, nàng trước phải tĩnh tâm lại đã, suy tính mưu kế trước khi hành sự mới có thể một chiêu mà thắng lợi. Nghĩ vậy, Thường Hy hít sâu mấy hơi để cho mình bình tĩnh trở lại, trở về trước bàn cầm lấy giấy bút trải ra, bắt đầu sửa sang lại suy nghĩ. Đây là thói quen của Thường Hy, cứ có chuyện gì quá mức rắc rối không thể xâu chuỗi được thì sẽ dùng bút viết xuống.

Vân Thanh… Mị phi… Dương Lạc Thanh… Mười tám cây trâm hoa… Tấn vương… Mỗi một cái tên đều hiển thị rõ ràng trên giấy. Thường Hy trông thấy cái tên nào liền dùng bút đem chuyện tình mình nghi vấn viết xuống, dụng tâm ghi nhớ, đem toàn bộ tạp niệm bỏ ra ngoài khỏi tâm trí.

Chỉ trong một hồi công phu, trên giấy đã viết dày đặc những chữ, người khác vừa nhìn đã cảm thấy nhức đầu hoặc lung tung lộn xộn, nhưng là Thường Hy có thể trông ra rõ ràng. Viết xong lại nhìn kỹ thêm mấy lần, một số điểm nghi vấn nàng sơ sót bỏ qua bây giờ lại hiện ra. Ví dụ như, nếu Vân Thanh thực sự là trâm hoa mai kia thì tại sao có thể dùng chính trâm bạc ký hiệu của mình bại lộ ở rừng trúc? Như thế nào lại để cây trâm đó rơi xuống trước mặt nàng? Hành động sai lầm như vậy không thể thuộc về một sát thủ đẳng cấp được! Phải biết rằng mỗi một lần phạm sai lầm thì tính mạng của các nàng cũng sẽ không giữ được.

Còn có sau đó là người thần bí hai lần đưa tin cho nàng. Trước kia không biết đó là người nào, bây giờ mặc dù vẫn không biết nhưng là Thường Hy lại có một cảm giác rất kỳ quái, giống như người nọ cách nàng rất gần, biết rõ tất cả cử động của nàng, sau đó sẽ ở trước lúc nguy nan mà đưa tay ra giúp nàng.

Thường Hy không ngừng vẽ các vòng tròn trên giấy, đem tất cả nghi vấn đều khoanh lại. Đến cuối cùng liếc mắt một cái, thế nhưng tất cả nghi vấn đều tập trung trên người Vân Thanh.

Thường Hy ngơ ngác nhìn tờ giấy trước mặt, than nhẹ một tiếng. Vân Thanh này thật đúng là mây mù dày đặc, muốn tra được lai lịch của nàng ta cũng không phải là chuyện dễ dàng. Lần trước thực chất cũng không điều tra ra được thông tin gì, quá khứ của nàng ta thật giống như có người cố tình lau đi vậy!

Thường Hy đưa tay đem tờ giấy đặt lên trên ngọn nến, thiêu đốt thành tro tàn sau đó liền đứng dậy. Bên ngoài là màn đêm đen nhánh như nhung, không có một tia tỳ vết nhưng lại chẳng khác nào một con mãnh thú đang tiềm tàng sức mạnh chờ được phóng thích, khiến cho người ta cảm thấy khẽ khàng run rẩy.

Tiện tay cầm lấy áo choàng tơ tằm màu tím nhạt khoác lên người, lại đội lên mũ trùm đầu, Thường Hy đẩy cửa đi ra ngoài. Gió lạnh chạm vào mặt, mùa đông sắp đến, cuối thu ban đêm cũng có thể thở ra khói trắng rồi. Nàng nắm thật chặt áo choàng, nhấc chân hướng Doanh Nguyệt điện đi tới. Trong đại điện đèn dầu sáng rỡ, chẳng qua là không nghe thấy một tia thanh âm, ngay cả cung nữ, thái giám chạy đi chạy lại cũng không có. Thường Hy biết Tiêu Vân Trác chưa về, trong lòng lại càng cảm thấy bất an, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra hay sao? Còn chưa đến cửa đại điện, xa xa đã truyền đến tiếng hô của Trịnh Thuận: “Ngu Thường Hy!… Ngu Thường Hy!…”

Thường Hy sợ hết hồn, nhanh chóng bước đến chỗ Trịnh Thuận nói: “Trịnh công công, có chuyện gì lại hô to gọi nhỏ như vậy? Đêm khuya mọi người sẽ bị dọa chết!”

Trịnh Thuận nào có tâm tình nói giỡn, đến gần Thường Hy thấp giọng mà nói ra: “Thái tử gia bị tập kích!”

Thân thể Thường Hy run lên, một phát bắt được cánh tay Trịnh Thuận, hỏi: “Ngài nói cái gì?”

“Trên đường từ núi hoang trở về, còn chưa có vào thành, Thái tử gia liền bị một toán hắc y nhân mượn bóng đêm tập kích. Thị vệ đi theo Thái tử gia bị thương vô cùng nghiêm trọng, Thái tử gia cũng bị thương.” Trịnh Thuận lấy hơi nói.

“Người đâu? Thái tử gia đang ở nơi nào?” Thường Hy hoảng sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, ám sát? Những người này lá gan cũng thật ghê gớm!

“Chúng ta yếu không địch lại mạnh, Thái tử gia mang người lui về phía trong thạch trận. Nhóm thị vệ liều chết xông ra ngoài báo tin cũng bị trọng thương, đang hôn mê bất tỉnh ở cửa cung.” Thanh âm Trịnh Thuận run rấy không ngừng, hắn cũng chưa bao giờ trải qua chuyện như vật, hoảng hốt là khó tránh khỏi.

“Ta có thể làm gì bây giờ? Ta một không quyền hai không thế, lại không có binh mã trong tay, thế nào đi cứu Thái tử gia?” Thường Hy thật cảm thấy tai họa thì nhiều mà phúc chẳng có bao nhiêu, hôm nay nghe được đều là tin tức xấu. Nàng không kịp suy nghĩ xem đến tột cùng là người nào ám sát, hiện tại chỉ hy vọng có thể nhanh chóng cứu được Tiêu Vân Trác ra ngoài.

Có thể buộc được Tiêu Vân Trác vào bên trong thạch trận để bảo vệ tính mạng, xem ra thực lực của nhóm sát thủ này không phải là thấp, nhân số lại đông, nhất định là đã sớm biết được hành trình của Tiêu Vân Trác mới có thể bày ra kế hoạch kín đáo thế này.

Trịnh Thuận nhìn Thường Hy gấp gáp nói: “Đông cung không có binh mã, bây giờ phải làm thế nào đây? Cũng không thể ngồi đây chờ đợi a!!!”

Thường Hy biết là cấp bách, mặc dù ở trong thạch trận cũng tương đối an toàn, nhưng là ngộ nhỡ trong quân địch có cao thủ phá trận thì làm sao? Dù sao nếu như bọn họ đã biết được hành trình của Tiêu Vân Trác thì nhất định đã cẩn thận điều tra mọi thứ, há lại có thể không biết chuyện thạch trận trong núi hoang kia?

Thường Hy biết bây giờ cứu được Thái tử cũng chỉ có Hoàng thượng, khẽ cắn răng nói: “Ngài chờ ta đi cầu cứu Hoàng thượng, để Hoàng thượng đem binh đi cứu Thái tử gia!”

Trịnh Thuận vội vàng gật đầu, trừ cách này ra thì cũng không còn biện pháp nào khác. Lệ Trung Dũng ở trong thành, nhưng binh mã trong tay hắn tuyệt đối không thể dùng. Nếu để cho Hoàng thượng biết được Thái tử gia có qua lại thân mật cùng võ tướng thì không biết sẽ còn sóng gió nào khác tới?

Thường Hy xoay người vào đại điện, cầm lấy một chiếc đèn cung đình bằng ngọc lưu ly rồi hướng kiền môn đi tới. Lúc này kiền môn còn chưa khóa, vẫn kịp thời gian.

Triêu Hà cùng Vãn Thu nhìn thấy Thường Hy muốn đi ra ngoài cũng muốn theo đi. Thường Hy quay đầu lại nhìn Vãn Thu nói: “Vãn Thu muội ở lại đây. Nếu là trong nửa canh giờ ta còn chưa có trở lại, muội sẽ cùng với Trịnh Thuận công công đến An vương phủ tìm Tam vương phi, chuyện còn lại Trịnh Thuận biết nên làm cái gì.”

Vãn Thu chỉ phải đành gật đầu một cái đồng ý, mặc dù không biết có chuyện gì đang xảy ra, nhưng là nàng biết nhất định rằng đây đại sự vô cùng quan trọng.

Dọc đường đi Thường Hy bước cực nhanh, còn hận không thể lập tức chạy một mạch, mấy lần còn thiếu chút nữa ngã nhào trên đất. Triêu Hà gấp gáp nói: “Ngu tỷ tỷ, tỷ chậm một chút, cẩn thận nhìn dưới chân, nếu như vấp té thì biết làm sao bây giờ?”

“Ta không sao, muội không cần phải lo lắng.” Bước chân của Thường Hy không ngừng tiến về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện.

Vậy mà đến Linh Đinh các lại nghe được một tin tức ngoài ý muốn. Hoàng thượng cư nhiên không có ở Linh Đinh các mà lại đến Loan Minh cung, Thường Hy lập tức dừng bước chân.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio