Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

chương 260: thân thế thần bí của vân thanh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vân Thanh tựa hồ tuyệt không kinh ngạc khi Thường Hy có thể ngay lập tức nghĩ đến vấn đề này, gật gật đầu nói: “Bởi vì nguyên quán của Phùng thái y là ở Minh Khải quốc, cho nên đối với những thứ của Minh Khải quốc là rất quen thuộc!”

Thường Hy bây giờ mới hiểu rõ, mặc dù vẫn như cũ không biết tại sao Vân Thanh không tự mình đi tìm Phùng thái y, nhưng là nàng biết trong này ắt hẳn có chút uẩn khúc. Thời gian gấp gáp nàng cũng không tiện hỏi, bây giờ nàng lập tức phải đi ngay.

Vân Thanh ra khỏi Doanh Nguyệt điện, đứng ở dưới mái hiên chờ Thường Hy trở lại. Vốn là nàng muốn đem chuyện của mình nói cho Thường Hy, chẳng qua mãi vẫn chưa có cơ hội, lần này cũng coi như là đúng dịp. Dương Lạc Thanh… Mạnh Điệp Vũ… Chuyên Tôn Nhạc Đan… Đã bao nhiêu năm, các ngươi không phải đã bắt đầu thò đuôi ra sao?

Ân ân oán oán hơn mười năm trước, có lẽ cũng nên kết thúc tại đây được rồi! Vân Thanh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nỗ lực không để cho nước mắt mình rơi xuống, trong lòng yên lặng nói: “Ca, nếu huynh còn sống tại sao không chịu ra ngoài? Nếu huynh còn sống, tại sao huynh có thể nhìn con trai của nữ nhân huynh thích ở trong hiểm cảnh mà không chịu nhúc nhích? Huynh đưa ta vào cung giao cho hoàng hậu, không phải là huynh muốn ta thay huynh thủ hộ nàng sao? Huynh đến tột cùng là còn sống hay đã chết rồi, đã nhiều năm như vậy, huynh liệu sự như thần, thật sớm đã đem bảo bối trong núi hoang giao cho người Ngu gia, huynh đã sớm biết Ngu Thường Hy là chân mệnh thiên nữ có đúng hay không? Ca, huynh thần cơ diệu toán, lại không nhìn thấu một chữ tình! Cuối cùng đều không phải là tự làm khổ mình?”

Thời điểm Thường Hy đi qua chỗ ngoặt liền nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của Vân Thanh đang ngây ngô nhìn bầu trời. Vân Thanh như vậy Thường Hy chưa từng nhìn thấy qua, cảm thấy rất xa lạ, trong lúc nhất thời dừng lại bước chân.

Vân Thanh quay đầu lại nhìn Thường Hy, đưa tay lau đi những giọt lệ hai bên má, thản nhiên nói: “Thái tử gia một lát nữa sẽ trở lại. Chờ ngài ấy trở về chúng ta cùng nhau nói đi, có một số việc cũng nên để Thái tử gia biết!”

Thường Hy yên lặng gật đầu một cái, hai người lẳng lặng đứng dưới mái nhà cong, cung nữ thái giám đi qua đều nín thở không dám quấy rầy thanh tịnh của hai người. Rất nhanh sau đó Tiêu Vân Trác quả nhiên đã trở lại, thấy Vân Thanh cùng Thường Hy đứng chung một chỗ liền rất kinh ngạc.

Thường Hy thấy được kinh ngạc của Tiêu Vân Trác liền tiến lên đem lời của Vân Thanh nói lại lần nữa. Thần sắc Tiêu Vân Trác ngưng trọng, nói: “Vào trong rồi nói.”

Ba người tiến vào thư phòng, Ngũ Hải tự giác đứng ở cửa làm môn thần.

Tiêu Vân Trác ý bảo Thường Hy và Vân Thanh cùng ngồi xuống. Thường Hy nhìn Vân Thanh một cái, ngược lại không biết nên hỏi từ đâu. Tiêu Vân Trác nghi hoặc nhìn Vân Thanh, hỏi: “Vân Thanh cô cô, cô cô muốn nói gì?” Vân Thanh là người mà mẫu hậu hắn đưa tới, từ đó đến nay hắn vẫn luôn có một phần tôn trọng.

Vân Thanh nhìn Tiêu Vân Trác, lại xem một chút Thường Hy, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng, nói: “Thái tử điện hạ, Ngu thượng nghi, các người nhất định rất tò mò ta rốt cục là người như thế nào chứ? Trong hoàng cung hai người nhất định không tra ra được ta là ai đúng hay không?”

Thường Hy cùng Tiêu Vân Trác liếc mắt nhìn nhau, vẫn là Thường Hy mở miệng nói: “Xem ra cô cô biết chúng ta đang điều tra chuyện của cô cô?”

Vân Thanh gật đầu một cái nói: “Ta ở trong hoàng cung này đã vài chục năm rồi, có rất ít chuyện tình ta không biết. Ngu thượng nghi làm việc cũng được coi là kín đáo, thời điểm ta biết được cũng là sau đó rồi.”

Điểm này Thường Hy ngược lại đồng ý, nhìn Vân Thanh nói: “Cô cô là muốn chính miệng nói cho chúng ta biết sao?”

Vân Thanh lại gật đầu, nói: “Vốn là định đợi thêm một đoạn thời gian nhưng là không thể đợi được nữa. Nếu các ngươi không biết chân tướng chỉ sợ sẽ bị người khác lợi dụng, cho nên ta mới quyết định nói ra trước.” Nói tới chỗ này liền thở dài, nhìn hai người nói: “Hơn hai mươi năm trước, ân oán của đương kim Hoàng thượng, tiên Hoàng hậu cùng Tấn vương, Thái tử điện hạ đã nghe qua chứ?”

Thần sắc Tiêu Vân Trác cứng đờ, nhưng vẫn nói: “Biết một chút, nhưng cũng không nhiều. Cô cô cũng biết?”

Thường Hy là lần đầu tiên nghe nói đến, sắc mặt không tránh khỏi kinh ngạc, nhưng là nàng không lên tiếng. Quan hệ của Minh tông, tiên Hoàng hậu, còn có vị Tấn vương thần bí kia, nàng vẫn nên cẩn thận một chút.

Vân Thanh lắc đầu một cái, cười khổ nói: “Ta hiểu biết cũng không nhiều, chỉ biết rằng năm đó tiên Hoàng hậu vào cung tuyển tú nữ, lúc ấy Tấn vương và Hoàng thượng đều nhất kiến chung tình với tiên Hoàng hậu, nhưng là cuối cùng tiên Hoàng hậu vẫn gả cho đương kim Hoàng thượng. Tấn vương vô cùng thương tâm, đối với Hoàng thượng cũng là oán hận càng nhiều. Tiên hoàng rất yêu thích Tấn vương, thậm chí còn hơn nhiều so với Hoàng thượng, thế nhưng lúc đó đương kim Hoàng thượng là Thái tử, Tấn vương lại không phải do Hoàng hậu sở sinh, theo quy củ tổ tông là không thể thừa nghiệp mà cai quản đất nước.”

Vì lúc đó Tấn vương bị đương kim Hoàng thượng đoạt đi tiên Hoàng hậu cho nên quyết định ở thời điểm Hoàng thượng vừa mới lên ngôi liền phát động binh biến, ngài ấy cho rằng chỉ cần đoạt lấy giang sơn là có thể có được tiên Hoàng hậu…”

Nói tới chỗ này, trong mắt Vân Thanh lóe lên một tia đau thương không hiểu rõ, hốc mắt ửng đỏ. Tiêu Vân Trác cùng Thường Hy không biết năm đó còn có nội tình như vậy, nhưng là cuối cùng tại sao Tấn vương lại bỏ qua?

“Đêm trước khi phát động binh biến, Tấn vương đi tìm tiên Hoàng hậu, nói hết nỗi lòng, hy vọng tiên Hoàng hậu có thể cùng hắn cao chạy xa bay, như vậy thì hắn cũng sẽ không bức vua thoái vị, hắn chỉ muốn được ở cùng nữ nhân hắn thích. Nhưng mà cái Tấn vương nhận được cũng chỉ là sự cự tuyệt vô tình. Tấn vương đau lòng thương tâm. Đêm hôm ấy trời đổ mưa rất lớn, hắn ngồi trong mưa cả đêm, sau khi trở về phủ liền sinh bệnh nặng suốt ba tháng trời. Chuyện bức vua thoái vị bị dời lui xuống, sau Tấn vương lại thành lập tổ chức mười tám cây trâm hoa. Lúc ấy, mười tám cây trâm hoa đã làm chấn động cả vua và dân, đương kim thánh thượng mấy lần phái binh tiễu trừ cũng đều thất bại. Khi đó cũng không ai biết chủ nhân đứng sau màn của mười tám cây trâm hoa chính là Tấn vương.

Tấn vương thủy chung không bỏ được tiên Hoàng hậu. Hoàng thượng vừa mới lên ngôi, quốc gia rất không ổn định, thiên tai địch họa nhiều lần bùng phát. Tấn vương liền kích động lòng người, nói là Hoàng thượng thất đức mới khiến cho trời cao phẫn nộ. Chuyện bức vua thoái vị đã từng bị hoãn lại, nay thiên thời địa lợi nhân hòa, chuẩn bị lại dấy lên.”

Nghe đến đó Tiêu Vân Trác và Thường Hy mặc dù biết rõ Tấn vương không có được như ý nhưng là vẫn có chút khẩn trương. Bọn họ không nghĩ tới Tấn vương lại là người si tình như vậy, chỉ vì một tiên Hoàng hậu mà hai lần muốn bức vua thoái vị, mặc dù biết rõ tiên Hoàng hậu không thích hắn, đây cũng là cái tội tình gì?

“Vạn sự đều sẵn sàng, binh lính xếp thành hàng trước cổng thành. Minh tông đứng trên tường thành giương cao ngọn cờ chỉ huy binh sĩ cự địch. Lúc ấy tiên Hoàng hậu biết được Tấn vương vì mình mà mới bức vua thoái vị, bực tức đi về phía tường thành, cư nhiên đứng trên tầng cao nhất, la lớn: “Ngươi nếu là cố sức ép ta hồng nhan họa thủy, ta không thể làm gì khác hơn là lấy cái chết chứng minh!””

Thời điểm Vân Thanh nói đến chỗ này, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống. Thường Hy không hiểu, Vân Thanh thương tâm như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ nàng cùng Tấn vương có quan hệ gì hay sao?

Đối với những chuyện sau này, Tiêu Vân Trác ngược lại là biết rất nhiều, mắt nhìn chằm chằm Vân Thanh hỏi: “Ngươi cùng Tấn vương có quan hệ như thế nào?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio