Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

chương 277

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hành cung xây ở lưng chừng núi, phía sau là rừng đào bạt ngàn. Ngọn núi này cũng không phải rất cao, hoa đào trải rộng khắp núi, nhất là chỗ giữa sườn núi có một khoảng đất tương đối bằng phẳng lại càng nhiều hoa hơn. Còn chưa đến được sườn núi nhưng hoa đào dọc hai bên đường đi đã khiến mọi người hoa hết cả mắt, quả thực là danh bất hư truyền.

Cây nối cây, cành đỡ cành, từng đóa từng đóa hoa ở trong gió xuân thi nhau nở rộ. Mọi người đến giữa sườn núi càng cảm thấy giống như mình đã lạc bước vào chốn bồng lai tiên cảnh không có ở nhân gian. Khắp nơi đều là sắc đàu rực rỡ, hồng hồng trắng trắng, chỉ cần một cơn gió nhẹ lướt qua là cánh đào lại trút xuống như mưa. Thật là hoa bay rực rỡ, dư hương vòng quanh!

Có nữ tử nào lại không thích một nơi như thế này, Thường Hy có cảm giác mình giống như đang ở trong mộng, bên cạnh còn là nam tử nàng tâm tâm niệm niệm yêu thích, hạnh phúc trong lòng quả thật muốn trào ra! Đoàn người trước mặt càng lúc càng xa, Thường Hy nhìn thấy xung quanh không còn người nào, lá gan lớn lên một chút chủ động lôi kéo tay Tiêu Vân Trác, ở bên tai của hắn thấp giọng mà nói ra: “Chúng ta qua bên kia đi, bên này nhiều người!”

Tiêu Vân Trác nhìn thấy Thường Hy đang vô cùng hăng hái, không muốn trái ý nàng, cười nói: “Được.”

Vì vậy Thường Hy lôi kéo Tiêu Vân Trác hướng bên kia đi tới, giống như trong cả rừng đào rực rỡ này chỉ có hai người bọn họ. Thường Hy ở dưới tầng tầng hoa đào không ngừng xoay tròn làn váy, vô cùng vui vẻ, tiếng cười như chuông bạc tràn ngập khắp nơi trong không gian.

Tiêu Vân Trác không nghĩ tới Thường Hy lại có thể trở nên vui vẻ như vậy, quả nhiên giờ này khắc này trong núi, má phấn hoa đào đỏ hây hây. Nghĩ tới đây ý cười trong mắt hắn càng đậm, bước nhanh đuổi theo Thường Hy, kéo lấy cánh tay nàng nói: “Nếu nàng thích ngày khác chúng ta sẽ trở lại, hôm nay còn có chính sự phải làm, trước tiên phải đưa tiễn Minh vương về nước đã.”

Gương mặt Thường Hy hồng hồng, đôi mắt lóe sáng, cả người tựa hồ đang đắm chìm trong vui sướng vô hạn, nhưng là nàng vẫn còn lý trí, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Ta nhớ kỹ rồi, đợi có thời gian nhất định trở lại!”

“Được, ngày khác chắc chắn sẽ mang nàng quay lại đây!” Tiêu Vân Trác không chút nào biết được giờ phút này hắn có bao nhiêu dịu dàng, ánh mắt nhìn Thường Hy có bao nhiêu lửa nóng mà không lường được rằng ẩn nấp phía sau thân ảnh bọn họ là sát khí nồng đậm bốn phía.

Tiêu Vân Trác mang theo Thường Hy định đuổi theo đám người Chuyên Tôn Nhạc Đan nhưng không nghĩ tới bọn họ lại đang nghỉ chân ở trong đình trên lưng chừng núi.

Đình này xây bên cạnh một vách đá, mặc dù vách đá này không phải là sâu không thấy đáy nhưng cũng khoảng hai trăm mét. Từ trong đình nhìn xuống cây cối vòng quanh, cỏ hoa đan nhau nên không nhìn thấy đáy, nhưng nếu như ném một viên đá nhỏ xuống thì vẫn có thể nghe thấy được dư âm thanh thúy vọng lên.

Đình xây ở lưng chừng núi này ban đầu cũng dự định là chuẩn bị cho người hoàng cung cho nên kiến tạo cực kỳ rộng rãi, đoàn người tiến vào nhưng không hề cảm thấy chật chội. Cung nữ, thái giám ở xa xa lập tức tiến lên dâng trà nước hầu hạ. Ngồi ở trong đình này dõi mắt nhìn lại, hơn phân nửa rừng đào thu vào trong tầm mắt, một mảnh biển hoa màu hồng kia thật khiến lòng người say mê.

Khi trà nước đã ngọt giọng, lúc này mọi người mới lên tiếng nói chuyện, không có gì khác ngoài ca ngợi cảnh trí nơi này. Thường Hy quả thật rất thích rừng đào nơi lưng chừng núi này, nhất là ngồi dưới mái đình cổ kính nơi đây, quả thật không còn gì để nói.

Ánh mắt của Chuyên Tôn Nhạc Đan thỉnh thoảng luôn hướng về phía Thường Hy, hắn có thể nhìn ra được nàng đang rất vui vẻ, luôn là nhìn dõi theo hoa đào ngoài đình, nàng hẳn là rất yêu thích nơi này. Nếu nàng có thể cùng hắn trở về Minh Khải quốc, sen trong hồ Vạn Mẫu, lá xanh như ngọc, sen hồng như nắng, ngồi trên chiếc thuyền con qua lại, cảnh sắc thật không thua kém nơi này, chỉ tiếc nàng không chịu cùng hắn trở về!

Dịch Dương nhìn thần sắc của chủ tử mình, trong lòng than thở một tiếng, thích liền mang đi, cố tình ngài cứ phải nghĩ ngợi nhiều như vậy làm gì? Lần này ngài không động thủ, ta liền trực tiếp giúp ngài. Dù sao sau khi ta dẫn Thường Hy trở về, ngài sẽ không mang nàng trở lại chứ?

Ngồi một hồi lâu, Chuyên Tôn Nhạc Đan đứng dậy nhìn mọi người nói: “Sắc trời không còn sớm, ta cũng phải lên đường. Hôm nay có thể cùng các vị nâng cốc nói cười, nhìn hoa nghe gió cũng là điều may mắn trong cuộc đời này rồi. Bất kể ngày sau có thể gặp lại hay không, thời khắc này vẫn luôn là khó quên nhất!”

Chuyên Tôn Nhạc Đan cáo biệt, mọi người cũng đành phải đứng dậy đưa tiễn, lời qua tiếng lại, khách chủ đều vui mừng.

Dịch Dương có chút nóng nảy nhìn xung quanh, trong lòng thầm mắng làm sao còn chưa tới, người cũng sắp phải đi rồi!

Trong đình mọi người không có ai chú ý đến biến hóa của Dịch Dương, ngay cả Thường Hy cũng bị thương cảm ly biệt này làm cho mờ ánh mắt, trước mặt mọi người nàng lại không thể nói một tiếng bảo trọng, trong lòng cảm thấy đè nén khó chịu liền quay đầu đi định hít thở lấy một hơi, ai ngờ vừa nhìn liền sợ ngây người, một phát liền bắt được tay của Tiêu Vân Trác, hoảng hốt hô: “Thái tử gia… Thái tử gia, chàng xem… Kia là cái gì?”

Thanh âm hoảng sợ của Thường Hy thu hút sự chú ý của mọi người, quay đầu nhìn lại, thần sắc khẽ biến, chỉ thấy một nhóm lớn hắc y nhân không biết từ nơi nào chui ra, trong tay giơ đao kiếm sáng loáng lách hoa đào mà xông đến.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều có chút sửng sốt, nơi này chính là hành cung của hoàng gia, không phải hậu hoa viên của thường dân bách tính, có ngự lâm quân canh giữ, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện hắc y nhân đây?

Tiêu Vân Trác cơ hồ là trong khoảnh khắc liền đem Thường Hy đẩy đến phía sau mình, nói: “Không được chạy loạn, đi theo ta!”

Thường Hy một chút võ công cũng không có, nhìn thấy có nhiều sát thủ như vậy cũng cảm thấy kinh hoảng, nắm lấy ống tay của Tiêu Vân Trác thật chặt, nhưng là nhiều hơn vẫn đang suy nghĩ xem sát thủ từ đâu tới? Vì để ngắm hoa nhã trí, ngự lâm quân không có đi theo mà ở dưới chân núi, dù sao mọi người cũng không ai ngờ được sát thủ lại đột nhiên xuất hiện ở lưng chừng núi thế này!

Thần sắc tất cả mọi người trong đình đều vô cùng nghiêm cẩn. Thường Hy quan sát xung quanh, đều thấy được trên mặt mỗi một người đều mang theo ngưng trọng, có thể thấy được chuyện này bọn họ cũng không biết. Như vậy thì đây cũng không phải là do mấy vị vương gia làm sao?

Nhưng không phải bọn họ thì là ai?

Đại não Thường Hy không ngừng chuyển động, cứ như vậy một hồi công phu, hắc y nhân đã đem lưng chừng núi bao vây gắt gao.

Dẫn đầu là một nam tử cao gầy, chỉ thấy hắn tiến lên một bước, nhìn mọi người trong đình nói: “Hôm nay ta tới đây cũng không muốn lạm sát người vô tội, ta chỉ muốn một người. Các ngươi giao nàng ra sẽ bảo toàn được tính mạng. Thái tử gia và các vị vương gia đều mang thân phận tôn quý, ta chỉ muốn một nô tỳ mà thôi, nói vậy chư vị có thể đồng ý chứ?”

Nói dài một phen như vậy thật làm cho mọi người trong đình cảm thấy mơ hồ. Thường Hy trong lúc nhất thời đoán không ra ý định của bọn chúng, chẳng qua là trong lòng vẫn cảm thấy bất an, nắm thật chặt ống tay áo của Tiêu Vân Trác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio