Phùng Thư Nhã nào đâu nghĩ tới mọi chuyện sẽ có kết cục như vậy, Tiêu Vân Trác so với nàng tưởng thì càng gian trá hơn. Phụ thân của nàng vì lợi ích mà Tiêu Vân Trác đưa ra mà tình nguyện bỏ qua nàng.
Thật ra thì cũng đúng, thứ mà bọn họ quan tâm vĩnh viễn chỉ có gia tộc và lợi ích. Nàng nhìn thân ảnh dần biến mất của Tiêu Vân Trác, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nàng nên làm cái gì bây giờ? Xuất cung còn có thể dựa vào đâu mà sống qua ngày?
Tiêu Vân Trác liên tiếp bận rộn suốt bốn năm ngày, cùng với tất cả những đại thần đã và đang có ý định đem nữ nhân tiến vào Đông cung đàm phán một trận. Hắn nghĩ phải chờ giải quyết xong hoàn toàn chuyện này rồi mới đi gặp Thường Hy, như vậy mới có thể không thẹn với lương tâm mà nhìn thấy nàng, cũng không cần lúc nào cũng bất an trong lòng.
Những người này chịu đem nữ nhi tiến vào thâm cung cũng chỉ là vì lợi ích của gia tộc, vì tiền trình của bản thân. Nếu như hắn có thể cho bọn họ một cái cam kết thì tất nhiên sẽ thoát khỏi mớ ràng buộc này. Bọn họ vẫn như cũ có thể quan to lộc hậu, vậy thì cần gì chỉ vì một nữ nhân mà đối kháng với hắn?
Nghĩ thông suốt điểm này, Tiêu Vân Trác cảm thấy mọi chuyện dễ dàng hơn rồi, lúc này mới đi tìm Phùng Lập Lâm đàm phán, chẳng qua lão già này đúng là hồ ly thành tinh. Trong ý thức của hắn vẫn cho rằng nếu không có nữ nhi bên cạnh thì lợi ích sao có thể đảm bảo?
Tiêu Vân Trác cũng không phải kẻ ngu, liền lôi chuyện của thần nữ hộ quốc ra, nói cho hắn biết cả đời này thần nữ hộ quốc không thể bị người khác ruồng bỏ. Nếu như hắn phản bội nàng, không có thần nữ hộ quốc ủng hộ, vậy thì có thể đi lên ngôi vị Hoàng đế hay không vẫn còn khó nói. Hắn đã không thể đi lên đế vị thì tiền trình của bọn họ dựa vào đâu?
Có được thần nữ hộ quốc mới giành được thiên hạ. Phùng Lập Lâm coi như có đi theo những hoàng tử khác thì tiền trình chưa chắc đã thuận buồm xuôi gió. Trái lo phải nghĩ, Phùng Lập Lâm rốt cuộc vẫn phải đáp ứng Tiêu Vân Trác, đem nữ nhi của mình đón về nhà.
Thường Hy biết cửa cung Lạc Thiên buổi tối là không thể ra được, nhưng là nàng không muốn nhìn thấy bộ mặt ghê tởm của Tiêu Vân Trác, suy tư một hồi, cuối cùng thừa dịp Triêu Hà và Vãn Thu đang ngủ liền chạy ra ngoài, cầm trong tay một bọc đồ nho nhỏ hướng cửa sau chạy đi.
Nàng đã sớm nghĩ xong, mình đổi một thân trang phục tiểu thái giám, sáng sớm mai giả trang thành thái giám ngự thiện phòng mà xuất cung. Mỗi buổi sáng, ngự thiện phòng cũng sẽ có mấy người ra khỏi cung mà mua rau dưa tươi mới, cho nên Thường Hy không sợ sẽ bị người khác nhận ra. Hơn nữa sáng sớm, sắc trời không rõ ràng nên chắc cũng sẽ khó nhìn.
Buổi tối khuya này cũng đành phải ở trong núi giả ngự hoa viên mà làm mèo chui rúc một đêm rồi.
Trời còn chưa sáng hẳn Thường Hy đã tỉnh lại, hoạt động lại thân thể có chút cứng ngắc, chạy tới ngự thiện phòng, không xa không gần đi theo phía sau mấy tiểu thái giám mà đàng hoàng xuất cung.
Thời điểm Tiêu Vân Trác thoát khỏi chỗ của Phùng Thư Nhã trời cũng đã tối khuya lắm rồi. Nhìn phòng Thường Hy đã tắt đèn, Vãn Thu ngồi canh ở cửa, hắn cũng không có đi vào. Nghĩ tới sáng mai sau khi lâm triều trở lại nói cho nàng biết cũng không muộn, phải cho nàng một kinh hỉ thật tốt mới được!
Mọi chuyện phát triển luôn là ngoài dự liệu. Khi lâm triều, Hoàng thượng cư nhiên mượn thân phận thần nữ hộ quốc của Thường Hy mà sắc phong nàng làm Thái tử phi. Nhưng là thánh chỉ sắc phong tới lại không tìm được người, trong hoàng cung nhất thời hoảng loạn lên, vô duyên vô cớ tại sao lại tìm không thấy người?