Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

chương 344

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Tiêu Vân Trác đi, Vân Thanh cũng không có rời đi, ngược lại ngồi trên một chiếc ghế gỗ đầu giường của Thường Hy, tựa hồ có điều gì muốn nói nhưng vẫn còn do dự.

Thường Hy vừa thấy liền mở miệng hỏi trước: “Cô cô có lời gì muốn nói với ta? Giữa chúng ta không cần phải thử dò xét nữa, có gì cứ nói thẳng đi thôi.”

Vân Thanh biết Thường Hy thông tuệ, nghe được nàng nói như vậy cũng không kinh ngạc, chỉ là hơi hơi trầm ngâm rồi mới mở miệng nói: “Không có việc gì, chỉ là hôm nay muốn nói cho ngươi một số chuyện, nhưng thập niên cũng đã quá xa xôi rồi. Nói cùng người khác ta lại không muốn, lúc này nhìn ngươi tỉnh táo một chút nên muốn nói chuyện với ngươi.”

Vân Thanh sẽ không vô duyên vô cớ mà kể chuyện xưa, nơi này nhất định sẽ ẩn tình duyên cớ gì. Thường Hy cười nói: “Vừa đúng lúc ta vô cùng buồn chán, cô cô chịu cùng ta nói chuyện đúng là cầu còn chẳng được. Ta rất thích nghe chuyện xưa, cô cô cứ nói đi.”

Vân Thanh cười cười, tự mình rót cho Thường Hy một ly trà, lúc này mới ngồi xuống nói: “Thái tử phi biết ta vì cái gì lại không đổi tên không? Dù sao tên của ta và Vi An vương bị trùng nhau, theo quy củ là phải đổi tên.”

Thời điểm trước kia Thường Hy cũng có nghĩ đến điểm này, đề ra nghi vấn, chỉ là thăm dò mãi không ra được tin tức gì. Lúc này Vân Thanh lại chủ động nhắc đến.

“Ban đầu lúc ta mới tiến cung tiên Hoàng hậu còn chưa có mang thai. Ta vừa vào cung không bao lâu Hoàng quý phi liền có thai, mấy tháng ngay sau đó tiên Hoàng hậu cũng có. Lúc ấy trong hậu cung thật là chuyện vui liên tiếp, Hoàng thượng khi đó đối với tiên Hoàng hậu là vô cùng chăm sóc. Hoàng quý phi mang thai so với Hoàng hậu còn sớm hơn ngược lại bị lạnh nhạt.”

Thường Hy nghe đến đó trong lòng thầm than một tiếng, phân lượng của tiên Hoàng hậu trong lòng Hoàng thượng đến hôm nay ngay cả nàng đều biết chứ đứng nói đến những người trong cung khi ấy. Đều là có bầu nhưng Hoàng thượng lại cẩn thận quan tâm đến Hoàng hậu hơn, Hoàng quý phi khó tránh khỏi bị lạnh nhạt, chỉ sợ là khi ấy vô cùng khó nhịn.

“Thân thể tiên Hoàng hậu mảnh mai, nhất là sau khi mang thai lại càng trở nên yếu đuối, vì vậy Hoàng thượng liền phân phó mọi người trong hậu cung không có chuyện gì thì đừng đến làm phiền Hoàng hậu. Cũng chính vì thế mà Hoàng hậu không biết được tình trạng quẫn bách của Hoàng quý phi, sau vô tình mà từ miệng một cung nữ biết được. Tiên Hoàng hậu là người thiện lương, biết được chuyện liền lập tức đến thăm Hoàng quý phi, nào ngờ được thời điểm đến thăm, Hoàng quý phi bị vấp ngã làm động thai khí. Nếu không phải Hoàng hậu chạy tới đỡ thì thật sự là một xác hai mạng. Có Hoàng hậu ở đây, bọn thái y càng thêm cẩn thận nhưng rốt cuộc Hoàng quý phi vẫn phải sinh non, thật may là cũng đủ tháng rồi. Nhưng thời điểm Vi An vương chào đời lại không cất tiếng khóc, hơi thở cũng yếu ớt, bất kể là đập sau lưng hay bấm vào lòng bàn chân cũng không có tác dụng gì. Ta cũng là khi ở ngoài cung gặp phải trường hợp như vậy, biết là bị dính đàm trong họng nên mới không khóc ra nổi. Lúc ấy ta cũng định không quan tâm, dù sao nhiệm vụ của ta cũng là bảo vệ tiên Hoàng hậu. Nhưng khi nhìn đến tiên Hoàng hậu bởi vì hoàng tử không khóc mà gấp gáp không thôi, trong lòng ta cũng lo lắng, sợ nàng vì thế mà động thai khí, lúc này mới tự mình tiến lên dùng miệng hút lấy cục đàm trong cổ họng hoàng tử ra ngoài. Về sau ta cũng không biết được Hoàng quý phi cư nhiên cầu xin Hoàng thượng ban tên cho Tam hoàng tử là Vân Thanh, bảo là không có ta liền không có Tam hoàng tử. Tam hoàng tử có phúc khí của ta, hy vọng Hoàng thượng không bắt ta đổi tên…”

Nguyên lai là có chuyện như vậy, khó trách thái độ của Hoàng quý phi đối với Thái tử vẫn là rất tốt, Tam hoàng tử càng không có tham vọng đối với đế vị, thì ra còn có một đoạn chuyện xưa ẩn giấu trong đó.

“… Theo thời gian, những người biết chuyện này càng ngày càng ít, cung nữ ngày đó đến tuổi cũng được thả đi ra ngoài. Cho nên hiện tại Hoàng quý phi chủ trì hậu cung là do Hoàng thượng biết được chuyện này, biết nàng sẽ không tranh giành ngôi vị Thái tử. Vì thế danh hiệu Hoàng quí phi là sau khi tiên Hoàng hậu qua đời được sắc phong, cũng chính là lý do tại sao chỉ có mình nàng được nhận danh hiệu cao như vậy.”

Thường Hy nghe đến đó liền có chút hiểu, không trách được trong hậu cung chỉ có một Hoàng quý phi. Mị phi cho dù được sủng ái cũng không tiến lên được một bước, xem ra lão Hoàng đế này tuyệt không hồ đồ rồi.

“Sau khi tiên Hoàng hậu qua đời, ta vốn định xuất cung nhưng lúc lâm chung, tiên Hoàng hậu lại ủy thác ta chăm sóc cho Thái tử, thế nên ta mới lưu lại.” Nói tới chỗ này, Vân Thanh dừng lại, nhìn Thường Hy nói: “Ta hôm này còn có một chuyện hy vọng Thái tử phi có thể giúp ta một tay.”

Thường Hy không biết mình có thể giúp Vân Thanh cái gì nhưng vẫn nói: “Cô cô có việc gì cứ nói, nếu như giúp được ta tuyệt đối sẽ không chối từ.”

“Lần này ta ngoài ta không muốn trở về nữa, ta muốn đi tìm đại ca của ta. Hắn chỉ là mất tích, ta cuối cùng vẫn cảm thấy hắn còn sống…” Trong mắt Vân Thanh mang theo thần thái thiết tha nhìn Thường Hy.

Thường Hy biết là nàng sẽ không bỏ qua, trừ phi nếu một ngày nào đó nàng thật sự nhìn thấy được tro cốt của Tấn vương, suy nghĩ một chút cũng là tình cảm thật lòng của huynh muội bọn họ. Vì vậy nàng cười nói: “Chuyện này ta không thể tự quyết định, để ta đi hỏi Thái tử gia xem, chỉ cần hắn đồng ý là được.”

Vân Thanh vội vàng cám ơn Thường Hy, lại cùng nàng hàn huyên thêm vài câu nữa. Thường Hy nhìn thấy sắc trời dần tối, Vân Thanh liền đứng lên châm đèn lưu ly. Nàng than nhẹ một tiếng: “Lần này đến thành Bình Giang ta vẫn cảm thấy bất an, tựa hồ sắp có chuyện gì đó xảy ra, cố tình Thái tử gia lại một câu cũng không chịu nói cho ta. Vân Thanh, cô cô nói cho ta biết tình hình thật sự lúc này đi? Nếu muốn lấy được thuốc giải trong tay Tần Nguyệt Như là khó như lên trời, điều này ta còn biết được.”

Vân Thanh đưa tay đóng cửa sổ lại, quay đầu nhìn Thường Hy nói: “Thái tử cũng không lừa ngươi làm gì. Hôm nay chúng ta gặp Dịch Dương, hắn mang đến một tin tức, nói Chuyên Tôn Nhạc Đan sẽ tìm thuốc giải cho chúng ta. Chúng ta không cần manh động, tránh tổn thương tính mạng không cần thiết.”

Chuyên Tôn Nhạc Đan? Hoàng đế Minh Khải quốc? Mi tâm Thường Hy nhíu chặt, nói: “Xem ra Chuyên Tôn Nhạc Đan và Tần Nguyệt Như cũng không phải đoàn kết, hắn lại nhiều lần giúp đỡ chúng ta như vậy!”

Vân Thanh cười nhạt nói: “Cuộc sống tất nhiên là không thiếu kẻ si tình, hắn làm như vậy cũng là điều dễ hiểu.” Nói tới chỗ này Vân Thanh cũng nở nụ cười mang theo mấy phần mùi vị hạnh phúc. Những năm gần đây nàng cũng vì hắn mà cam tâm tình nguyện ở trong hoàng cung, mảnh tình cảm này chỉ cần một mình nàng biết là đủ.

Đang nói chuyện thì Tiêu Vân Trác đi vào, sắc mặt có chút ngưng trọng. Thường Hy nhìn hắn hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Tần thái hậu muốn gặp chúng ta trong cung.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio