Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

chương 402

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Minh tông một người ngồi nghiêm chỉnh trong tẩm điện nhìn thánh chỉ đã viết trước mắt mà lóe lên một tia mỉm cười. Hắn chậm rãi cầm ngọc tỷ truyền quốc ấn lên, thánh chỉ lập tức có hiệu lực.

Vạn Thịnh ở một bên nhìn cảnh này, trong lòng có chút ê ẩm, qua một lúc lâu mới lên tiếng: “Hoàng thượng ngài nghỉ ngơi đi, sáng mai còn có việc.”

“Không, về sau còn nhiều thời gian nghỉ ngơi.” Nói xong liền dừng lại, nhìn Vạn Thịnh hỏi: “Chuyện của Điệp Vũ ngươi đã làm xong chưa?”

“Chuyện của biểu tiểu thư nô tài đã làm xong, Đông Lăng vương phi đã tiến cung.” Vạn Thịnh thận trọng nói. Thời điểm đột nhiên nhìn thấy Mạnh Điệp Vũ đúng là dọa hắn suýt hư người, cho rằng trông thấy quỷ, sau mới biết được nàng căn bản không chết, Hoàng thượng cũng biết nàng giả chết để xuất cung. Hắn đi theo Hoàng thượng cả đời thế nhưng thủy chung lại không đoán ra được tâm tư của ngài.

Minh tông gật đầu một cái, than nhẹ: “Không nghĩ tới ta cũng có lúc nhìn nhầm người. Nguyên tưởng rằng Thẩm Phi Hà là tài nữ dịu dàng có lễ, vừa vặn xứng với lão Nhị, ai nghĩ lại là nữ nhân lòng dạ như rắn rết.”

Vạn Thịnh không dám nghị luận loại đề tài này, chỉ có thể đứng một bên lẳng lặng lắng nghe. Minh tông híp mắt lại nói: “Đưa người đi Minh Tín điện?”

“Dạ, Đông Lăng vương phi đã đi Minh Tín điện. Nghe nói Thái tử gia và Đông Lăng vương uống rượu rồi không biết vì sao lại đánh nhau.” Nói tới chỗ này hắn len lén liếc xem thần sắc của Minh tông một cái rồi mới nói tiếp: “Còn nghe nói cung tỳ của Lạc phi cũng đến, là mang rượu và thức ăn đến.”

Minh tông nghe vậy thì thần sắc xanh mét, phất tay một cái khiến Vạn Thịnh lui ra, phân phó nói: “Đi Đông cung truyền khẩu dụ của trẫm, để Thái tử phi đến Minh Tín điện.”

Vạn Thịnh sửng sốt nhưng cũng không dám hỏi tại sao, lập tức xoay người rời đi. Từ xưa đến nay nói tâm đế vương khó dò, nhưng hắn cũng không hiểu tại sao lại khiến Thái tử phi vác bụng bự đến làm cái gì. Lúc này Đông Lăng vương phi đã đến, trường hợp hỗn loạn như vậy không cẩn thận đụng phải thì biết làm thế nào? Ngay cả khi trong lòng nghĩ như vậy thì hắn vẫn phải cun cút đi truyền khẩu dụ, đoán không ra a đoán không ra…

Minh tông nhìn Vạn Thịnh một bộ tràn đầy nghi ngờ lui ra, trên mặt hiện lên nét cười đắc ý, cũng là bởi vì Thường Hy có thai nên mới để cho nàng đến đó. Tiểu tử Vân Triệt kia cũng không phải là không có thuốc nào cứu được, chẳng qua chỉ có chút đi quá giới hạn thôi. Trong đám hài tử này chỉ có Vân Trác là mất mẹ khi còn thiếu niên cho nên hắn phải quan tâm chăm sóc nhiều một chút. Nhưng từ xưa đến nay ôm cháu không ôm con, hắn cũng không thể đối với hài tử của mình quá mức cưng chiều, hơn nữa nhà đế vương vô tình, hắn lúc nào cũng phải đề phòng bọn chúng huynh đệ tương tàn…

Mấy tên tiểu tử bị hắn nuôi thành tính tình phong phú. Lão Đại mặc dù cuồng ngạo nhưng vẫn là kẻ có ơn tất báo, cho nên lúc đầu hắn phong cho làm quan tiên phong đến Minh Khải quốc để cho hắn có cơ hội kề vai chiến đấu cùng Tiêu Vân Trác và Thường Hy. Thiếu ân huệ của người khác, hắn tự nhiên sẽ không đi tranh ngôi vị hoàng đế. Điểm này hắn không có nhìn lầm, lão Đại sớm đã thối lui khiến hắn cũng có chút vui mừng.

Vân Thanh thì khỏi lo lắng, tên nhóc này không có chí khí nhất, cả ngày vây quanh lão bà chạy vòng vòng, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn khéo khi hắn còn ngại phiền toái. Nghĩ tới đây hắn lại mỉm cười, đôi khi hắn cũng có chút hâm mộ thằng nhóc này, hắn cũng muốn cùng Vân Ca trải qua cuộc sống bình thản ngày ngày nâng bút vẽ mi, làm thơ đối ẩm. Cho nên hắn nỗ lực bảo vệ cuộc sống an nhàn của Vân Thanh, để cho bọn họ tiếp tục sống như vậy cũng tốt, hạnh phúc so với cái gì cũng quan trọng hơn.

Lão Ngũ… Nhớ tới Tiêu Vân Bác, Minh tông khẽ nhíu đầu mày, hoài nghi mình có phải hay không uốn cong đem đứa nhỏ này nuôi sai lệch? Dã tâm không nhỏ nhưng năng lực chưa đủ, đối với Tiêu Vân Trác không phải là mối họa nhưng hắn hôm nay gây chuyện nhỏ ngày mai chọc chuyện lớn, đoán chừng Tiêu Vân Trác cũng phải phát điên. Trường hợp này tương đối hao tổn tâm trí, nên làm cái gì bây giờ?

Lão hoàng đế khó nghĩ, đi tới đi lui trong phòng, nhất cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt. Nói thật hắn vẫn ưa thích Tiêu Vân Bác, những đứa con này hắn đều thích nhưng so với Tiêu Vân Trác thì vẫn có điểm không đồng nhất.

Suy nghĩ hồi lâu lão hoàng đế cũng không nghĩ ra được cách nào khả thi, chỉ có thể tạm thời vứt qua một bên đợi đến khi nào rảnh rỗi cẩn thận nghĩ lại một chút, vẫn không nên để lại cho Tiêu Vân Trác một cục diện rối rắm mới tốt.

Lại nghĩ tới Tiêu Vân Triệt, Minh tông thật đúng là than thở, ban đầu hắn quả thực không biết đứa nhỏ này thích Thường Hy, nếu như mà biết… Biết cũng không thể cho hắn! Thân phận của Thường Hy chỉ có thể nhất định là của Tiêu Vân Trác, điểm này không thể nghi ngờ. Huống chi Vân Trác và Thường Hy là ái mộ lẫn nhau, cũng không phải do hắn dùng bạo lực ghép thành đôi. Cho nên nếu như Thường Hy gả cho Tiêu Vân Triệt… Đoán chừng cũng không hạnh phúc, thay vì thống khổ ba người chi bằng hy sinh một người. Năm đó giữa bọn họ người hy sinh là Tấn vương. Nếu ban đầu người Vân Ca thích là Tấn vương thì có lẽ kẻ hy sinh là hắn, có lẽ hắn cũng như Tấn vương chủ động rời đi… Nghĩ tới đây hắn liền bĩu môi, có lẽ thôi!

Minh tông nghĩ tới đây lại hồi tưởng lại những chuyện cũ năm đó giờ đã tan thành mây khói, Tấn vương… Là mình nợ hắn, kiếp sau sợ hắn cũng không muốn cùng mình làm huynh đệ, hoặc có lẽ kiếp sau bọn hắn vẫn là huynh đệ nhưng người hy sinh lại đổi thành mình. Trời cao vẫn luôn công bằng, nếu đúng là như vậy thì hắn nên suy nghĩ một chút kiếp sau có muốn trở thành huynh đệ với Tấn vương hay không…

Minh tông ở trong đại điện đi tới đi lui, không chút nào nhận thấy suy nghĩ của mình càng kéo càng xa, càng kéo càng xa, cùng chuyện trước mắt đã không có bao nhiêu quan hệ. Tuổi nhiều chính là như vậy, không còn dùng được nữa rồi…

……………………………………………….

Thẩm Phi Hà vội vàng vào cung, nghe thái giám truyền chỉ nói Tiêu Vân Triệt và Thái tử uống say đánh nhau rối tinh rối mù, nàng thật bị hù dọa cho giật mình. Nếu những cung nữ kia đem thuốc hạ nhầm cho Tiêu Vân Triệt, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!

Thời điểm Thẩm Phi Hà chạy tới liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho hết hồn. Chỉ thấy bên trong hỗn loạn thành một mảnh, rất nhiều đại thần cùng có mặt ở đây, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra? Còn có bàn gỗ lê khắc hoa bị đụng gẫy nát thành bốn mảnh… Trong lúc nhất thời nàng sợ đến mức chân mềm nhũn, tại sao có thể như vậy?

Còn chưa phản ứng kịp liền nhìn thấy bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại thì thấy Ngu Thường Hy tức giận đùng đùng chạy tới. Thẩm Phi Hà theo bản năng giơ cao sống lưng, không thể biểu hiện ra nửa điểm e ngại trước mặt kẻ thù!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio