Thường Hy bằng bất cứ giá nào, nếu như lúc này không nói, ngộ nhỡ bị Thái tử gia giam lại, quyền thẩm vấn lại rơi vào tay Vân Thanh, nàng sẽ thật sự không thấy được ánh mặt trời. Thường Hy nghĩ tới món đồ mình vừa nhặt được kia, hàn khí trong lòng bất chợt dâng lên, vừa rồi nhất định có người theo sau nàng, sau đó cố ý tạo ra tiếng vang để cho nàng bại lộ. Nhưng người nọ đến tột cùng là người nào thì nàng lại không biết, cho nên nàng càng không thể để mình lâm vào tình cảnh nguy hiểm hơn nữa, đánh cuộc thì đánh cuộc!
Thần sắc Tiêu Vân Trác rất không tốt, nhấc chân muốn đi. Thường Hy trông thấy sắc mặt đại biến, vội nói: “Thái tử gia, xin cho nô tỳ một cơ hội, nô tỳ thật sự có điều muốn nói!”
Tiêu Vân Triệt vừa thấy, đưa tay kéo lại Tiêu Vân Trác, cười nói: “Tứ đệ, nghe nàng nói một chút cũng tốt, không chừng là có ẩn tình thì sao?”
Thường Hy không nghĩ tới Tiêu Vân Triệt sẽ vì nàng mà nói giúp, không khỏi hướng hắn lộ ra nụ cười cảm kích. Tiêu Vân Trác vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Thường Hy mặt phấn xấu hổ, thần sắc tràn đầy cảm kích, khuôn mặt tuấn tú cứng đờ, dừng bước nói: “Đêm tối lén lút trốn ở chỗ này còn có cái ẩn tình gì? Nói không ra lý do quang minh chính đại, bản Thái tử tuyệt đối sẽ không tha thứ!”
Tiêu Vân Triệt có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Vân Trác, rất ít khi nhìn thấy hắn nổi giận, hoặc là nói rất ít nhìn thấy vẻ mặt khác ngoài khuôn mặt đưa đám của hắn. Đối với một tiểu cung nữ lại không khống chế được tâm tình, chuyện này có chút kỳ lạ, có chút ý tứ…
Thường Hy hít sâu một hơi, nghĩ rồi nói ra: “Thái tử gia đã từng chính miệng nói qua muốn nô tỳ đi Triêu Huy điện phục vụ, nhưng là Vân Thanh cô cô lại phân phó nô tỳ đến chỗ Phùng Lương đễ. Nô tỳ không muốn đi, nhưng Vân Thanh cô cô không chịu bỏ qua, cho nên nô tỳ xin Thái tử gia cho nô tỳ một ân điển, không bắt nô tỳ đi phục vụ Phùng Lương đễ, nô tỳ thực sự không muốn đi!”
“Tại sao không muốn đi?” Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, sâu trong ánh mắt dâng lên một tầng ý cười nhàn nhạt. Chẳng qua là nụ cười này quá mức mờ nhạt, nhạt đến nỗi nhìn không ra, nhưng Tiêu Vân Triệt lại trông thấy rõ ràng, nụ cười dịu dàng trên môi hắn càng dày hơn.
Thường Hy đã sớm biết Tiêu Vân Trác sẽ hỏi như thế, trong lòng đã chuẩn bị xong đáp án từ lâu. Nhưng là thời điểm quỳ gối trước mặt hắn mới phát hiện nhứng thứ kia thật sự không dùng được, căn bản sẽ không làm cho Tiêu Vân Trác tin tưởng. Thì ra muốn gạt một người cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhất là đối mặt với đôi con ngươi sắc bén của Tiêu Vân Trác càng làm cho Thường Hy cảm thấy sau lưng thấm ra từng tầng nước mỏng, toàn thân cũng vì thế mà căng cứng.
Tiêu Vân Triệt tựa hồ cảm nhận được Thường Hy khẩn trường, quay đầu nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Thái tử điện hạ cần gì phải nghiêm khắc như vậy, theo ta thấy tiểu cung nữ này thật sự là có nỗi khổ tâm. Hơn nữa Phùng Lương đễ kia là cùng nhau vào cung với nàng…”
Tiêu Vân Triệt chưa nói hết câu nhưng ý tứ cũng đã rất rõ ràng rồi. Đều là tú nữ cùng vào cung, một người là chủ tử cao cao tại thượng, một người là nô tỳ thân phận thấp kém, không cần nói ra cũng biết hai người sống chung là cái loại tình huống gì.
Tiêu Vân Trác nghe vậy, trên mặt mang theo nồng đậm châm chọc, không chút lưu tình nói: “Nếu vào cung nên hiểu được thắng làm vua thua làm giặc. Bản Thái tử không thích người lùi bước. Hiện tại cho cô hai con đường, thứ nhất đi phục vụ Phùng Lương đễ, thứ hai lập tức biến mất khỏi thế gian này, Đông cung không cần người vô dụng!”
Thường Hy như thế nào cũng không nghĩ tới chuyện khéo quá thành vụng, càng không nghĩ tới Tiêu Vân Trác là người tuyệt tình như thế, lời nói giống như con dao nhọn công kích vào tận tim, để cho ngươi ngay cả thời gian phòng bị cũng không có. Khuôn mặt Thường Hy trở nên không có chút huyết sắc nào, hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn.