Chị nói nhiều nhất ba tháng nữa sẽ đưa tôi ra ngoài, đã hơn hai tháng rồi mà chẳng có tin tức gì cả.
Ở trong bệnh viện cả ngày không có gì làm thật bức bối,khó chịu.
Trong những ngày này, ngoài việc ăn ngủ, thỉnh thoảng còn chơi đánh cờ với Lão Thiệu.
Lần nào ông ta cũng nhìn tôi với ánh mắt giả tạo của một kẻ trục lợi và hỏi có muốn thỏa thuận với hắn không.
Thành thật mà nói, tôi rất muốn biết câu chuyện đằng sau album tem đó, nhưng từ nhỏ đến giờ tôi chưa hề thích thỏa thuận điều gì với người khác, đặc biệt là với những kẻ trục lợi.
Đây là ý thức tự bảo vệ bản thân.
Vả lại, trước sau gì thì chị cũng đưa tôi ra ngoài, cuộc sống sau này của tôi chỉ cần “chăm chỉ học hành và tiến bộ mỗi ngày”, chuyện đó dù có biết hay không thì cũng không quan trọng.
Tại sao phải bận tâm cho sự tò mò này? Lão Thiệu cũng chẳng phải người tốt lành gì, lén lút nɠɵạı ŧìиɦ sau lưng vợ, có kết cục như ngày hôm nay cũng không oan.
Cứ thế, từng ngày trôi qua, chẳng có tin tức gì của chị cả.
Cuối cùng, vào một buổi chiều, khi đang chơi cờ với Lão Thiệu, cô y tá đến và nói rằng có người đến thăm tôi.
Haha, mong sao, mong trăng, cuối cùng tôi cũng mong được bà chị.
Tôi xỏ một đôi dép vào chân rồi lon ton lên phòng tiếp tân cùng cô y tá.
Y tá đi vào trước, tôi theo sau đi vào.
Đẩy cửa kính nhìn lên, tôi sững sờ!
Có bốn năm người ngồi cạnh nhau trong phòng tiếp tân nhưng không có chị tôi.
“Chị gái tôi đâu?” Tôi nghi ngờ nhìn cô y tá.
Một trong số họ đứng lên, "Hiểu Vũ, em còn nhận ra anh không?"
Tôi nhìn thật kĩ và nhận ra đó là Sĩ quan Hà.Nhìn mấy người bên cạnh anh ấy có một người rất quen thuộc.
Với chiếc mũi cao, chiếc cằm nhọn và đôi mắt sáng ngời mà có hóa thành tro tôi cũng nhận ra được, đó là Lý Tiểu Lộ!
Khi tôi nhìn thấy cậu ta,cơn thịnh nộ trong người tôi tuôn trào.
Tôi cởi dép lia một phát về phía cậu ta.
Cậu ta nhanh chóng né sang một bên tránh chiếc dép với tư thế giống hệt như ngày hôm đó khi cậu ta né cái ấm trà.
Tôi chắc chắn rằng người trước mặt là người đã ra tay với tôi.
Lúc đó bon họ cuống quýt cả lên, bọn họ nhanh chóng bao quanh Lý Tiểu Lộ để ngăn tôi tấn công cậu ta.
Ngay sau đó, hai bác sĩ nam đẩy cửa xông vào,mỗi người giữ một tay tôi.
Sau đó, có một người nhìn giống như bác sĩ nói với Sĩ quan Hà: "Tình trạng tinh thần hôm nay của bệnh nhân không tốt lắm, cậu ta không thể cung cấp cho mọi người bất kỳ lời khai có ý nghĩa pháp lý nào."
"Được rồi," Sĩ quan Hà gật đầu với anh ta, "Hôm sau chúng tôi lại đến.
Hôm nay làm phiền mọi người rồi."
"Không sao, bệnh viện hy vọng lần sau mời người người giám hộ của cậu ta cùng đến."
Anh cảnh sát không trả lời, sau đó hai bác sĩ lôi tôi ra khỏi phòng tiếp tân.
Sau khi bị lôi đi tất nhiên là tôi phải uống thuốc và bị còng tay lại.
Tôi như bị đóng đinh vào cột,không thể đi tè,đi ị được.
Cảm giác buồn ngủ lại ập đến, tôi trằn trọc cả ngày không ngủ được.
Trong lúc ngủ tôi thường nằm mơ thấy con dao găm, thấy Lý Tiểu Lộ cầm dao găm trên tay, đứng bên cạnh nở nụ cười ranh mãnh, đột nhiên dao rơi khỏi tay anh ta, tay tôi bị dao găm đâm một phát ra ngô ra khoai luôn.
Tay chân cắm đầy dao găm, đau kinh khủng nhưng tôi không thể kêu la được.
Có lúc, tôi mơ thấy chị và bố mẹ tôi, cả nhà vui vẻ ngồi uống trà trên ban công nhà tôi, thỉnh thoảng chị gái lại lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho tôi.
Vừa lau vừa xoa, tôi cảm thấy có người vừa lay cánh tay tôi vừa gọi tên tôi: "Hiểu Vũ, dậy đi...".