Năm - Đêm trước cuộc viễn chinh
Cái ngày Petra bị gϊếŧ, Levi không có mặt. Không ai biết anh đã đi đâu, làm gì, với ai, chỉ biết anh về khi xác Petra đã khô cứng.
Anh đi từ giữa bữa tối, khi mọi người vẫn còn đánh chén no say. Anh phi thẳng đến cổng xuống thành phố ngầm với bộ dạng bí hiểm hơn bao giờ hết, rồi từ từ bước xuống cầu thang. Chính nơi này, sáu năm trước, anh đã cùng Isabel và Farlan đi lên, ôm ấp một giấc mộng về cuộc đời tươi đẹp được chiếu sáng bởi ánh mặt trời trên mặt đất. Vậy mà giờ đây, khi quay lại, chỉ còn bóng dáng anh với chiếc áo choàng phủ kín người. Có lẽ suốt những năm qua, Levi chưa bao giờ thôi trách mình vì cái chết của họ, anh day dứt và ân hận khi thấy thân xác họ bị những hàm răng sắc nhọn cắn làm đôi, dòng máu nóng vẫn còn chảy qua từng kẽ răng của con titan. Nhưng liệu đó có phải là định mệnh của anh hay không? Mất họ rồi nhưng giờ anh lại gặp được một cô gái với cái tên kì lạ: Dove.
Dove là cô gái kì dị nhất mà Levi từng gặp, bí hiểm, bướng bỉnh, luôn tỏ ra mình vô tâm nhưng hóa ra cũng hằng khao khát có được sự quan tâm từ tất cả mọi người xung quanh. Những gì anh biết về cô gái này tuy không nhiều nhưng linh cảm luôn nói anh rằng có điều gì đó ở Dove rất thân thương và quen thuộc. Có lúc anh thấy mẹ trong bóng dáng nhỏ con ấy nhưng có lúc lại thấy bản tính tốt bụng của cô giống hệt như của Isabel. Đặc biệt hơn cả, anh thấy cô và anh rất giống nhau. Những cảm giác lạ lẫm ấy cứ thôi thúc anh trong những đêm khó ngủ, bắt anh phải đứng dậy và xuống thành phố ngầm, tìm kiếm những gì liên quan đến Dove.
Anh không biết nên bắt đầu như thế nào nên chỉ đành ghé đến quán rượu và nghe những tên say lảm nhảm. May mắn thay, anh gặp được một cụ già trong quán và hóa ra, ông cụ biết tất cả mọi chuyện diễn ra trong thành phố ngầm trong suốt hai mươi năm qua. Đặc biệt, khi anh nhắc tên Dove, ông đã tỏ ra rất bất ngờ và hào hứng. Bằng cái giọng khàn khàn, ông từ tốn kể:
- Con bé ấy rất ranh mãnh và tinh nghịch. Những ngày đầu khi mẹ nó bỏ rơi nó, nó đã tự mình kiếm sống. Ăn cắp có, làm thêm có, nó làm tất cả để duy trì mạng sống cho mình. Sau này, nó may mắn có được số tiền lớn liền lên trên mặt đất và gia nhập binh đoàn.
- Vậy mẹ cô gái ấy đâu? - Anh cẩn thận hỏi lại.
- Mẹ nó... - Cụ già ngưng một chút, cay đắng nhấp ngụm rượu vang rồi kể tiếp - Là người đẹp nhất nhì nơi này hơn mười lăm năm về trước. Ngôi nhà nằm ở nơi tối tăm nhất trong thành phố ngầm này chính là của cô ta. Quanh năm không có ánh sáng, cô ta sống lủi thủi trong nhà mà gần như chết đói. Nhưng vì được sự bảo vệ của tay sát thủ khét tiếng mà cô ta ngang nhiên trở thành thành viên của binh đoàn trên mặt đất. Cô ta bỏ mặc con gái mình ở trong căn nhà gỗ ấy để rồi nhập ngũ và không bao giờ trở lại.
Cụ già lắc đầu ngao ngán khi kể về người phụ nữ ấy. Câu chuyện của cụ nghe thì rất chi tiết và hợp lí nhưng tuyệt nhiên không có cái tên nào cụ thể được cụ đề cập đến. Anh có hỏi, nhưng cụ chỉ bảo anh:
- Chàng trai trẻ, tò mò là không tốt. Già chỉ có thể kể đến đấy, còn lại cậu hãy tự tìm kiếm. Cô bé Dove này, rất đáng để cậu quan tâm đây, Levi.
Cụ già gọi tên anh với vẻ mặt bí hiểm rồi rời quán ngay sau đó. Cụ hóa ra đã biết anh là ai, quả không hổ danh là người biết hết tất cả. Sau khi cụ già đi, anh cũng kéo kín mũ áo xuống quá mặt rồi bước ra khỏi quán.
"Căn nhà ở nơi tối tăm nhất". Anh đã từng nghe qua hai ba lần nhưng không nhớ rõ. Farlan hay kể cho anh nghe về những câu chuyện ma quái xung quanh căn nhà này nhưng anh mấy khi để ý đâu. Giờ anh chỉ ước ngày ấy mình cố gắng lắng nghe hơn một chút.
Khu vực thành phố ngầm tứ phía đều bao phủ bởi sự tăm tối và u ám, trừ những hàng quán ra thì nơi nào cũng đều rất ẩm ướt và u tối, không có lấy một chút ánh sáng nào từ trên mặt đất. Nhưng nếu để so sánh, Levi chắc chắn khu vực phía Tây là nơi tối tăm nhất. Bởi vậy, anh chọn nơi ấy làm điểm đến đầu tiên trong hành trình ngắn ngủi của mình.
Nơi này vô cùng rộng lớn và khó đi khi những ngôi nhà cứ san sát rồi chồng chéo lên nhau, đi vào cũng khó mà đi ra cũng chẳng xong. Anh phải vất vả lắm để tìm được lối vào giữa những căn nhà lụp xụp như thế này. Có lẽ ngôi nhà mà ông cụ nói đến chính là ngôi nhà mà anh đang nhìn vào đây vì ba phía đều bị che khuât bởi ba gian nhà nhiều tầng xập xệ, chỉ có độc một cánh cửa nhỏ bé duy nhất để ra vào.
"Không ngờ lại có người ở được trong căn nhà hôi hám và bẩn thỉu thế này". Levi nghĩ thầm. Căn nhà bỏ hoang đã lâu nên chắc chắn sẽ rất bụi bặm, anh quả thực không hề muốn đám bụi chạm vào người mình. Nhưng vì đã đến đây rồi, anh không thể nào không bước vào.
Bóng tối cứ như một phần không thể thiếu của căn nhà, ở mọi ngóc ngách, mọi ô cửa, mọi đồ vật đều bị bao phủ bởi sự u ám của căn nhà. Levi không muốn bước thêm nữa và dừng chân ở phòng to nhất của căn nhà, một phòng ngủ. Anh chợt nghĩ chuyến đi này thật vô ích vì khi Dove bỏ lên trên mặt đất đã mang theo hết những thứ quan trọng. Chỉ nhìn căn phòng thôi cũng biết trong này chỉ toàn là đồ đạc không cần thiết. Với cây đèn trong tay, Levi nhanh chóng tìm được một mảnh vải xanh to trên sàn nhà và một số cây sắt rỉ nhỏ nằm vương vãi trên nền nhà.
Anh tập trung ánh mắt vào mảnh vải đầu tiên vì anh nhận ra có biểu tượng của trinh sát đoàn trên ấy. Hóa ra, đây là một mảnh được cắt ra từ tấm áo của những trinh sát. Những vết cắt nham nhở của miếng vải làm Levi có đôi chút khó chịu. Anh không thích việc một trong những tấm áo của đồng đội bị cắt xé như vậy, thật khó lòng có thể chấp nhận được dù chiếc áo có là của một người mà anh không hề quen. Anh liếc nhìn sang phía những que sắt trên tay và để ý thấy có vết nung trên que, dường như đã chịu sức nóng của lửa nhiều lần nên mới biến dạng như vậy. Ngoài ra, anh không tìm được thêm gì nên đành trở về trụ sở trước khi trời sáng. Câu hỏi về thân phận Dove có lẽ vẫn cần thời gian để trả lời, nhưng nhờ có đêm hôm ấy mà Levi đã thực sự biết thêm về cô Trinh sát tập sự bướng bỉnh của mình.
Năm - Phòng hồ sơ
Levi cũng đoán được vì sao Dove tin mẹ cô làm trong Trinh sát đoàn. Mảnh vải anh tìm được có lẽ đã làm cho Dove ảo tưởng về thân phận của mẹ Ashley. Tuy nhiên, anh chắc chắn mẹ Dove là một binh lính trong tường. Chính Dove cũng phải thừa nhận là như vậy. Nếu mẹ cô không phải người của Trinh sát Đoàn thì chỉ có thể là quân Đồn trú hoặc quân Cảnh vệ mà thôi. Nhưng đụng đến hai đoàn này, Dove không thấy thoải mái cho lắm. Bọn họ thật khó gần và đáng sợ, chưa kể hồ sơ trong hai đoàn này không nằm trong quyền quản lí của Levi, có muốn cũng khó có thể tìm như thế này.
- Cám ơn anh, vì đã tốt với em như vậy. Nhưng thực sự Dove không muốn Đội trưởng Levi phải liên lụy đến chuyện này. Việc gϊếŧ người sẽ sớm bị lộ và chắc chắn anh cũng sẽ bị truy cứu, hơn nữa anh còn lo lắng cho mẹ em thế này, họ sẽ nghi ngờ.
- Cô lo cho tôi à? - Anh cau mày - Chuyện gϊếŧ người,... Tôi đã báo cáo rằng tên gϊếŧ người đã tự sát, tuy khó tin nhưng mọi dấu vết về cô đã không còn. Còn về mẹ cô, là tôi giúp, không cần nghĩ nhiều.