Năm - Quán rượu thành phố ngầm
- Một, hai, ba, cạn! - Tiếng một cô gái say khướt đang hô to làm đám đông bật cười xen lẫn kinh ngạc. Thân là con gái, mới chỉ mười lăm, mười sáu tuổi đang đầu quân cho quân đoàn trên mặt đất mà lại ăn chơi sa đọa ở chốn rượu chè thế này thì thật là mất mặt. Đám đông chẳng muốn dây dưa với kẻ trẻ con như thế nên chỉ tập trung vào công chuyện của riêng mình và dần bỏ qua sự có mặt của cô trong quán rượu. Nhưng cô gái chẳng thèm để ý, cứ uống hết ly này đến ly khác cho đến khi gục mặt xuống quầy rượu.
- Chủ... quán! Thêm!
Cô ra lệnh cho ông chủ và ông ta miễn cưỡng rót cho cô thêm một ly rượu. Nếu không phải ở đây có nhiều người, ông ta đã đuổi cô đi từ lâu rồi. Chỉ vì danh tiếng của quán và vì thân phận quân nhân của cô gái mà ông ta mới chứa chấp cái đứa trẻ mười sáu tuổi này trong quán rượu. Ông ta thầm nghĩ: "Lũ trẻ bây giờ thật bê tha!".
Thực tình, ông ta chưa gặp cô gái ấy khi tỉnh và cũng chẳng biết vì sao cô ấy lại tuyệt vọng đến vậy nên cứ luôn cho rằng đám thiếu niên hư hỏng, bê tha đến đường về nhà cũng không nhớ. Mà ông ta cũng chẳng hơi đâu để ý một người xa lạ nếu như cô ta đem đủ tiền để trả cho tất cả những ly rượu đã uống. Có lẽ chẳng ai trong quán rượu là thực sự quan tâm đến cô gái, trừ một người đàn ông mới vừa bước vào cửa. Anh mới đặt chân đến ngưỡng cửa, cả quán đã im re. Không một tiếng động nào được phát ra từ miệng những kẻ luôn mồm nãy giờ, tất cả mọi ánh mắt đều dồn vào người với tấm áo Trinh sát Đoàn xanh rực trên lưng đang bước vào. Anh tiến tới và đảo mắt tìm kiếm. Những thứ xung quanh anh giờ không hề quan trọng, quan trọng là người anh đang cần tìm có ở đây hay không. Đứng quan sát một hồi, anh chậm rãi bước lại gần quầy rượu nơi vị chủ quán đang sợ đến run bần bật rồi đỡ cô gái ban nãy dậy. Anh lấy cốc nước đá gần quầy rồi dội thẳng một phát vào mặt cô gái khiến cô bừng tỉnh và ho sặc sụa.
- Tỉnh dậy và trở về nhà, ngay lập tức! - Anh gằn giọng.
- Ơ,.. hahaa - Cô gái cười tươi - Là anh, Levi Ackerman phải không? Có muốn ngồi xuống uống với em không?
- Dove Ackerman, ngồi dậy ngay. Nếu còn muốn trở về trụ sở, hãy dừng lại trò chơi ngớ ngẩn của em đi! - Levi càng ngày càng trở nên nghiêm khắc với Dove.
- Anh Levi, không! Em phải gọi anh là anh trai mới đúng vì chúng ta là anh em. Nhưng sao chúng ta lại là anh em? Em không thích. Em muốn được cưới anh và cùng anh sống bên nông trại rộng lớn, sinh ra thật nhiều con... - Dove gật gù tuyên bố.
Nghe đến đây, ai cũng hiểu được nỗi lòng của cô gái. Hóa ra uống say đâu phải là thói quen của cô. Chỉ là cô đang gặp chuyện vô cùng buồn bã và tuyệt vọng nên cô mới thành ra như vậy. Cô và người cô dành cả trái tim cho lại là hai anh em và cô không thể chấp nhận được sự thật. Còn ai trên đời này thấu hiểu được sự đau khổ ngoài người đối diện với cô đây cơ chứ? Levi cũng vô cùng kinh ngạc và thất vọng khi người anh thương hóa ra lại là em gái anh. Giờ đây, cả hai mãi mãi chỉ là những đường thẳng song song, chỉ nhìn thấy nhưng không bao giờ chạm vào nhau, yêu thương lấy nhau và sống bên nhau trọn đời. Vì thế, Dove đã tìm đến rượu để giải khuây còn Levi lại phải cất công đi tìm cô vì dù cô là ai, sự an toàn của cô vẫn vô cùng quan trọng đối với anh. Anh bế xốc Dove lên mặc cho hàng trăm ngàn lời nói vô nghĩa của Dove cứ mãi vang bên tai rồi cùng cô trở về trụ sở. Suốt trên đường, Dove không ngừng than vãn:
- Em yêu anh lắm anh biết không? Chắc anh chẳng biết vì em có nói bao giờ đâu. Chỉ là bây giờ, không nói cũng là chuyện tốt. Nếu anh biết em yêu anh thì anh sẽ cách xa em đến hơn trăm dặm mất!
- Em ngốc lắm. - Levi khẽ đáp - Nếu là trước đây, tôi đương nhiên sẽ suy nghĩ về chuyện này một cách nghiêm túc. Nhưng em hãy nhìn kĩ thân phận của chúng ta và cẩn thận trong lời nói của mình. Tôi cũng thương em. Nhưng tình thương của tôi dành cho em trước đây là khác, còn bây giờ chỉ là tình thương của người anh dành cho em mà thôi. Hãy nhớ rằng dù em là ai thì tôi vẫn thương em.
Có vẻ anh đã suy nghĩ rất nhiều trước khi đưa ra quyết định cho riêng mình, chỉ là anh chưa từng nói ra. Trước giờ, có lẽ Levi đã có lúc nghĩ về Dove và ngày cô sẽ tỏ tình với anh. Anh sẽ suy nghĩ và trả lời Dove một cách chân thành nhất có thể vì sâu trong tâm trí anh, Dove từ lâu đã là một phần rất quan trọng và đặc biệt. Nhưng khi trời đất đổi thay, cuộc sống xoay vần thì mọi thứ cũng sẽ khác đi. Nếu Dove có tỉnh táo mà nói với anh như vậy một lần nữa thì anh sẽ im lặng mà rời đi. Bởi nếu anh nói ra thì chắc Dove cũng sẽ đau khổ mà ngất đi.
"Tôi và em, vốn dĩ là hai người không quen biết. Tôi và em, hóa ra lại thật giống nhau: ngông cuồng, ương ngạnh và khác biệt. Tôi và em,... cũng thương nhau nhưng lại không sinh ra để dành cho nhau".
Năm - Khu nhà quân Cảnh vệ
Dove đã sớm biết về tấm bản đồ và nơi nó đang nhắc đến cho nên khi Kenny để Dove tự do tập luyện, Dove đã lẻn ra khỏi khu tập để đến khu nhà quân Cảnh vệ. Kenny đương nhiên biết điều đó nên cũng chẳng cố ngăn cản, chỉ dặn Dove rằng:
- Đừng để người khác nhìn thấy!
Dove gật gà gật gù rồi tạm biệt ông chú lên đường. Cô hiện giờ là một kẻ đã chết. Ai cũng biết như vậy sau khi cái xác cùng sợi dây chuyền được đưa về trụ sở. Chẳng muốn làm kinh động tất cả binh sĩ, Dove đành cải trang thành một tên du côn trùm áo đen lảng vảng gần khu nhà. Theo như trí nhớ của cô thì trên tấm bản đồ có đánh một dấu X rất lớn và nơi ấy nằm đâu đó gần phía Tây của dãy nhà. Nhân lúc tất cả quân Cảnh vệ đang bận bịu điểm danh buổi sáng, Dove liền lẻn vào khu vực phía Tây của khu nhà và ngay lập tức xác định vị trí của dấu X trong nhà. Đó là một căn phòng ngủ của nữ khá rộng và thoáng hướng ra sân tập. Nhìn kĩ lại, Dove nhận ra đây là căn phòng của Hitch và Annie. Sau khi Annie kẹt trong lớp hóa cứng, Hitch đã hoàn toàn làm chủ căn phòng. Giờ cô ấy đang điểm danh ngoài hành lang chính, Dove còn kha khá thời gian để tìm kiếm những lời nhắn nhủ của mẹ trong căn phòng này.
Nghĩ đến đó, Dove lại run người. Mẹ đang gần cô lắm rồi, chỉ cần có được một vài manh mối nữa thôi Dove sẽ cùng Levi tìm mẹ. Dove bắt tay vào lục tìm những tủ quần áo trong phòng bằng việc cạy khóa - sở trường của cô - để tìm thêm manh mối nhưng chẳng có gì. Những nơi dễ mở thế này chắc chắn sẽ bị nhiều người nhìn thấy, có lẽ mẹ sẽ không để ở đó. Cô cũng đã thử tìm dưới những tấm đệm và chân giường, gầm giường nhưng đều không có. Nếu là mẹ, Dove sẽ chọn một nơi khó mở, một nơi mà chẳng ai rảnh rang để lôi lên cả: Những thanh gỗ ở sàn nhà. Dove chợt nghĩ ra rồi mở hết tấm ván trên sàn nhà lên, kiếm được một hộp cứng chứa đầy những thư và một vài thứ đồ quan trọng. Dove chỉ nhìn sơ qua rồi đóng hộp lại, lập tức chuồn đi.
Ngang đường, Dove gặp Levi. Nỗi nhớ anh lại nổi lên nhưng Dove kìm lại và lặng lẽ vụt qua như một bóng ma. Cô phải giữ kín bí mật sống sót này cho đến khi phải đối đầu trực tiếp với anh. Đương nhiên đó chỉ là một màn kịch nhưng đến khi đó, tiết lộ sự thật mới là hợp lí. Dove thấy ánh mắt ngỡ ngàng của Levi khi lướt qua và anh đã vội đưa tay định giật mũ áo Dove nhưng may thay, tiếng hét của Hitch đã kéo anh ra khỏi mối nghi ngờ với Dove. Đúng là một phen hú vía cho cô! Dove vội vã chạy ra khỏi khu nhà và biến mất sau những cánh rừng.
Từ sau lần ấy, Dove ít xuất hiện trong đám đông. Cô dành thời gian ở khu tập để luyện bắn súng và dành thời gian đọc toàn bộ những lá thư của mẹ. Những lá thư hầu hết là của mẹ gửi cho một người nặc danh, một vài lá là từ người ấy gửi lại cho mẹ, duy chỉ một lá là đến từ phía quân Cảnh vệ - một lá thư triệu tập!
"Sau cú sốc mà Kenny đem lại, có lẽ với Dove, tìm mẹ là cách duy nhất để cô không còn đau khổ nữa. Đó là lí do Dove luôn cố gắng lấy việc tìm mẹ ra để quên đi mọi thứ, kể cả thân phận của chính mình.
Đón đọc chương : Hành Trình Tìm Mẹ và tìm hiểu xem Dove sẽ tìm thấy mẹ như thế nào!"