Hai người lập tức thảo luận chi tiết, cả hai đều có lợi, đơn giá không thay đổi, nhưng tăng thêm điều khoản.
Hà Dương tìm tới Liễu Y, thật ra thì còn có nguyên nhân khác nữa, Tuần thiếu ngồi xe lăn, có Liễu Y ở kế bên, bế lên bế xuống , cũng rất tiện, dựa vào việc Liễu Y có thể đỡ được Tuần Tu bị rớt từ trên cầu thang xuống, căn bản không cần lo lắng an toàn của Tuần thiếu, có Liễu Y, hai trong một, mặc dù giá tiền cao, nhưng mua được sự yên tâm thì tốt chứ sao.
Liễu Y nhìn số tiền, với hợp đồng Hà Dương đã kí tên, hài lòng gật đầu, rồi bỏ vào túi xách, sau đó gọi điện thoại, xác định tài khoản đã có nhiều tiền hơn, thì thỏa thuận kết thúc.
Liễu Y đứng dậy: "Đi bây giờ sao?"
"Đúng, rồi, tối giờ mới khai tiệc, bây giờ dẫn cô đi thay đồ cái đã." Hà Dương không nghĩ ngợi gì, căn bản chưa từng nghĩ lỡ Tuần thiếu trả Liễu Y lại, thì tiền chuyển vào tài khoản của Liễu Y, có lấy lại được hay không.( tất nhiên là không =)))
Liễu Y nhìn chằm chằm Hà Dương vội vã đi, không chịu đi, chỉ nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, ý nghĩa tôi không cần nói anh cũng phải biết.
Hà Dương vỗ trán, chưa từng thấy người nào tính toán chi li như thế, vội vàng móc ra mấy tờ tiền, cũng không thèm đếm, đưa tới: "Chưa từng thấy ai giống như cô, nhanh lên chút đi, còn phải chọn trang phục cho cô nữa."
Liễu Y nhận tiền, liếc một cái, chỉ nhiều không ít, hài lòng đi theo bên cạnh Hà Dương: "Anh em ruột, sổ sách còn phải rõ ràng, anh bây giờ vẫn chỉ là boss của tôi, thì càng phải tính toán rõ ràng."
Trong phòng khách, Hà Dương ngồi trên ghế sa lon, thong thả nhấp một hớp cà phê, mắt nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, vô cùng muốn nhìn xuyên qua để thấy được bên trong.
Thay xong quần áo, Liễu Y nhìn chằm chằm mỹ nhân dịu dàng như nước mà phong tình trong gương, trề miệng một cái, mắt thoáng qua kinh ngạc, thật không tệ, chỉ là khuôn mặt không biểu cảm của cô, hơi giết phong cảnh một tí, nhưng mà hiệu quả rất tốt nên có thể bỏ qua.
Cúi đầu liếc nhìn, ưỡn ngực, đưa tay sờ vạt áo, dẫm lên dép lê, từ từ đi ra ngoài.
Hà Dương đang cười hì hì, thì lập tức phun hết cà phê ra, nên vội vàng cầm lên khăn giấy lau, rồi ho khan hai tiếng, đi tới trước mặt Liễu Y, hài lòng gật đầu: "Không tệ, bộ dạng thế này cảm thấy giống diễn viên rồi."
Liễu Y nhìn cái váy, cau mày: "Hình như hơi dài quá."
Hà Dương nhìn xuống, vội vàng nói với nhân viên sau lưng: "Tại sao lại là giày đáy bằng?"
Nhân viên hai mắt trợn ngược, hồi nãy cũng tại đôi giày này, mà phải tranh luận với cô gái này cả giờ đồng hồ, dĩ nhiên, vẫn là mình nói, mà vị này chỉ nói có hai ba tiếng, không nói thì làm sao mà biết được chứ, nhân viên thoáng nhìn, nói: "Bây giờ phong cách này rất thịnh hành."
Liễu Y vừa thấy, dĩ nhiên biết được tình huống, khoát tay: "Nhanh lên chút đi, không có việc gì thì đi thôi, thời gian là vàng bạc."
Hà Dương nhìn qua, đúng là như thế, bây giờ cũng không có cách nào để mà so đo nữa, có thể để cho Liễu Y mặc trang phục này, cũng đã mất cả buổi rồi, giờ thì thuyết phục cô ta mang giầy cao gót thì biết bao giờ mới xong.
Hà Dương khởi động xe, mắt liếc Liễu Y sau lưng, nhỏ giọng nói: "Bây giờ sẽ trực tiếp đi tới biệt thự của Tuần gia, đến lúc cô đi theo Tuần thiếu, biết không."
Liễu Y gật đầu, cầu cũng không được: "Biết rồi, yên tâm đi, anh dặn dò tôi sẽ nhớ kĩ, không phải chỉ cần giúp anh chăm sóc tốt my nam tàn tật đó thôi sao, anh trả tiền, tôi đương nhiên để hoàn thành tốt."
Xe lái đến sườn núi, Liễu Y nhìn ngoài cửa sổ trời đã bắt đầu tối, liếc nhìn con đường quen thuộc, thầm nghĩ, cái gọi là duyên phận, sao lại tới nhanh thế.
Tuần Tu ngồi trên xe lăn, vẻ mặt thản nhiên, bị Hải Phong đẩy đi ra cửa.
"Tuần thiếu…" Hải Phong lo lắng nhỏ giọng nói.
Tuần Tu lắc nhẹ tay: "Không có việc gì đâu, cũng nên để người ta biết, Tuần gia còn chưa có biến mất."
Hải Phong định nói vài câu, bây giờ trầm mặc không nói, ra khỏi cửa chính, thì thấy có một chiếc xe chạy vào, cúi người, nói với Tuần Tu: "Hà Dương tới rồi."
Tuần Tu nhìn sang, che giấu ám sắc trong mắt, giật giật khóe miệng, mang theo chút ít cười cợt: "Tôi cũng không hy vọng vào ánh mắt của cậu ta, nhưng mà lần này phải mang theo một cô gái rồi."
Hải Phong rất đồng ý điều này, nhưng mà nhìn thấy người trên xe bước xuống, mặt đen lại, cuộc đời sao lại trớ trêu thế, cứ cách mấy ngày gặp một lần, sao mà gặp hoài vậy chứ.
Tuần Tu nhìn sang, ánh mặt bắt đầu gợn sóng, tay nắm chặt.
Nhìn Liễu Y đang đi tới, đáy lòng giật giật, thật không nghĩ tới gì Hà Dương lại có thể tìm tới Liễu Y, chỉ là, theo ý nghĩ Hà Dương, xác thực chỉ có tìm được Liễu Y, vừa ngoài dự đoán, vừa trong dự tính.
Hà Dương đi phía trước, đứng trước mặt Tuần Tu, chỉ chỉ Liễu Y sau lưng, nói: "Như thế nào, lần này được chứ, mắt của tôi chắc cũng có tiến bộ chứ."
Tuần Tu căn bản không để ý Hà Dương đứng trước mặt, nhìn ra sau, môi cong lên: "Uh, lại gặp mặ rồi, Liễu Y."
Liễu Y nghe xong, cảm thấy hơi bất ngờ, cô chỉ là người bình thường mà anh ta nhớ rõ ràng thế sao, ngay sau đó lễ độ chào hỏi: "Lại gặp mặt rồi, Tuần tiên sinh."
Hà Dương muốn nói lại thôi, mắt ngạc nhiên, chẳng lẽ hai ngươi này quen nhau, chắc là ảo giác thôi.
Tuần Tu nghe được Liễu Y khách sáo chào hỏi, lông mày hơi nhíu, nhưng không nói gì nữa, chỉ gật đầu, nhìn Hà Dương: "Chỉ cô ấy đi thôi, cũng đã nói rõ ràng rồi."
Hà Dương lập tức đem ảo giác hồi nãy ném ra sau đầu, vô cùng đắc chí, rốt cuộc Tuần thiếu đã hiểu được ánh mắt của mình rồi, cũng quên mất số tiền mình phải đưa cho Liễu Y, ừ một tiếng: "Nói rõ ràng rồi, yên tâm đi, Tuần thiếu"
Hải Phong liếc nhìn, cúi đầu trầm mặc không nói , nội tâm giao chiến, thiếu gia nhà mình sao lại thế chứ, mình cảm thấy thiếu gia đối xử với con bé này không được bình thường.
Tuần Tu thả lỏng, ra lệnh: "Lên xe."
Liễu Y đứng ở một bên, thấy Hà Dương mãnh liệt nháy mắt, thần kinh run lên, công việc lớn lao, tiến lên một bước, đẩy đại hán mặt đen ra, rồi đẩy xe lăn đi tới chỗ xe hơi.
Hải Phong không bắt bẻ, lăn lỡ mất dịp tốt, cặp mắt trợn to, mắt liếc Hà Dương vẻ mặt tươi cười bên cạnh, hừ một tiếng, bước nhanh đuổi theo.
Đến bên cạnh xe, Liễu Y dừng bước lại, cúi đầu nhìn qua cái váy của cô, lại nhìn Tuần Tu ngồi xe lắn, vô cùng khó xử.
Tuần Tu hồi lâu thấy không có động tĩnh, giương mắt lên, nhìn qua, trong lòng sáng tỏ, ánh mắt thoáng qua tia sáng, nhỏ giọng nói ra: "Hôm nay làm phiền cô rồi."
Sau khi nói xong, Tuần Tu giương mắt nhìn Liễu Y, ánh mắt lộ ra mong đợi.
Liễu Y nghẹn lời, đã lấy tiền của người ta rồi, cúi người dùng sức, đem người nào đó ôm vào trong ngực.
Váy của Liễu Y dán chặt thân thể, mà bả vai lộ ra, bị Tuần Tu khẽ dựa vào, thế nhưng có thể cảm thấy được hô hấp nhẹ nhàng, trên cổ bị cánh tay vòng quanh, thật chặt leo lên, đáy lòng không thoải mái, nhưng lúc để xuống thì không để ý nữa, xoay người đem người nào đó nhét vô chỗ ngồi phía sau, liếc nhìn người đàn ông mặt đen đứng cạnh cửa, Liễu Y gật đầu, vén váy rồi bước lên xe.
Tư thế ngồi của Tuần Tu không thuận, dựa người ra sau, cúi đầu nhìn ngón tay, nhớ tới xúc cảm hồi nãy, mặt tái nhợt trở nên đỏ ửng, một lúc sau, nghiêng đầu nhìn Liễu Y ngồi bên cạnh mình, nhỏ giọng nói ra: "Hà Dương đã nói rõ với cô rồi chứ."
Liễu Y ngồi thẳng thân thể, mắt liếc Tuần tu không thế nào thoải mái, cầm tấm đệm bên cạnh lên, bỏ vào sau lưng Tuần tu: "Vâng, quản lý Hà đã thông báo."
"Nhưng Hà Dương còn có một việc chưa nói." Tuần Tu thản nhiên nói.
Liễu Y nghiêm túc nhìn sang: "Chuyện gì?"
"Thật ra thì hôm nay cô phải làm bạn gái của tôi." Tuần Tu nhíu mày.
Liễu Y há to mồm, đây là công việc bên ngoài hợp đồng rồi, rối rắm nhìn xe khởi động, hiện tại xuống xe chắc còn kịp chứ.
"Có phải cô không muốn làm nữa không, tôi đang định thêm tiền cho cô." Tuần Tu dĩ nhiên biết Liễu Y tới đây, khẳng định đã bàn bạc xong với Hà Dương, Liễu Y này trong mắt chỉ có tiền, thì chắc chắn là thế, nhưng Hà Dương chắc chưa nói rõ ràng, bởi vì đối tượng là Liễu Y.
Tuần Tu thử dò xét, mong đợi nghe Liễu Y trả lời, đã tiếp xúc qua với Liễu Y mấy lần, vô cùng hiểu rõ, cô gái này trong mắt chỉ có tiền, cho nên, ranh giới cuối cùng ở nơi nào, là điều Tuần Tu vô cùng muốn biết.
Liễu Y nuốt một ngụm nước bọt, đưa tay cọ xát ghế ngồi, thật ra thì đối với Tuần Tu coi tiền như rác, trực giác Liễu Y chiếm thế thượng phong, cô cảm thấy cầm tiền người này không an toàn, hơn nữa mỗi lần cô chưa nói gì, người này đã chủ động để tiền trước mắt cô để quyến rũ, thật sự là quá khó khăn để từ chối.
Nghiêng đầu liếc nhìn người nào đó hơi lim dim mắt: "Cái danh hiệu này, ngàn vàng cũng khó mua được, quản lý Hà chỉ là kêu tôi chăm sóc anh, tôi cảm thấy nếu như muốn tìm người làm bạn gái anh, hay nói quản lý Hà tím người khác đi, chuyện này, tôi không làm được."
Liễu Y nói một hơi, chỉ sợ chính mình lại đồng ý, chuyện này không thể làm, coi như có nhiều tiền hơn nữa, cũng không thể đồng ý, cũng không phải Liễu Y chú trọng nhiều hình tượng, mà là loại này trao đổi này đụng tới nguyên tắc của Liễu Y, đồng ý chăm sóc Tuần Tu, làm người bảo hộ, cũng chỉ là nhất thời, mà bạn gái, đối với Liễu Y mà nói, không phải có thể tùy tiện làm là được.
Tuần Tu nhấc tầm mắt lên, ánh mắt u tĩnh, nghe câu trả lời, trong lòng buông lỏng, từ việc này, có lẽ đã nhìn ra ranh giới cuối cùng của Liễu Y, bình tĩnh nói: "Không cần tìm người khác, cô nếu không muốn, chuyện này coi như tôi chưa nói."
Liễu Y phức tạp liếc nhìn Tuần Tu, ngay sau nói: "Được rồi."
Hai người trầm mặc chờ đợi, xe lái ra vùng ngoại ô, xung quanh vắng vẻ, không bao lâu, ngừng lại trước cửa một tòa biệt thự sang trọng.
Liễu Y có kinh nghiệm, một lần tay đã quen thuộc, hai lần lại càng quen thuộc hơn, ba bốn lần, đã sớm quen thuộc việc này rồi, sau khi xuống xe, nhanh chóng mà nhẹ ngàng bế Tuần Tu xuốn xe, đặt trên xe lăn.
Hải Phong yên lặng đúng kế bên, nhìn chằm chằm động tác hai người này, khóe mặt giật, Liễu Y mặc váy bế thiếu thiếu gia mặc vest, hình tượng này mặc dù cũng đẹp, nhưng làm cho người ta cảm thấy đau bao tử.
Mà người trong cuộc, Liễu Y không có cảm giác cô bế Tuần Tu là không bình thường, Tuần Tu chỉ cảm thấy ở trong ngực Liễu Y thời gian quá ngắn, hai người coi như chuyện đương nhiên, căn bản không thèm để ý ánh mắt người khác, chẳng khác nào trăm sông đổ về một biển.
Ba người tiến vào, Liễu Y đẩy xe lăn, kế bên là người đàn ông mặt đen, trước mặt là Tuần Tu, đi thẳng vào bên trong.
Đi qua vài người mặc quần áo sang trọng, thỉnh thoảng có người nhìn sang, có vài người, ánh mắt mang theo sáng tỏ, mà có vài người, lại ẩn ý châm biếm.