Lịch Sử Phấn Đấu Của Mẹ Nhân Vật Phản Diện

chương 15

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Không khí trong xe yên ắng áng chừng phút, Quý Du gian nan mở lời : " Mẹ ơi, cái này....cũng được coi là lời nói dối thiện ý sao ạ?"

Tiêu Vũ đáp lại vô cùng hiển nhiên : " Ừ đúng rồi."

Quý Huyền : "....."

Vì thế Quý Huyền bắt đầu nghi ngờ, có phải ý tưởng dạy dỗ của anh với bọn trẻ quá mức cứng nhắc rồi không, cứ như mẹ chúng nó ..... bẻ phát thành cong?"

" Mẹ ơi, lời nói dối thiện ý là cái gì ạ?" Tiêu Nhược Quang chớp chớp mắt nai hỏi Tiêu Vũ

Trong lòng Quý Huyền thầm cả kinh, chết rồi làm sao bây giờ? Nếu nói cho thằng bé lời nói dối thiện ý là gì thì thằng bé sẽ biết mọi người đang lừa nó, vậy không phải thằng bé sẽ rất đau lòng sao?

Quý Huyền khó xử quay đầu lại nhìn Tiêu Nhược Quang, vắt óc suy nghĩ xem nên trả lời thế nào để vượt qua cửa ải lần này?

Đang nghĩ thì chợt nghe thấy tiếng Tiêu Vũ bảo với Tiêu Nhược Quang : " Chờ con lớn con sẽ biết thôi."

Tiêu Nhược Quang mở lớn hai mắt : " Đây là chuyện chỉ người lớn mới biết ạ?"

Tiêu Vũ gật đầu rồi nói : " Đúng vậy."

Quý Huyền : "....." hình như ..... đúng là thế thật.

Quý Du hết nhìn Tiêu Nhược Quang rồi lại nhìn sang Tiêu Vũ : " Mẹ, vậy tại sao con được nghe lời nói dối thiện ý là gì còn em ấy thì không ạ?"

Tiêu Vũ trả lời Quý Du : " Bởi vì con đã đi học rồi còn em ấy thì không."

Hai chị em thành công bị cách nói của mẹ mình trấn an, tất cả đều an tĩnh ngồi yên. Chỉ có mình Quý Huyền quan sát từ đầu đến cuối là bị trấn động, sao cái gì người phụ nữ này cũng nói được vậy? Mấy cái đó thì liên quan gì đến nhau?

Ô tô dừng lại trước cửa biệt thự, chị Vương xuống xe trước rồi cùng Ban Trinh Diệp vòng qua cốp xe khiêng xe lăn mang xuống.

Quý Huyền đỡ hai đứa trẻ xuống xe, Tiêu Nhược Quang há hốc ngạc nhiên nhìn căn nhà lớn trước mặt, hào hứng " Oa~ " một tiếng. Sau đó còn hưng phấn kéo tay Quý Du : " Chị ơi, chị, đây là nhà chúng ta ạ? Đây thật sự là nhà chúng ta sao?"

Quý Du kiêu ngạo, hai tay vòng trước ngực, lỗ mũi hướng lên trời nói : " Đúng vậy! Đẹp không?"

Tiêu Nhược Quang gật đầu lia lịa : " Đẹp, đẹp, so với nhà em thì đẹp hơn nhiều."

Quý Du nghe thế càng kiêu ngạo : " Đương nhiên, nhà em trông thế nào?"

Tiêu Nhược Quang nghĩ nghĩ rồi trả lời : " Nhà em to vậy nè!" sau đó khoa chân múa tay miêu tả, hai mắt chân thành nhìn Quý Du

Quý Du nhìn không hiểu, nhưng đánh chết cô bé cũng không bao giờ thừa nhận mình nhìn không hiểu, cho nên, cô bé gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu nói : " To đấy, nhưng vẫn không to bằng nhà chị đâu nhé."

Tiêu Nhược Quang cũng gật đầu đồng tình, quay đầu bảo với Tiêu Vũ : " Mẹ ơi, mẹ ơi, về sau chúng ta đều được ở nhà lớn rồi mẹ ơi."

Tiêu Vũ gật đầu, Quý Huyền giúp cô tháo dây an toàn rồi bế cô ra. Tiêu Vũ nhìn căn nhà trước mắt, một cảm giác hơi thân thuộc bỗng chốc ùa về, cô đã trở lại rồi đây!

Đang bùi ngùi xúc động thì cửa lớn biệt thự bỗng chốc mở lớn, một người phụ nữ diện mạo thanh tú từ bên trong bước ra, trên người mặc váy liền màu xanh lam, bên ngoài khoác thêm áo ren màu trắng sữa, cả người tràn ngập khí sắc thanh xuân dào dạt, xinh đẹp lại hào phóng.

Quý Huyền đang định bế Tiêu Vũ ngồi vào xe lăn thì nghe thấy Tiêu Vũ mở miệng kêu : " Ôm tôi vào nhà đi!"

Quý Huyền cười khẽ : " Tiêu Vũ" Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy Quý Huyền mở miệng phun ra ba chữ " Đừng có mơ!"

Tiêu Vũ : "...." cô nhất định sẽ trả thù

Nhìn thấy mặt Tiêu Vũ ngây ngốc, Quý Huyền tâm trạng thỏa mãn bế cô đặt xuống xe lăn, không những thế còn rất tốt bụng đẩy xe tiến về phía trước.

Y Lam Nhã vừa lúc từ trong nhà bước ra, nhìn đoàn người phía trước thì mỉm cười lên tiếng : " Quý tiên sinh, anh đã trở về!"

Sau đó quay đầu cười với Tiêu Vũ : " Hoan nghênh cô ra viện, dọc đường đi vất vả rồi."

Quý Huyền cảm giác không đúng lắm, Tiêu Vũ trên mặt vẫn bảo trì nụ cười nhưng nội tâm lại thầm mắng : Mẹ kiếp, tưởng mình là bà chủ định ra oai phủ đầu với cô chắc?

Vì thế Tiêu Vũ liền không khách khí nói luôn : " Quý Du, mau tới chào hỏi cô giáo đi con, cô giáo cất công tới nhà hỏi thăm mẹ như vậy, làm mẹ cảm động hết sức!" Sắc mặt Y Lam Nhã trở nên khó coi.

Quý Du nắm tay Tiêu Nhược Quang tiến lên chào hỏi Y Lam Nhã : " Ơ cô Y, sao cô lại tới đây? Không phải thứ Sáu cô mới phải tới đây sao ạ?"

Cũng do Quý Du cực kì cực kì thích cô giáo Y cho nên sau hai lần quan sát, thấy Y Lam Nhã đối xử với Quý Du không tồi cho nên khi con bé bảo muốn mời Y Lam Nhã tới nhà dạy bổ túc riêng vào cuối tuần thì Quý Huyền không cần nghĩ ngợi nhiều đã đồng ý luôn.

Nghe thấy Quý Du hỏi thì Y Lam Nhã ra vẻ lo lắng nói : " Hôm nay cô chỉ có tiết dạy buổi sáng, lúc trưa nghe cô Vu nói con muốn xin nghỉ cả ngày. Sau đó cô nhớ đến hôm qua con bảo hôm nay muốn đón mẹ con về nhà.... " nói tới đây lại liếc mắt về phía Tiêu Vũ một cái, chỉ thấy Tiêu Vũ vẫn đang mỉm cười hiền lành như cũ.

Thấy vậy Y Lam Nhã liền nói tiếp : " Vì vậy cô muốn tới đây thăm mẹ của Tiêu Du một chút."

Quý Du cảm động nhìn Y Lam Nhã : " Cô Y, cô thật tốt."

Tiêu Nhược Quang cầm tay Quý Du, kì quái hỏi Y Lam Nhã : " Tại sao cô giáo của chị lại phải đi thăm mẹ khi mẹ xuất viện vậy? Cô giáo nào cũng đều như thế sao ạ?"

Y Lam Nhã : "..... Đương nhiên không phải, là do tình cảm của cô với Tiểu Du tương đối tốt thôi. Có đúng không, Tiểu Du?"

Quý Du gật đầu thật mạnh, Tiêu Nhược Quang vẫn lẩm bẩm : " tình cảm với chị gái tốt nhưng liên quan gì đến mẹ đâu"

Y Lam Nhã : "...." Ê anh bạn nhỏ, cậu có thể đừng rắc rối tiếp cái vấn đề này được không hả? Bà đây nào muốn tới nhìn cái người phụ nữ chết tiệt kia, bà đây là muốn tới nhìn ba của Tiểu Du hiểu hônggg?

Y Lam Nhã miễn cường bảo trì nụ cười hỏi : " Cháu là em trai của Tiểu Du sao? Đáng yêu quá."

Hai mắt Tiêu Nhược Quang sáng ngời : " Tiêu Quang đáng yêu thật ạ?"

Y Lam Nhã mỉm cười gật đầu, Tiêu Nhược Quang lập tức quay sang bảo Quý Huyền : " Ba ơi, cô giáo của chị bảo con lớn lên thật đáng yêu kìa."

Quý Huyền cũng cười gật đầu, còn vươn tay xoa đầu cậu bé nói : " Con trai ba vốn dĩ vẫn luôn đáng yêu."

Tiêu Nhược Quang thoả mãn nói : " Cảm ơn cô, cô cũng rất xinh đẹp ạ."

Tâm tình Y Lam Nhac rất tốt, trong lòng cảm thấy Tiêu Nhược Quang dù sao cũng chỉ là đứa trẻ, khen thêm vài ba câu là mọi chuyện tốt liền.

Tiêu Nhược Quang nói cảm ơn xong liền hỏi tiếp : " Vậy khi nào cô giáo về ạ?"

Y Lam Nhã vừa xấu hổ vừa tủi thân nói với Quý Du : " Hình như em trai con không thích cô thì phải?"

Quý Du lập tức xoay người mắng Tiêu Nhược Quang : " Nhóc không được vô lễ như vậy, chúng ta phải chào đón khi cô giáo tới nghe không."

Tiêu Nhược Quang lắc đầu, vô tội đáp : " Nhưng mà cô ấy có phải cô của em đâu!"

Quý Du sửng sốt, lập tức nói : " Đương nhiên cô của chị cũng là cô của em rồi, em phải thích cô giáo của chị y như chị thích cô vậy."

Tiêu Nhược Quang như bừng tỉnh đại ngộ, quay đầu nói với Y Lam Nhã : " Cô giáo ơi, nếu em thích cô giống như chị gái thích cô, thì cô có thích em giống như thích chị không ạ?"

Y Lam Nhã sờ đầu cậu, dịu dàng trả lời : " Có chứ, cô thích em nhất."

Quý Du sửng sốt, hốc mắt nhanh chóng đỏ ửng : " Cô Y, cô bảo cô thích con nhất mà?"

Y Lam Nhã cũng sửng sốt, vội vàng chạy tới ngồi xổm trước mặt cô bé dỗ dành : " Cô tất nhiên thích Tiểu Du nhất rồi."

Đến lượt Tiêu Nhược Quang sửng sốt : " Vậy cô giáo không thể thích em nhất ạ?"

Quý Du thấy Tiêu Nhược Quang dám tranh nhau với mình thì khóc lớn : " Cô giáo của chị là cô giáo của chị, không phải cô giáo của nhóc."

Tiêu Nhược Quang chỉ có thể ấp úng tiếp lời : " Vậy chẳng phải cô giáo của em rồi!"

Y Lam Nhã : "......" cô có dự cảm chẳng lành.

Tiêu Nhược Quang hỏi : " Thế bao giờ cô giáo của chị về ạ? " Cả nhà bé đã về, còn muốn cùng nhau quây quần nữa nha.

Y Lam Nhã : " ....." Không cách nào tiếp tục đỡ chiêu

Quý Huyền : " ....." Hình ảnh này có vẻ quen quen.

//

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio